Sạn Hy Quan

Chương 1



Một đoản văn đam mỹ ngọt chỉ có 2 chương thôi, hành trình của meo meo đi tìm sen hót cớt, cho những ai yêu meo meo nè 🐱

Mao Nghiêu thấy đại thần mình yêu thích nhất lại đăng video nựng mèo lên trang chủ, lập tức đánh đổ một nồi cá khô cay.

Mao Nghiêu là một miêu yêu tu luyện ngàn năm, đều nói sau khi kiến quốc không thể thành tinh, trước khi kiến quốc, y sợ bị người hiểu lầm, cẩn thận hòa vào đám đông, hành động như một con mèo nhà bình thường.

Mao Nghiêu không có sở thích đặc biệt gì, chỉ thích đọc tiểu thuyết trên mạng, đặc biệt thích đọc tiểu thuyết tu tiên. Năm năm trước dưới cơ duyên xảo hợp, y phát hiện một tiểu thuyết tiên hiệp viết tay vô cùng hay, viết rất giống thật, thế là y liền theo đuổi vị đại thần này.

Lúc trước click vào xem chính là bởi vì bút danh của tác giả này rất giống với tên của một phàm nhân đã có ân với y mấy trăm năm trước, ân nhân tên là Yến Linh Quân, bút danh đại thần là Nhật An Linh Quân.

Mao Nghiêu theo đuổi tiểu thuyết của tác giả này xuất phát từ tâm lý rất thoải mái, kết quả phát hiện cách hành văn của hắn thật sự rất tốt nên ngày nào cũng gào thét đòi cập nhật, theo đuổi năm năm, đại thần cũng thành thần.

Sau mỗi lần cập nhật tiểu thuyết đại thần thích đăng ít bài viết lên weibo, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài ba sự kiện, dần dà Mao Nghiêu có việc gì không có việc gì đều thích lướt weibo mà y yêu thích. Chỉ tháng trước, đại thần đăng bài nói hắn nhặt được một con mèo con đi lạc nên quyết định nhận nuôi.

Sau đó, đại thần cũng giống như những người khác!!!! Bắt đầu điên cuồng khoe mèo!!! Nào có lý như thế?!!! Đám mèo phàm của các ngươi!!!!!

Mao Nghiêu lần đầu tiên nhìn thấy con mèo đại thần khoe, gãi qua tấm ván yêu thích của mình, còn cào khắp sàn nhà.

Đám phàm miêu đáng ghét này, sau khi quyến rũ những đại thần khác, lại bắt đầu vươn móng vuốt về phía đại thần Linh Quân yêu quý nhất của y!! Bây giờ đại thần của y ngày nào cũng đăng hơn 10 bài lên weibo, chín cái đều là nựng mèo! Phần còn lại hoặc là trì hoãn cập nhật hoặc nghỉ phép để dừng lại thêm một ngày!

Thật tức giận!

Mao Nghiêu kiên trì đọc bình luận, hy vọng có thể tìm được người cùng chí hướng tẩy chay video mèo, kết quả nhìn thấy một đống bình luận gào khóc mèo mèo dễ thương, cũng muốn chơi với mèo.

Mao Nghiêu không khống chế đầu ngón tay mà cào cào sàn nhà.

Trong lòng vô cùng tủi thân.

Y cũng muốn được người ta nắm móng vuốt nhỏ dịu dàng cắt móng tay, chứ không phải ban đêm ngủ ngón tay ngứa ngáy gãi gãi chảy máu. Cũng muốn được người ta ôm đi cạo lông, có mấy lần y vì rụng mấy cục lông tròn mà thiếu chút nữa nghẹn! Y cũng muốn bị đại thần âu yếm từ đầu đến đuôi! Được nựng này nựng kia!! Chắc phải rất sảng khoái!!!

Mao Nghiêu vẫn ảo tưởng khi nào có thể thay thế con mèo hoa trong tay đại thần kia, kết quả cơ hội này cứ như vậy đột nhiên đến.

Linh Quân trước tiên đăng lên weibo một số thông tin về bệnh tình của mèo hoa, dưới phần bình luận hot nhất đề nghị dẫn mèo hoa đến bệnh viện thú cưng.

