Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 32



Hình như Khang Mạn Ni đang nói về chuyện không liên quan gì đến cô, nhưng Liễu Chi Nhàn vẫn nhoẻn cười, không rõ là bị ảnh hưởng từ Khang Mạn Ni hay thực sự vui vẻ từ trong lòng.

Liễu Chi Nhàn xác nhận, chính xác Khang Chiêu đã nói là: Anh rất thích em, A Nhàn, làm bạn gái anh nhé, có được không?

“Rất thích” nhiều hơn “thích” một chút.

Cuối cùng Liễu Chi Nhàn cũng không thể che giấu được niềm vui sướng, chiếc kén màu vàng run lên, tựa như con côn trùng sắp phá kén.

Khang Mạn Ni huých cô.

“Chị có đồng ý không? Phải đồng ý đó nhé! Chị nhất định phải đồng ý!”

Liễu Chi Nhàn cố nín cười rồi ló đầu ra.

“Để chị cân nhắc đã.”

Khang Mạn Ni cù léc cô.

“Còn cân nhắc cái gì nữa, em đã nhận ra hai người thích nhau từ lâu rồi mà!”

Liễu Chi Nhàn vùng vẫy né tránh nhưng vẫn không tránh được, vội kêu tha mạng.

“Không được.”

Khang Mạn Ni rầu rĩ như thể mình là người bị từ chối.

“Không thể nào, chẳng lẽ chị muốn từ chối sao, em sẽ là người đầu tiên khóc đấy.”

Liễu Chi Nhàn nói: “Chị muốn nói trước mặt anh ấy.”

Khang Mạn Ni vỗ cái bốp rồi bò dậy quỳ, kéo chăn phủ lên người.

“Đúng, chị nói với anh ấy ‘gặp mặt rồi nói’.”

Liễu Chi Nhàn hắng giọng, nhấn vào phím thoại: “Gặp mặt rồi nói.”

Khang Mạn Ni lết đến gần Liễu Chi Nhàn.

“Đợi chút xem ảnh trả lời thế nào.”

Màn hình dừng ở giao diện cuộc trò chuyện, Liễu Chi Nhàn đặt điện thoại nằm giữa hai người.

Nửa phút sau, Khang Mạn Ni nói.

“Ây da, màn hình tắt rồi, bật sáng lên, nhanh nhanh.”

Liễu Chi Nhàn mở khóa.

“Nom em còn căng thẳng hơn cả chị.”

Khang Mạn Ni khép chặt áo khoác, lắc đầu đáp: “Không, chắc chắn chị còn căng thẳng hơn em, chỉ là do hướng nội quá thôi, còn em trời sinh đã thế rồi, trong đầu nghĩ gì cũng viết cả lên mặt.”

Liễu Chi Nhàn đáp: “Chị thực sự rất hâm mộ tính tình lạc quan của em.”

“Đừng học em, như em gọi là không tim không phổi. —— Hầy, bọn mình đừng nịnh nhau nữa, dù sao chúng ta cũng là đỉnh cao chị em, thứ gì cũng tốt nhất.”

Liễu Chi Nhàn bị cô nàng chọc cười.

“Ấy, có rồi.”

Điện thoại có tin nhắn mới, màn hình tự động sáng lên.

Khang Chiêu: Ra ngoài đi, anh đang ở trước cổng trường.

Khang Mạn Ni kích: “Nói không tin.”

Liễu Chi Nhàn cười gõ tin nhắn: Đến thật à?

Khang Chiêu bất ngờ chia sẻ vị trí theo thời gian thực, hai điểm trên bản đồ gần như trùng nhau, nếu phóng to thì sẽ thấy chỉ là một khoảng cách rất ngắn.

Khang Mạn Ni hỏi: “Chị, chị có định đi không?”

Liễu Chi Nhàn nằm trong chăn đá chân cười đáp, “Không đi.”

Khang Mạn Ni: “Hả???”

Liễu Chi Nhàn gửi tin nhắn thoại, đồng thời trả lời hai người: “Mười một giờ đóng cổng trường rồi.”

Khang Mạn Ni cười bò, “Ha ha ha ha ông anh em thê thảm quá.”

