Sách Khải Huyền Về Phông Bạt Bản Thân

Chương 2



Xe taxi dừng lại ở phía Đông đường vành đai 3. Đường Ảnh thuê phòng ngủ phụ của căn hộ 2 phòng ngủ nằm trong dãy nhà 3 tầng trong khu dân cư kiểu cũ đối diện với khu dân cư cao cấp "Chung cư quốc tế Palm River".

Phong ngủ phụ có ban công, tiền thuê một tháng 3000 NDT. Tuy rằng tiểu khu này cũ nhưng mà nằm ở vị trí đắc địa: từ đây có thể đi bộ đến Sanlitun và Blue Harbor, công viên Triều Dương có thể trở thành vườn hoa của riêng cô, và các tuyến xe buýt và tàu điện ngầm xung quanh đều thuận tiện...Và đặc biệt quan trọng chính là:

Kéo cửa sổ ra là có thể nhìn thấy tòa nhà cao chót vót "Palm River" đối diện – được đồn rằng có rất nhiều sao lớn ở đây, được thực thi hệ thống dọn dẹp khép kín, chỉ bán những căn phẳng rộng hơn 300m^2, thang máy có thể nhìn được phong cảnh bên ngoài...

Khi màn đêm buông xuống, cô sẽ theo thói quen kéo rèm cửa, chống cằm quan sát đem ánh đèn của người khác trở thành phong cảnh của chính mình. Giờ phút này, mỗi một ô cửa sổ của chung cư "Palm River" đều là một thế giới khác xa xôi không thể chạm tới.

Nhưng không phải Đường Ảnh lúc nào cũng không thể tiếp cận nó: Chỉ cần cô nằm trong phòng ngủ mở định vị Wechat lên, vệ tinh trên đỉnh đầu sẽ đem cô trở thành dân cư của "Palm River".

Bấm vào "Vị trí của tôi" sẽ hiển thị "Chung cư quốc tế Palm River", sau đó xác nhận lại.

Đường Ảnh, Palm River.

Một hiểu lầm khiến người ta mê đắm.

Cô gái chung định vị với Đường Ảnh là người ở phòng ngủ chính Lâm Tâm Tư. Cô nàng làm ở doanh nghiệp nhà nước lớn sáng đi chiều về, nằm gần Trung tâm thương mại Thế giới Trung Quốc. Hai người tuổi tác gần nhau, hơn nữa thuê chung hơn 1 năm, nên ở chung khá hòa hợp.

Đường Ảnh về đến khi Lâm Tâm Tư đang đắp mặt nạ. Cô vừa mới chạy bộ ở công viên Triều Dương về rồi đi tắm, hiện tại đang nằm trên sofa phòng khách xem Ipad.

Lâm Tâm Tư chắn chắn là một mỹ nữ, dù chỉ mặc quần áo ở nhà xem phim trông cũng rất đẹp, cổ nhỏ dài trắng nõn, bóng loáng, khiến Đường Ảnh nhớ đến lời nhân vật nữ của quảng cáo Olay xem khi còn bé: "Làn da đẹp như trứng lột vỏ", hơn nữa mặt cô ấy còn rất nhỏ, bờ vai rộng, mái tóc dày. Dù chỉ nhìn từ xa cũng sẽ khiến người khác cảm thán đây là một cô gái xinh đẹp. Nhưng Lâm Tâm Tư cũng không phải người đẹp không tì vết, ví dụ như lúc này – cô ấy tùy tiện mặc quần áo ở nhà trẻ trâu, chân mang tất len, thật sự rất xấu.

Trang phục và cách trang điểm của Lâm Tâm Tư thật sự rất đơn giản không thể gọi là có phong cách: Ra ngoài mới mix đồ từ tủ quần áo, trong đống đồ hoa, ren, lông thú, nơ bươm bướm, cộng thêm son môi màu trái cây, mái tóc đen không nhuộm, không uốn, mộc mạc mà xõa xuống.