Mao Nghiêu không ngừng xem bình luận, không ngờ lại cùng thành phố với đại thần, vì thế cũng nhanh chóng chạy tới bệnh viện thú cưng kia.

Y trốn ở phía sau cây nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai ôm một con mèo hoa bước xuống từ taxi, đi thẳng đến bệnh viện thú cưng, ánh mắt không khỏi sáng lên, suy nghĩ một chút, liền tìm một góc không có camera, biến trở về nguyên hình.

Ánh mắt hung mãnh của một con mèo hoa mập mạp cường tráng…

Mao Nghiêu cúi đầu nhìn đầu lông móng vuốt màu vàng của mình, suy nghĩ hai giây quyết định có nên đổi màu hay không.

Hừ! Ta chính là khỏe mạnh hùng tráng uy vũ bất phàm như vậy!

Không giống gì với con mèo phàm nửa sống nửa chết chỉ còn một hơi tàn trong tay nhà mi!

Nghĩ nghĩ, Mao Nghiêu một bước đi ra ngoài, nhanh chóng lẻn vào từ cửa bệnh viện thú cưng.

Linh Quân đại thần còn ở quầy lễ tân đăng ký thông tin, rất nhanh liền có người dẫn hắn và mèo hoa nhỏ đi khám bệnh.

Mao Nghiêu bước chân mèo mạnh mẽ đi đến bên cạnh Linh Quân đại thần, cái đuôi vô thức dựng thẳng cao lên.

Bác sĩ vừa nhìn liền nói muốn mang mèo hoa nhỏ vào phòng cấp cứu, để Linh Quân đại thần chờ ở bên ngoài, Mao Nghiêu vừa nhìn dáng vẻ con mèo kia là biết không sống nổi, e sợ hắn quá đau buồn bèn ngồi xổm bên chân hắn, tùy thời chuẩn bị làm nũng an ủi.

Linh Quân mặc quần jeans…

Được rồi, thật muốn gãi…

Mao Nghiêu vô tình lộ ra móng vuốt sắc bén, may mà còn có tự chủ, cào gạch lát nền một hồi, gối đầu lên chân to, cuốn mình thành một vòng tròn.

"Ồ?"

Đại khái là đầu nhỏ của Mao Nghiêu quả thật có chút nặng làm cho tâm tư ở trong phòng cấp cứu của Yến Linh Quân cũng phải để ý tới.

Hắn cúi đầu nhìn, là một con mèo hoa lớn có màu lông giống với mèo hoa nhỏ nhà mình.

Xem ra…

Cực kỳ uy vũ hùng tráng.

Hắn không kìm được muốn đưa tay sờ sờ, lúc sắp tới gần thì dừng lại.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.

Nhanh như vậy sao?

Yến Linh Quân thu tay lại, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

"Thật xin lỗi, tất cả nội tạng mèo của cậu vì nguyên nhân không rõ nên nhanh chóng suy kiệt, cấp cứu không hiệu quả."

Nói thật, bác sĩ cũng cảm thấy khó tin, hành nghề y nhiều năm như vậy, nội tạng trong nháy mắt suy kiệt đến tình huống không thể cấp cứu có thể nói là chưa từng thấy qua, hơn nữa trên người con mèo này không có bất kỳ vết thương nào, đại khái kiểm tra một chút cũng không có bất kỳ bệnh ký sinh trùng hay ngộ độc nào, chỉ nhìn bề ngoài, con mèo hoa này cũng không giống như có bệnh.

Thế nhưng, con mèo cứ như thế rời đi vô cùng rõ ràng trước mặt ông.

Bác sĩ: Tôi phải làm gì đây? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ.

Yến Linh Quân sửng sốt một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi có thể mang đi không?"

Bác sĩ cũng không biết an ủi hắn như thế nào, có người thú cưng tình cảm sâu đậm, sau khi thú cưng chết cũng sẽ bị đả kích sâu sắc, người này hình như cũng đau lòng lắm, nói nhiều vô ích, liền gật đầu.

Đừng buồn!

Nhìn tôi đây này! Tôi sống lâu con mèo hoa nhỏ đó!!!

Anh đưa tôi về đi!!!

Mao Nghiêu nóng nảy ở dưới chân Linh Quân không ngừng xoay vòng cọ mắt cá chân.