Khang Chiêu cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại, Liễu Chi Nhàn áp sát vào tai nghe.

“Được rồi, sáng mai chờ em. Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”

Giọng nói xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ, sự đầu hàng đó khiến Liễu Chi Nhàn rất hưởng thụ, trả lời lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Khang Chiêu vẫn chưa hủy chia sẻ vị trí theo thời gian thực, hai dấu chấm trùng lặp dần tách ra, đến khi có lại Wifi, dấu chấm ở phía Khang Chiêu đã nhảy về đồn cảnh sát.

Liễu Chi Nhàn: “…”

Cô cất điện thoại, “Được rồi, ngủ thôi.”

Khang Mạn Ni không được thỏa mãn, ủ rũ nằm ngã xuống giường rền rỉ.

“Ghét nhất là tình tiết cuối của mỗi tập phim.”

Liễu Chi Nhàn tắt điện thoại, nhắm mắt nằm yên.

Khang Mạn Ni đành tắt đèn nằm xuống, sột soạt chui vào chăn.



Nửa tiếng trôi qua.

Người bên cạnh trở mình, úp mặt vào tường mà ngủ. Khang Mạn Ni thấp giọng hỏi: “Chị ngủ chưa?”

Liễu Chi Nhàn thở dài, “Chưa.”

Khang Mạn Ni thở hắt ra, “Hay quá, chúng ta trò chuyện thâu đêm đi.”

***

Sáng hôm sau, Khang Mạn Ni ngáp dài ngồi vào quán bún.

Đại Chí ngạc nhiên: “Tối qua lại bị cướp chăn à?”

Liễu Chi Nhàn: “…”

Khang Mạn Ni trợn mắt với anh, “Đừng nói nhảm, chị em thân thiết bọn em tán gẫu cả đêm, người thô thiển như anh sao hiểu được.”

Chiếc bàn hình vuông kê sát vào tường, Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni ngồi chung một bên, Đại Chí và Viện Viện ngồi đối diện.

Khang Chiêu đang đứng bên ngoài trò chuyện với chủ quán, giờ mới thong thả đi vào.

Khang Mạn Ni dựa vào hành lang, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, “Anh, anh ngồi đây đi.”

Liễu Chi Nhàn: “…”

Cô định kéo Khang Mạn Ni lại, nhưng Khang Chiêu đã ngồi xuống hành lang, Đại Chí tất phải nhường chỗ, nhưng Khang Chiêu ngồi cùng Viện Viện thì lại không hợp lắm.

Hiệu ứng cánh bướm đúng là dễ lây, Liễu Chi Nhàn im lặng rụt cánh tay về, chống tay đỡ trán, đầu cúi xuống.

Từ sau khi vào tiệm, Liễu Chi Nhàn vẫn chưa nhìn thẳng vào Khang Chiêu.

Bởi vì không dám.

Cô sợ mình sẽ cười mất.

Là kiểu cười “như đồ ngốc” mà Phàn Kha mô tả.

Khang Chiêu nhìn Liễu Chi Nhàn, không nói năng gì.

Khang Mạn Ni trêu: “Ha, hai người thân thiết tới mức đó rồi mà còn ngại ngùng gì.”

“…”

Liễu Chi Nhàn lén trợn mắt với cô, như thể muốn nói: lát nữa sẽ tính sổ em.

Khang Mạn Ni lắc lư người như vịt, trợn mắt lè lưỡi đầy hoạt bát.

Đại Chí cũng nhanh trí đứng dậy, “Ni Ni, em sang chỗ anh đi.”

Xếp như thế thế, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu ngồi một bên, Khang Mạn Ni và Viện Viện ngồi một bên, Đại Chí ngồi ở hành lang.

Xếp chỗ như này đúng là hoàn mỹ.

Bên trái là vách tường còn bên phải là Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn lại rơi vào cảnh bị bao vây, có che giấu cũng phí công, thế là dứt khoát buông tay, ngồi ngay ngắn.

Khang Mạn Ni và Viện Viện đang kiểm tra thông báo của trường học trên điện thoại, thì thầm trao đổi.