Ngay từ đầu, Đường Ảnh đã xem thẩm mỹ của Lâm Tâm Tư là khuyết tật, rõ ràng mặt mũi xinh đẹp như vậy mà lại thích làm một cô nàng "A y liên"( 阿依莲). Nhưng sau đó mới phát hiện rằng kiểu phụ nữ da trắng, xinh đẹp, ăn mặc đơn giản, ví dụ như các em gái trà sữa đặc biệt dịu dàng, ngọt ngào nhưng không hề có sức công kích bắt đầu trở thành một thế lực mới ở thị trường tình yêu và hôn nhân, còn có riêng một phong cách – "phong cách để gả hào môn" (好嫁风). Họ không quan tâm đến fashion, càng không quan tâm đến việc đồng giới ghét bỏ, mà chỉ một lòng cuốn hút ánh nhìn của người khác phái.

Đi Hàng Châu công tác 3 ngày, Đường Ảnh cơ bản đều thức khuya dậy sớm, nên vừa bước đến cửa, cô tựa như quả bóng bị rút mất hơi, thở dài thật mạnh ra một hơi, đá giày cao gót văng lung tung rồi thả mình ngồi bẹp dí trên sofa.

"Về rồi à?" Sofa bên cạnh bị nún xuống, Lâm Tâm Tư liếc cô một cái, vì đang đắp mặt nạ nên thanh âm hơi nghẹt.

"Uhm...Mệt chết, đi công tác một chuyến, bà chị kia làm tớ.... " Cô lấy tay xoa mắt không muốn nói đến chuyện công việc, hóng hớt đổi chủ đề: "Cậu sao thế? Tự nhiên hôm nay lại có tâm trạng đắp mặt nạ?"

"Trần Mặc mua đấy khi tớ với anh ấy đi chơi vào năm ngoái, hôm nay dọn phòng tìm thấy, vẫn chưa hết hạn." Lâm Tâm Tư tiện tay đưa cho cô một miếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Ipad.

Đường Ảnh đang nhắm mắt lười biếng tiếp nhận, ngó nhanh qua bao bì lập tức đứng hình, thương hiệu này cô biết, loại này 180NDT/1 chiếc.

Trần Mặc là Lâm Tâm Tư bạn trai, hai người hẹn hò được khoảng gần 1 năm. Là một lập trình viên trắng trẻo văn nhã làm cho một công ty lớn, tiền lương rất cao, có vẻ là người điềm đạm, đáng tin.

"Haizz" Đường Ảnh cảm thán từ đáy lòng, "Bạn trai tốt như Trần Mặc tìm ở đây hả?"

"Không có gì đáng để hâm mộ cả. Hôm nay, bọn tớ vừa cãi nhau." Lâm Tâm Tư buông Ipad trên tay xuống, nghĩ đến Trần Mặc, lại giận dỗi ném thêm cho Đường Ảnh 2 cái mặt nạ nữa.

"Lần này là vì cái gì?"

"Tớ cảm thấy anh ấy không yêu tớ chút nào..."

Đường Ảnh không tiếp tục hỏi nữa.

Bởi vì lần nào Lâm Tâm Tư và Trần Mặc cãi nhau cô ấy đều dẫn ra cái kết luận này kiểu như: "Trần Mặc quên đặt bàn tại nhà hàng mà cô nàng thích nhất để kỷ niệm 300 ngày yêu nhau." Hay là: "Biết cô nàng đến tháng nhưng không ngăn cản cô ấy nằng nặc đòi ăn kem mà lại mềm lòng đồng ý." Hoặc là: "Thất Tịch mua tặng cô nàng đồ của Burberry nhưng là hàng giảm giá chứ không phải bản mới nhất"...

Đương nhiên, Lâm Tâm Tư cũng từng hỏi Đường Ảnh: "Cậu nói tớ làm thế có quá đáng không?"

Đường Ảnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tâm Tư trong 3 giây rồi đáp: "Cậu có tư cách này"

Lâm Tâm Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Không quá đáng lắm đúng không? Tớ chỉ đang cãi nhau với anh ấy đến vấn đề mấu chốt 'Anh ấy có yêu tớ không'. Còn lại những các khác, tớ vẫn rất dễ tính nhỉ?"

Đường Ảnh vội vàng nói phải, phải, phải. Trong đầu lại nghĩ, chỉ là những chuyện nhỏ cậu cũng đều có thể đưa đến vấn đề đến mấu chốt."