Bác sĩ cũng để ý tới nó, rốt cục giống như là tìm được điểm đột phá gì đó, an ủi: "Chàng trai trẻ, đừng đau lòng quá, tuổi thọ thú cưng vốn ngắn hơn con người, sinh lão bệnh tử chung quy phải trải qua, tôi thấy con mèo hoa này trông rất khỏe mạnh, có lẽ có thể sống lâu một chút, nghĩ kĩ hơn thì cậu còn có một con, không phải rất tốt sao? ”

Yến Linh Quân cúi đầu, nói: "Đây không phải là mèo của tôi. ”

Bác sĩ: Cái này lúng túng ghê.

Y tá ôm thi thể mèo hoa ra, cầm vải vô trùng quấn nó lại, giao cho Yến Linh Quân.

Sau đó Mao Nghiêu liền trơ mắt nhìn Linh Quân vòng qua nó ôm mèo hoa nhỏ rời đi!!!

Ông trời của tôi ơi!!!

Đại thần!!!!

Anh thực sự không nghĩ đến việc đưa tôi về hay sao!!!

Tôi đông ấm hạ ấm tự chuẩn bị cá khô nhỏ có thể làm nũng bán manh còn có thể ấm giường đó!!!!

Mao Nghiêu chưa từ bỏ ý định chạy theo xe taxi của Linh Quân hơn nửa thành phố, chạy sắp hộc máu tới nơi, sau đó phát hiện, Linh Quân đại thần ở nơi chỉ cách nhà mình một tòa nhà …

Ah, ah ah! Sớm biết vậy đã về rồi!!!

Sau khi tra thấu số nhà của của Linh Quân, Mao Nghiêu trở về nhà mình uống nửa vại nước.

Sau đó mỗi ngày hoạt động của Mao Nghiêu chính là biến thành nguyên hình, bò lên ban công nhà đại thần, pose các loại dáng kêu meo meo, ý đồ lấy giọng nói động lòng người và vẻ ngoài anh tuấn của y quyến rũ đến... Không, thu hút nhà đại thần của y.

Nhưng đại thần trầm mê viết chữ mất kiểm soát.

Mao Nghiêu vui buồn lẫn lộn về nhà, vui mừng là gần đây văn của đại thần cực kỳ ổn định, thỉnh thoảng còn có thể thêm vào vài chương. Buồn chính là đại thần vẫn không để ý tới y, mặc cho y kêu khàn cả cổ họng, cũng không bố thí một chậu nước cho.

Hừ! Cái tên đàn ông xấu xa này!!

Mao Nghiêu ôm máy tính nhìn cập nhật cắn cá khô, ở trong lòng oán giận Linh Quân đại thần không hiểu tình mèo.

Một tháng sau sự tình chuyển biến, Mao Nghiêu kiên trì quảng cáo mình không nề mưa gió, hôm nay mưa lớn quá, Mao Nghiêu bèn bỏ cuộc một hôm.

Meo... Hôm nay nằm trong chăn đọc tiểu thuyết gặm nhấm cá khô thật hạnh phúc…

Đại thần! Tất cả đều là vì anh!!

Yến Linh Quân nhìn con mèo hoa kia lại đúng giờ đi ra ban công điểm danh, trong lòng có chỗ nào đó mềm mại mà bối rối.

Bao lâu rồi? Hơn một tháng, phải không?

Cũng không biết con mèo hoa này nhìn trúng hắn chỗ nào, sau lần ở bệnh viện, vẫn đi theo hắn.

Thế nhưng, mèo hoa lúc trước chính là cảnh giới cuối cùng, hắn không muốn chạm vào bất kỳ động vật nào nữa, hắn không muốn con mèo hoa hùng tráng uy vũ trước mắt này cũng giống như mèo hoa lúc trước, chết oan uổng.

Cho nên đành phải nhịn đau không để ý tới nó, mặc cho nó ở ngoài ban công kêu gào, cuối cùng dứt khoát mỗi lần viết chữ đều sẽ đeo tai nghe phát nhạc, mới hơi tốt một chút.

Nhưng hôm nay mưa to đến mức đeo tai nghe cũng có thể nghe thấy tiếng bên ngoài, Yến Linh không kìm được nom ra ban công.