Liễu Chi Nhàn cũng định nghịch điện thoại, nhưng có Khang Chiêu ngồi bên cạnh thì cô lại bỗng không biết liên lạc với ai, xem những App khác thì đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Liễu Chi Nhàn đùa nghịch hạt dây cao su trên cổ tay, lén nhìn trộm thì chạm vào ánh mắt Khang Chiêu.

Cô chun mũi, lẩm nhẩm: “Nhìn gì chứ.”

Khang Chiêu cũng hạ âm lượng, âm thanh trầm thấp toát lên sự trầm khàn quyến rũ, “Nhìn em.”

Liễu Chi Nhàn: “…”

Chiếc bàn chỉ to chừng bàn tay, muốn người khác không nghe thấy trừ khi bị điếc.

“E hèm ——”

Khang Mạn Ni hắng giọng, mắt vẫn dán vào điện thoại, Đại Chí và Viện Viện hiểu ý mỉm cười, nhưng không ai nhìn sang đối diện.

May lúc này bánh cuốn đã được đưa lên, Liễu Chi Nhàn tạm thời thoát khỏi sự lúng túng.

Khang Mạn Ni và Viện Viện phải về trường họp nên ăn rất nhanh, rời đi gấp gáp. Đại Chí ăn nốt chỗ bánh cuốn rồi đuổi theo.

Bỗng chỉ còn lại Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu.

Người đàn ông ngồi cạnh lên tiếng, trở về với giọng bình thường, “Ăn từ từ thôi, hôm nay anh rảnh, lát sẽ đưa em về.”

Liễu Chi Nhàn cúi đầu dùng đũa gắp một miếng bánh cuốn: “…”

***

Hai người quay về vườn ươm trong bầu không khí im lặng.

Xe tắt máy, Liễu Chi Nhàn vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Tôi đi lên xem mèo thế nào đã, sợ nó lại chạy lạc.”

Chỉ cần nán lại trên xe lâu một giây là cô lại nhớ đến chuyện anh nắm tay cô tối qua.

Liễu Chi Nhàn không phản đối việc gần gũi với anh, nhưng thời gian quá dài, sự mong đợi biến thành căng thẳng, cô sợ biểu hiện của mình không được tự nhiên.

Như lúc này đây, trông cô không khác gì đang chạy trốn.

Còn Khang Chiêu thì như một người thợ săn kiên nhẫn, không có chút gì ảo não – anh khóa xe chậm rãi đuổi theo.

Dĩ nhiên mèo chẳng làm sao cả, nó vùi mình trong chăn, không bị ảnh hưởng bởi chuyện con rắn tối qua, thậm chí còn rướn người ngáp dài.

Người có chuyện là Liễu Chi Nhàn – Khang Chiêu đã tới sau lưng cô.

Anh nắm tay cô, quay người cô lại, giơ tay nâng cằm lên, “Còn trốn anh à.”

Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu né, “Đúng, anh là hồng thủy mãnh thú.”

Khang Chiêu bật cười, càng nhìn càng thong thả, càng khiến Liễu Chi Nhàn như biến thành gã hề, giương mắt chờ cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

Cô đẩy ngực anh, bộ cảnh phục cũng không ngăn được sự ấm áp ở đầu ngón tay cô lan vào tận tim. Khang Chiêu bỗng chụp tay cô, cánh tay Liễu Chi Nhàn như không còn thuộc về cô.

Anh nói: “Chuyện tối hôm qua, cân nhắc thế nào rồi?”

Liễu Chi Nhàn nhướn mày, giả vờ hỏi: “Chuyện gì tối qua cơ?”

Khang Chiêu khẽ dùng sức, Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng ngã vào lòng anh, “Em muốn anh nói lại lần nữa hả.”

Liễu Chi Nhàn chớp mắt, “Thì anh nói đi.”

“Liễu Chi Nhàn, anh thích em, làm bạn gái anh nhé.”

Khang Chiêu nói ra mà không hề do dự, thậm chí còn có mấy phần là ra lệnh so với câu hỏi tối qua, ngập tràn cảm xúc.

Liễu Chi Nhàn hắng giọng: “Chưa đủ chân thành.”

Khang Chiêu cố ý hỏi: “Phải thế nào thì mới tính là chân thành, cầm hoa hồng quỳ một chân?”