Tính tình Trần Mặc không tốt lắm, hai người đã chiến tranh lạnh hơn ba tiếng đồng hồ. Trần Mặc vẫn chưa nhắn tin. Lâm Tâm Tư càng them tức giận, đóng Ipad, bắt đầu tức giận: "Cậu nói anh ấy thực sự không yêu tớ đúng không? Mọi lần chúng tớ cãi nhau, chưa được nửa tiếng, anh ấy đã vội vàng dỗ tớ rồi. Giờ đã lâu như vậy!"

"Chắc đang bận? Họp hành gì đó chăng?" Đường Ảnh đoán mò.

Lâm Tâm Tư khăng khăng khẳng đinh: "Chắc chắn là không yêu tớ". Rồi nghĩ đến cái gì đó và nói: "Hôm nay, lúc chạy bộ ở công viên Triều Dương có một ông chú ra bắt chuyện với tớ".

"Ồ" Đường Ảnh nhớ đến Hứa Tử Thuyên, thử mở miệng nói: "Hôm nay, ở trên máy bay cũng có một anh đẹp trai đến bắt chuyện với tớ, còn kết bạn Wechat, gọi tớ là....Cam chanh."

"Uầy, cam chanh nha." Lâm Tâm Tư tặng cho Đường Ảnh ánh mắt ái muội, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: "Ông chú tớ gặp kia trôngkhá bình thường, chúng tớ có nói chuyện vài câu, nói rằng đang sống ở Palm River."

Đường Ảnh mở to mắt, vẻ mặt sẵn lòng tiếp tục nghe.

"Hình như là doanh nhân, có nhà trên khắp thế giới. Do gần đây có chút công chuyện nên hay ở lại Bắc Kinh, nhưng chủ yếu đều ở Thụy Sỹ." Lâm Tâm Tư có phần mong đợi, lại hơi thẹn thùng: "Sau đó, thì xin WeChat của tớ, tớ không giỏi từ chối, nên đồng ý."

Đường Ảnh bỗng nhiên có chút chua xót, cô từ lâu đã tin giai cấp xã hội là cố định: Kẻ có tiền ở Palm River, ngồi khoang hạng nhất, tạt té các club cao cấp. Đây là thế giới mà cô sẽ không bao giờ chạm tới được, giới hạn bởi sức mạnh vô hình, đưa mọi người vào quỹ đạo riêng được ấn định, hoạt động độc lập tách rời. Dù cùng sống chung trong một thành phố, nhưng cô với những người ở giai tầng khác lại như sống trong những thế giới khác nhau, vĩnh viễn cũng chẳng thể chạm mặt.

Cô chưa từng có giấc mơ sẽ gặp được "bá đạo tổng tài", nhưng hiện tại lại phát hiện ra thế giới xa xăm không thể chạm đến này cũng không phải vĩnh viễn bị ngăn cách – đối với những cô gái trẻ, gia cảnh bình thường, có thể dùng một thứ phá vỡ bức tường ngăn cách – đó là ngoại hình đẹp.

"Rồi...ông chú đó đã hẹn cho cậu chưa." Đường Ảnh hỏi.

Chưa thấy gì, Lâm Tâm Tư lắc đầu, có lẽ người ta chỉ là nhàm chán nên thêm WeChat thôi, thêm nữa, dù có hẹn cô cũng không có khả năng ra ngoài a.

"Cậu đang hẹn hò với Trần Mặc đó." Đường Ảnh thở nhẹ một hơi.

Lâm Tâm Tư mim cười để lộ hàm răng trắng nõn, khuân mặt mới đắp mặt nạ xong trắng đến phát sáng: "Đúng vậy, tớ chính là người yêu cái đẹp, cho nên không có hứng thú với ông chú!"

Phụ nữ đến độ chín chắn, chọn bạn đời sẽ có yêu cầu ngoại hình tỷ lệ nghịch với sự trưởng thành. Mà hầu hết các cô nàng ở độ tuổi 25 đều là kiểu nửa vời, một mặt, họ vẫn ưu tiên những anh chàng đẹp trai, mặt khác, họ cũng vẫn hướng tới phương diện tiền tài.