Con mèo hoa lớn kia nhu thuận ngồi ở ban công, con ngươi xanh lục của nó thấy hắn nhìn sang thình lình mở to, sau đó lại bị nước mưa kích thích nheo mắt lại, lông ướt sũng dính vào da thịt…

Cho dù không có lông bồng bềnh, con mèo hoa này cũng có vẻ cực kỳ... Uy vũ hùng tráng.

Yến Linh Quân mềm lòng, thầm nghĩ chỉ bỏ vào một ngày, hẳn là sẽ không có vấn đề gì…

...... Phải không?

Mao Nghiêu được tắm sạch sẽ, gió ấm thổi tung lông, cả con mèo giống như một quả cầu lông.

Set thức ăn cho mèo sang chảnh xa hoa tuy không ngon bằng cá khô cay nhưng lại có hương vị rất riêng.

Ừm... Sữa của thương hiệu này giống hệt với nhà tôi.

Quả thực mèo sinh ra là để hạnh phúc…

Mao Nghiêu ăn no uống đủ đi tới bên chân Linh Quân bận rộn chuẩn bị viết văn, nhẹ nhàng nhảy lên chân đại thần.

Đến đây, làm sao có thể không tiếp xúc thân mật với đại thần chứ?

Và đại thần còn đang viết rất nhiều nội dung phía sau!!!

Tối qua đúng là vô nhân đạo! Mao Nghiêu lo lắng tới nửa đêm, hôm nay thế mà có thể đọc được bài viết phía sau trước!

Quả thực vui vẻ muốn bay… lên.

Yến Linh cứ tưởng con mèo hoa này muốn đến quấy rối, bèn ôm nó xuống dưới chân, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nói: "Tự mình đi chơi đi. ”

Hừ! Tên đàn ông xấu xa!

Mao Nghiêu bất mãn kêu một tiếng.

Con mèo hoa trước đó còn nằm sấp trên bàn phím, anh còn khoe lên weibo! Tôi chỉ muốn xem anh viết gì thôi mà!!!

Mao Nghiêu tiếp tục nhảy lên, mặt hướng về phía Linh Quân, hai chân sau một trái một phải ở trên đùi hắn, thuận thế ngồi xổm xuống, hai chân trước đặt ở giữa phía trước…

Mềm nhũn, Mao Nghiêu nhịn không được giẫm đạp.

Yến Linh Quân: …

Yến Linh đại thần ôm Mao Nghiêu đến khung leo mèo vẫn chưa được gỡ bỏ trong phòng ngủ, ý bảo nó chơi ở đây, sau đó đóng cửa phòng ngủ, đi ra ngoài tiếp tục viết.

Mao Nghiêu chơi một hồi đã hết hứng thú, phía trên có mùi mèo hoa nhỏ, y chẳng vui chút nào.

Sau đó, y nhảy lên một chiếc giường lớn, vui vẻ lăn lộn một vòng.

Yến Linh đã gõ xong một chương, rót chén nước, chuẩn bị nghỉ ngơi. Sực nhớ mình nuôi một con mèo trong phòng ngủ, vội vàng đi xem, hy vọng con mèo chưa phá hủy phòng ngủ của mình.

Mở cửa ra nhìn, phòng ngủ còn tốt, vẫn là phòng ngủ trong trí nhớ, con mèo hoa kia cuộn mình trong chăn, đầu gối lên gối, chăn đắp kín, trên chăn rõ ràng có mấy vết cào.

Yến Linh Quân: …

Ngứa tay.

Muốn nựng mèo.

Thời gian ngủ ngon ngắn ngủi, Mao Nghiêu vui vẻ ăn cơm tối, cho rằng như vậy có thể ở lại nhà đại thần mãi mãi, kết quả đại thần thấy bên ngoài đã tạnh mưa, ôm y ra ban công.

Thấy đầu y lông mềm như nhung nên thuận tiện nựng y một cái. Mao Nghiêu vừa mới nâng mông lên, chợt nghe thấy hắn nói: "Đi đi, chủ nhân của mi chắc chắn đang rất sốt ruột."

"Meo! Meo Meo! "Tui không có chủ nhân!!

"Xem mi được nuôi tốt như vậy, chủ nhân mi nhất định đối xử với mi rất tốt, mau trở về đi, đừng để hắn tìm quá lâu."