Liễu Chi Nhàn được đà ở thế trên, giảo hoạt che giấu sự căng thẳng, “Anh có thể thử.”

Khang Chiêu giễu: “Đó không phải là phong cách của anh.”

“Ồ, anh thì có phong cách gì?”

Vừa dứt lời, anh lập tức vòng lấy eo cô. Khang Chiêu cúi đầu, chóp mũi cao ráo nhẹ chạm vào má cô, hơi thở lướt qua vành tai ửng đỏ, Liễu Chi Nhàn nhạy cảm rụt cổ về.

Hơi ẩm và ấm áp bao quanh tai cô, Khang Chiêu lẩm bẩm: “Như cái đêm biết em vậy.”

Khang Chiêu giật giật, Liễu Chi Nhàn khẽ ngẩng đầu, chóp mũi chạm vào anh, chẳng rõ đối phương vô tình cố ý mà ma sát nhẹ, hơi thở đan xen tựa luồng lửa phả vào mặt, khiến cả gương mặt cô nóng bừng.

Khang Chiêu thấp giọng như dỗ dành, “Có được không?”

Bình thường anh nói chuyện luôn dứt khoát đơn giản như đang phát hiệu lệnh, một người kiêu ngạo mạnh mẽ là thế, mà nay ba con chữ đơn giản này lại đậm vị cầu xin, khiến Liễu Chi Nhàn suýt nộp vũ khí đầu hàng —— 

Tiếng chuông điện thoại sắc lẹm cắt ngang sự mập mờ.

Liễu Chi Nhàn giật lùi như điện giật, “Anh, điện thoại.”

Đôi mày kiếm của Khang Chiêu nhíu lại, bực bội rút điện thoại ra “a lô” một tiếng.

Có vẻ trong thôn đã xảy ra chuyện gì đó, vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc.

“Tôi đến ngay đây.” Nói xong câu cuối, Khang Chiêu cúp máy.

Liễu Chi Nhàn nói: “Anh có chuyện thì mau đi đi.”

“Còn câu trả lời của em?”

Ý nghĩ xấu xa lại lướt qua, Liễu Chi Nhàn dựa vào mép bàn, chân này ngoắc lấy cổ chân kia.

Cô đáp: “Anh xong chuyện rồi tôi sẽ nói.”

Cô không thích Khang Chiêu chơi trò “cưỡi ngựa xem hoa”, coi cô làm mục tiêu, xem hoa xong rồi thì quay ngựa bỏ đi.

Khang Chiêu lại gần mấy bước, sự lưu luyến dịu dàng ban nãy biến mất, cảm giác áp bách kia lại ập đến.

Liễu Chi Nhàn gân cổ, “Ai biết anh làm nhiệm vụ gì, ngộ nhỡ lúc về lại thiếu này khuyết nọ, tôi cũng chẳng muốn đâu.”

Cảm giác áp bách ấy bỗng tan biến, Khang Chiêu lại trở về với người đàn ông dịu dàng như cái tên mình.

Hai cảm giác chồng lên nhau, chính là cảm giác khiến Liễu Chi Nhàn mê mẩn. Cô muốn dựa vào anh, lấy sự mạnh mẽ nơi anh làm lá chắn, nhưng đồng thời lại muốn trút đi lớp vỏ cứng cáp ấy, tìm đến nội tâm mềm mại của anh. Thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ lạ lùng: Liễu Chi Nhàn muốn nhìn một người kiêu ngạo như anh cúi đầu trước cô.

Khang Chiêu đút hai tay vào túi quần, cắn môi gật đầu, “Hoa hồng trên sân thượng đã sắp nở hoa, nếu em đồng ý thì hãy trưng nó ra, anh thấy hoa sẽ đến tìm em; còn nếu không thấy hoa ——”

Anh vừa nói vừa lùi ra sau, “sau này anh sẽ không đến nữa.”

Chiếc xe Jeep cứ thế rời đi.

Liễu Chi Nhàn sờ lỗ tai, tựa hồ xúc cảm và nhiệt độ vẫn vương.

Ngoái đầu lại nhìn, hoa hồng đã hé nụ, một màu đỏ tươi thắm thía hệt như tai cô lúc này.