Tựa như Lâm Tâm Tư, cô ấy vẫn thêm WeChat của ông chú kia. Dù sao cũng không có ai từ chối việc có thêm một cơ hội mới. Như một món quà đầy dụ hoặc có thể sẽ chẳng bao giờ mở ra nhưng các cô gái đều sẽ khao khát nhận lấy.

Hóng hớt xong xuôi, cô vẫy vẫy mặt nạ trên tay, nói với Lâm Tâm Tư: "Cảm ơn nha, tớ đi tắm trước đã."

Tiếng nước chảy "ào ào" từ phòng vệ sinh truyền ra. Trước tiên, Đường Ảnh rửa mặt sạch sẽ bằng nước lạnh làm da mặt săn lại, tiếp đó thoa tinh chất, rồi dùng hơi nước ấm dãn lỗ chân lông, cuối cùng trịnh trọng đắp miếng mặt nạ đắt tiền gần hết hạn kia lên.

Đối với việc trang điểm, chăm sóc da thì cô chấp hành nghiêm chỉnh như một chiến binh thực thụ: dù cho công việc có bận rộn cấp mấy, thì cũng vô cùng tỉ mỉ mà tẩy trang, rửa mặt, chăm sóc da. Không hề ngại phải thức khuya dậy sớm, cũng phải cẩn thận mà makeup, uốn tóc, mặc gọn gàng quần áo mới ủi, dẫm lên giày cao gót, phấn chấn ra khỏi nhà.

Lâm Tâm Tư từng hỏi cô, cần phải cầu kỳ như vậy sao?

Đường Ảnh thầm nói trong lòng, cậu không hiểu, giữ gìn hình tượng là sự tu dưỡng của một cô nàng CBD (Central Business Distric).

Nhưng lại đáp là: "Thật tình, không có cách nào cả, ở văn phong luật quy định phải mặc như vậy. Tớ cũng rất muốn được ăn mặc tùy ý nha."

Đường Ảnh không muốn tỏ ra thái quá ở trước mắt mỹ nữ chân chính, nhất là khi khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm mất nửa tiếng của cô còn bị lu mờ trước Lâm Tâm Tư chỉ cần bôi sơ kem chống nắng. Bởi vì phải bỏ công sức cố gắng vì ngoại hình làm cô càm thấy thất bại gấp bội.

Đường Ảnh chán ghét việc truyền thông luôn cười nhạo Lưu Diệc Phi về gu thời trang kém cỏi, bọn họ không biết rằng, mỹ nhân căn bản không cần để ý mấy thứ đó, dáng người và khuôn mặt bọn họ đã tự mang hào quang rồi.

Luộm thuộm là biểu hiên của tự tin mà đại mỹ nhân xứng đáng có được.

Cô biết điều đó, cũng tự biết mình rất bình thường nên mới phải đặc biệt trau chuốt.

Đường Anh bọc khăn tắm sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, mặt nạ không chỉ giúp nuôi dưỡng da mà giá của nó cũng xoa dịu tâm hồn cô. Cô hứng thú kéo tay Lâm Tâm Tư nói, chúng ta đi dạo ở Sanlitun nhé?

Sau bữa tối, hai người thường ra Taikoo Li Sanlitun dạo bộ. Đem sàn catwalk của những vòng hồng nổi tiếng Internet ở Bắc Kinh như sân vườn nhà mình, đây là nơi Đường Ảnh dạo bước với niềm hãnh diện thầm kín.

Do vậy, cô cũng có những quy tắc nhất định để chọn trang phục dạo phố, như là không được mặc quần áo quá cầu kỳ và trang điểm quá đậm - quá thể hiện sẽ cho thấy cô rất coi trọng việc đó, như kiểu cô ấy chỉ làm việc chăm chỉ 800 năm chỉ để đến thăm Sanlitun vậy; đồng thời, cũng không nên mặc quần áo quá ngắn - rất dễ bị hiểu lầm thành người thuộc ngành dịch vụ đặc biệt.

Quy tắc chọn trang phục của Đường Ảnh khá giống lời bài hát của Đằng Cách Nhĩ: "Dùng sức mạnh lớn nhất để tạo ra âm thanh nhỏ nhất". Như cách cô tinh tế cẩn trọng nhất dụng tâm để tạo bộ dạng không chút để ý đến mấy chuyện này.