Không có việc gì thích khao bản thân ít cá khô, Mao Nghiêu một mặt mèo uất ức: không gầy nổi…

Cuối cùng mặc kệ Mao Nghiêu làm nũng thế nào cũng vô dụng, đành phải cúp đuôi về nhà.

Ngày hôm sau, Mao Nghiêu đúng giờ canh giữ ở ban công.

Yến Linh hồi tưởng lại cảm giác chạm vào con mèo ngày hôm qua, không kìm được lại thả mèo vào trong nhà.

Có một số việc, một khi mở đầu, giống như bệnh trĩ của chó hoang một đi không trở lại.

Yến Linh Quân dùng hết cả thức ăn dự phòng cho mèo trong nhà mới nhận ra, hình như hắn đã nhận nuôi... Con mèo đã một tháng rồi.

Yến Linh Quân là đại năng tu tiên ẩn nấp giữa dòng đời, lúc tìm động phủ truyền thừa ngoài ý muốn bị thương, khi đó trên người hắn có vô số thiên tài địa bảo, sợ bị tu sĩ khác thấy tài nảy sinh ý đồ, bất đắc dĩ, đành phải trốn ở phàm thế tựa hồ không có một chút linh khí nào này.

Yến Linh Quân tu luyện tám trăm năm, thân thể sớm đã thiên chuy bách luyện, linh khí mười phần, động vật phàm thế ở bên cạnh hắn, cơ hồ đều không sống được quá lâu —— bởi vì không hấp thu được linh khí mà hắn toả ra.

Con mèo hoang lúc trước, vốn không có ý định nhận nuôi, chỉ là dáng vẻ rất giống với con mèo hoa hắn đã gặp mấy trăm năm trước, hắn nhất thời không đành lòng bèn giữ lại, mỗi ngày đều thiết lập cho mình một đạo bình chướng, sợ mèo hoa nhỏ hấp thu linh khí của hắn.

Sau đó lúc hắn thái rau vô tình đứt tay, nhỏ hai giọt máu xuống mặt đất, lúc hắn cuống quít tìm băng cứu thương mới phát hiện mèo hoa nhỏ đã liếm sạch... Sau khi mèo hoa chết, hắn mới giật mình phát hiện mình rõ ràng có thể dùng linh khí tiêu trừ vết thương, sao lại tìm băng dán?

Thật sự coi mình là phàm nhân rồi…

Thật tức giận.

Yến Linh Quân nhìn con mèo hoa ăn xong thức ăn mèo trước mắt dưới mặt đất rồi lại lật bụng cầu xin, bởi vì hắn chậm chạp không động tác, tức giận nhe răng, lăn qua lộn lại, ôm lấy chân hắn thành một quả cầu lông.

Mao Nghiêu bĩu môi: đại thần đúng là một con sen xúc phân không đủ tư cách, y đã nằm xuống rồi còn không tới vuốt lông!

Quả thực làm cho mèo tức giận!

Nhưng nể tình vừa mới đăng hai chương, nên không so đo…

Mao Nghiêu: Tôi thực sự là một meo meo vô cùng hiền lành và hiểu biết.

Yến Linh Quân mang theo giày lông mèo hoa mới ra lò, ngồi trên sô pha, lâm vào trầm tư.

Mao Nghiêu thuận thế nhảy lên sô pha, nằm sấp trên đùi lớn, cái đuôi to cường tráng hữu lực từng chút từng chút đánh vào eo đại thần.

Bỗng nhiên, Yến Linh Quân ôm Mao Nghiêu lên. Đặt hai tay dưới nách của bàn chân trước, đối mặt với y.

"Meo meo?" Mao Nghiêu không rõ nguyên nhân.

"Ta quyết định, ngày mai sẽ đi tìm chủ nhân của mi, hỏi mi tới đây, mi vẫn luôn ở lại chỗ ta, ta nghĩ mi không thích chủ nhân lắm phải không?? Hoặc là chủ nhân của mi không cần mi nữa, yên tâm, về sau mi có thể an tâm ở lại chỗ ta! ”

Yến Linh Quân rất hài lòng nhìn Mao Nghiêu từ trên xuống dưới.

Mao Nghiêu thẹn thùng dùng cái đuôi ngăn giữa hai chân sau.

Yến Linh quân nói được làm được, liên tục một tuần tìm không được cái gọi là chủ nhân sau đó liền nhanh chóng làm thủ tục nhận nuôi.

Mười ngày sau, cổ Mao Nghiêu treo một tấm bảng kim loại, chính diện là đại danh của y: Bảo Bảo.

Mao Nghiêu ngồi xổm trước gương to, chân trước cố gắng lật bảng hiệu, sau một phen phấn đấu, rốt cục thấy rõ đại danh của sen xúc phân: Yến Linh Quân.

Trời đất ơi!!!!

n nhân chuyển thế hay sao!!!

Bây giờ làm sao báo ân? Lấy thân báo đáp sao? Oline chờ gấp!!!

Yến Linh quân phát hiện sau khi treo bảng tên cho mèo hoa, mèo hoa càng dính hắn, thậm chí buổi tối ngủ cũng phải như hình với bóng, vừa vén chăn lên là phát hiện có một cái chăn mèo.

Hai con ngươi Mao Nghiêu sáng lấp lánh nhìn ân nhân đại thần nhà mình, dịch sang bên cạnh.

Nhìn đi! đại thần! Đây là giường tôi làm ấm cho anh đó!!

Muốn nói bây giờ hạnh phúc bốc lên cả bong bóng còn có cái gì không hài lòng, đó chính là cả ngày đều ở trong nhà, không có thời gian đọc tiểu thuyết của đại thần.

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chữ nhưng đại thần không cho mình xem.

Cơ thể mèo cũng không thể nghịch điện thoại. Móng vuốt quá nhọn không chạm được màn hình…

Đợi mấy ngày, Mao Nghiêu thật sự ngứa ngáy khó nhịn, chuẩn bị thừa dịp đêm khuya, đại thần ngủ say, vụng trộm biến thân.

Để đề phòng đại thần tỉnh lại đi vệ sinh, Mao Nghiêu cố ý thêm một quy trình, lén thổi một hơi thật lớn, cam đoan hắn ngủ đến sáng hôm sau không mộng mị gì!

Mao Nghiêu biến thành hình người, cũng không cần điện thoại di động, len lén lên máy tính của Yến Linh Quân, trực tiếp xem tài liệu.

Hì hì, đại thần ngày nào cũng gõ vài chương lưu bản thảo, mình có thể đọc nhiều hơn những người khác!

Mao Nghiêu tùy ý mặc áo sơ mi của Yến Linh Quân, khoác lỏng ở bên người, chân thon dang rộng ngồi trên ghế.

Đọc tới chỗ kích động không cách nào ức chế hình thể của mình, trên đầu nhô ra hai cái lỗ tai mèo nhọn, hưng phấn run rẩy. Một cái đuôi lông mạnh mẽ từ dưới áo sơ mi vọt ra, lắc lư trái phải.

Đọc một tiếng, Mao Nghiêu thỏa mãn, duỗi eo, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Vừa quay đầu, sợ tới mức biến trở về nguyên hình.

Yến Linh Quân đứng ở cửa, khoanh tay thần sắc tối tăm không rõ.

Mao Nghiêu thò đầu ra khỏi chiếc áo sơ mi trắng, kêu một tiếng meo meo khe khẽ.

Yến Linh Quân đi vài bước, ngồi xuống ghế, nói: "Lại đây. ”

Mao Nghiêu duỗi chân liếm mặt, không phải y sợ hãi, chỉ là bốn chân có hơi run.

Mao Nghiêu chậm rãi di chuyển đến dưới chân Yến Linh Quân, cọ cọ, nhẹ nhàng meo meo một tiếng.

"Miêu Yêu hả? "Yến Linh Quân"hừ" một tiếng, tự giễu nói: "Ta nói vì sao mi vẫn đi theo ta, thì ra là một con yêu, có thể gạt được ta, hẳn đã tu luyện ngàn năm rồi nhỉ?"