Lâm Tâm Tư thì không suy tính nhiều như vậy, cô ấy đơn giản hơn. Cô nàng chọn bộ đồ thể thao tối màu nhìn không cuốn hút lắm, về tổng thể thì gương mặt cô nàng chính là điểm nổi bật nhất. Còn Đường Ảnh chọn croptop trắng, dưới là quần ống rộng cạp cao màu đỏ, màu sắc tương phản mạnh mẽ tạo cảm giác trẻ trung, nổi bật, như có như không lộ rốn trông rất sexy.

Lâm Tâm Tư khen ngợi: "Sao tớ không biết chân cậu dài vậy nhỉ, cái quần này tôn dáng cậu ghê ta!"

Uhm.... Sắc mặt Đường Anh cứng đờ, sau đó cô thì thành thật nói với bạn tốt: "Chỉ là ảo giác thôi."

"Nhìn vị trí rốn là biết nha, rốn cao, chân dài. Từ cổ trở xuống cảm giác như chỉ nhìn thấy chân cậu vậy." Lâm Tâm Tư hưng phấn hoa chân múa tay, giọng điệu có hơi gato: "Sao trước đây, tớ không phát hiện ra vậy!"

Đường Ảnh nắm lấy cánh tay Lâm Tâm Tư, tự thú: "Uhm... Tớ vẽ rốn đấy..."

"Hả?"

"Ờ thì......Tôi dùng phấn mắt và chì kẻ mày vẽ đấy, phối hợp với quần cạp cao ống rộng... Như vậy, chân sẽ trông như rất dài..."



Lâm Tâm Tư suýt chút nữa cười ra tiếng, nhìn cẩn thận một lượt, nom như thật: "Cậu không khai ra thì thật sự tớ không thể biết được."

Phái nữ luôn có rất nhiều biện pháp đánh lừa thị giác, cọ trang điểm ngoài việc tạo khối còn có thể vẽ xương quai xanh, tạo rãnh ngực, vẽ được cả cơ bụng trong vòng vài giây. Lâm Tâm Tư thật sự không hề nghĩ đến "thợ lành nghề" còn có thể vẽ được cả rốn.

"Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sinh ra đã có đôi chân dài phải không?" Đường Ảnh khen ngợi dáng người cô nàng, rồi nhún nhún vai nói: "Nói cho cậu biết cũng không sao, dù sao cậu cũng không phải mục tiêu tớ muốn nhắm đến... Chúng ta là bạn cùng phòng., nên tớ như thế nào cậu đều biết rồi đấy."

Hai người đi cùng nhau trên đường Gongti North, một bên đường bị chặn lại bởi màu chiếc xe đỏ tía, những chiếc xe bị tắc phát còi ing ỏi, huyên náo, bên đường là hàng dài dãy cây tiêu huyền tĩnh lặng. Hiệu ứng thị giác của hai người đẹp lớn hơn một người rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ có người qua đường nhìn họ rồi một, hai giây rồi mới quay đi.

"Mục tiêu mà cậu nói đàn ông?" Lâm Tâm Tư ý thức được tỷ lệ quay đầu, ánh mắt đầy ý vị.

"Tớ hy vọng họ nghĩ tớ là cô nàng chân dài!" Đường Ảnh ranh mãnh nói: "Làm màu là một loại kỹ năng, nên dùng với đối tượng thích hợp."

"Tớ hiểu rồi, đây gọi là precision marketing." Lâm Tâm Tư vui vẻ kết luận.

Đường Ảnh mỉm cười, không phủ nhận.

Ngụy trang thường khiến người ta không thích, Đường Ảnh biết rõ điều này. Nếu bạn cố tình ngụy trang nâng cao giá trị ngoại hình của mình trước những người xinh đẹp hơn bạn, bạn sẽ chỉ trông đáng thương hơn.

"Thuyết tương đối" chính là level cao hơn của "Giả vờ", giữ hình tượng trước một số người nhưng thành thật với một số khác.

Giống như đại mỹ nhân Lâm Tâm Tử lúc này, nắm tay Đường Ảnh, nghĩ đến những bí mật nhỏ mà Đường Ảnh tiết lộ cho mình, mỉm cười vui vẻ và chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.