Mao Nghiêu vòng quanh chân hắn, ngây thơ ngẩng đầu lên kêu meo meo mấy lần: Meo meo? Anh đang nói về cái gì vậy? Tui là mèo, tui không hiểu…

Yến Linh Quân nắm lấy gáy Mao Nghiêu xách nó lên, đối diện với nó, lạnh lùng nói: "Nói, mi trăm phương nghìn kế tiếp cận ta, rốt cuộc ý muốn là gì? ”

Chính là không biết miêu yêu này nhìn trúng bảo bối nào của hắn, chẳng lẽ là linh tuyền ngàn năm hắn lấy từ trong bí cảnh?

Hay là…

Mao Nghiêu xoay người, ngồi trên đùi Yến Linh Quân, trong đôi mắt to tròn không khống chế được ào ào rơi lệ: "Anh hung dữ cái gì chứ? Không phải là ăn mấy gói thức ăn cho mèo của anh thôi sao? Nếu không phải vì đọc tiểu thuyết anh viết, tôi đến mức đội mưa to đến chỗ anh, toàn thân đều là bùn sao? Tôi chỉ len lén xem mấy chương truyện của anh sau lưng anh mà thôi, tôi đuổi theo rất lâu mấy ngày nay cũng không đọc được, tôi không kìm được mà thôi…"

Mao Nghiêu vô cùng tủi thân, khóc đến tai mèo và đuôi mèo hoá hình cũng không biết.

Yết hầu Yến Linh Quân giật giật, từ không gian giới hạn bao bọc lấy mèo hoa.

Nguyên hình của mèo hoa này rất uy vũ hùng tráng, hình người ngược lại gầy gò thon thả, có lẽ quanh năm phủ đầy lông, da trắng đến khó tin, so với bạch ngọc ngàn năm trong tay hắn, cũng không thua kém bao nhiêu, ngay cả cảm giác... Khụ!

Yến Linh Quân đưa tay lau nước mắt cho y.

Mao Nghiêu khóc đến chỗ thương tâm, chuyện uất ức gì cũng nói hết ra.

Thân là một con mèo, ngàn năm qua chẳng có một con sen nào xúc phân cho y, đều phải tự mình đào hố chôn, không có thức ăn sẵn cho mèo, phải tự đi vung móng vuốt bắt, vừa mới sinh sống có mấy ngàn năm, ăn chuột cũng ăn đến ghê tởm.

Y nhân duyên hội được phương pháp tu luyện, bị lôi kiếp bổ nửa sợi lông cũng không còn, cái đuôi cũng bị bổ ra nửa đoạn, may mắn có một phàm nhân đưa y mang về nhà, dốc lòng bảo vệ, y mới có thể sống sót.

Y không muốn để cho phàm nhân biết y là yêu mà trong lòng sinh chán ghét, mỗi ngày đều dùng pháp lực biến mình thành mèo phàm, dần dần già đi, đến khi già thì giả chết trốn đi

Phàm nhân kia rất thương tâm, y biết, nhưng y không còn cách nào khác phải rời đi.

Về sau y tu luyện có thể hóa thành hình người, hòa vào phàm tục, không có hứng thú tu luyện thành tiên, chỉ muốn làm một con mèo vui vẻ, nếu có thể tìm được một con sen xúc phân thì càng tốt.

Y cả đời cũng chỉ nhận hai sen xúc phân, đều là Yến Linh Quân, y còn tưởng rằng là chuyển thế, kết quả chính là cùng một người!

"Anh sớm nói anh là nhân sĩ tu tiên, tôi sẽ không rời khỏi anh đâu! Meo huhu… Tôi buồn suốt cả một thời gian dài."

"Sau khi mi rời đi, ta mới được sư phụ phát hiện ra, từ đó dấn thân vào tu tiên."

Sau khi biết được mèo hoa này chính là con 800 năm trước, Yến Linh Quân triệt để buông lỏng cảnh giác.

Sau khi an ủi mèo hoa xong, mèo hoa mệt đến ngủ thiếp đi, Yến Linh Quân ôm người lên giường, do dự nửa ngày, ôm người vào trong ngực cùng ngủ.

Phải mất bao nhiêu năm duyên phận mới có thể cùng gặp lại mèo hoa của hắn, Yến Linh Quân hôn cái lỗ tai nhỏ của Mao Nghiêu, thấy y vô thứ run rẩy, khẽ mỉm cười trong bóng tối.

Mèo hoa, là em tự tìm tới cửa đó.