Săn Tình: Gặp Ngay Đại Boss

Chương 83: Ăn Tết



Bên trong một quán cafe ở nước Ý.

Phong Tiêu ngồi bên trong, tận hưởng sự thư thái hiếm có, dùng điện thoại di động hướng ra chụp vài bức ảnh rồi tiếp tục gửi cho một người nào đó.

Phong Vân Vạn Kiếp: "Tuy biết em sẽ không đọc tin nhắn của tôi, nhưng tôi vẫn muốn gửi cho em những gì tốt đẹp nhất mà tôi thấy. Hi vọng em cũng nhìn thấy phong cảnh này."

Phong Vân Vạn Kiếp: "Tôi không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng khi gặp em, lòng tôi lại trở nên đa cảm."

Phong Vân Vạn Kiếp: "Tịch Tịch… Tịch Tịch… tôi nhớ em lắm, tôi không biết người khác làm sao, nhưng tôi sắp phát điên rồi, nhớ em đến phát điên."

Anh gửi liên tiếp mấy tin nhắn, cúi đầu cười khổ rồi mở những tin nhắn trước đó.

Tết gần đến.

Vân Ngữ Tịch từng nói Tết sẽ quay về đón giao thừa cùng Lục Tiểu Hi nhưng kế hoạch có chút thay đổi.

Công ty của Vương Hữu Phúc càng ngày càng ăn nên làm ra, gần Tết nhưng khách hàng gọi đến liên tục.

Vương Hữu Phúc quyết định một trong ba nhân viên phải ở lại xuyên Tết để trực điện thoại.

Để tỏ lòng công bằng, nên ba người rút thăm.

Kết quả Vân Ngữ Tịch đã dành chiến thắng và rút được phiếu ở lại.

"Tiểu Hi." - Đêm giao thừa, Vân Ngữ Tịch áy náy gọi cho Lục Tiểu Hi: "Thay tớ chúc mừng năm mới ba mẹ Lục nhé."

Sau đó Lục Tiểu Hi mở cuộc gọi video, cô nhìn thấy ba mẹ Lục liền nói câu chúc mừng.

Ba mẹ Lục rất thương cô, còn gửi cho cô lì xì lớn, Lục Tiểu Hi tỏ ra ghen tị, cười cười đùa đùa.

Ngày mùng một Tết, nhiều người vui vẻ mặc quần áo mới, mang theo quà cáp, chuẩn bị đi thăm họ hàng.

Buổi sáng cô đến công ty, nấu một tô mì. Ngày đầu tiên năm mới cũng không có người gọi điện tới, cô rảnh rỗi soạn vài tin nhắn gửi tin chúc mừng cho mọi người.

Lục Tiểu Hi gửi video về gia đình ba người cho cô, còn nói nhà bốn người hiện tại chỉ có ba người.

Cô cũng nhận được những lời chúc mừng từ những đồng nghiệp.

Ông chủ Vương Hữu Phúc khá tốt bụng, gửi cho cô một phong bì lì xì lớn và cảm ơn cô vì đã rất siêng năng.

Cuối cùng là Trịnh Lôi gửi tin tức tới, hỏi cô đang làm gì.

Trình Lôi chính là người bạn cùng đi tình nguyện ở trên núi, giới thiệu cô tới thành phố Hải Dương, cũng là người giới thiệu cô đến công ty của Vương Hữu Phúc, sau khi đi làm hai người rất ít liên hệ.

Cô cũng trả lời thành thật là mình đang trực điện thoại ở công ty.

Trình Lôi gọi điện cho cô, chúc mừng năm mới, cuối cùng hẹn buổi tối ra ngoài đi dạo, còn nói ở chợ Tết buổi tối rất sôi động.

Vân Ngữ Tịch suy nghĩ một chút rồi đồng ý, trước đó cô từng muốn mời anh ta một bữa để cảm ơn về việc giới thiệu công việc nhưng chưa có cơ hội.

Lúc buổi tối cô và Trình Lôi hẹn gặp ở một trung tâm thương mại, các tầng bán nhiều đồ ăn, tầng trên cùng là ráp chiếu phim nên rất đông người đến.

Hai người đi ăn buffet, từ lúc gặp nhau, vẻ mặt của Trình Lôi có chút co giật, luôn có vẻ do dự không muốn nói.

"Ngữ Tịch, ăn tối xong chúng ta đi xem phim nhé, tôi có thấy một phim bom tấn cho dịp Tết." - Trình Lôi mời.

Cô không phản đối, Lục Tiểu Hi có kể cho cô nghe về bộ phim này, nó rất hay.

Trong rạp phim có rất nhiều người cùng ngồi xem phim, khi bộ phim sắp kết thúc, Trình Lôi mượn cớ đi ra ngoài.

Giác quan thứ sáu vốn hoạt động không tốt của Vân Ngữ Tịch cuối cùng cũng linh hoạt, cô cảm giác có chuyện gì đó đang xảy ra.

Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa rạp chiếu phim, Trình Lôi đã đứng đợi cô với một bó hoa hồng lớn trên tay, lớn tiếng đề nghị cô làm bạn gái của anh ta trước mặt rất nhiều người.

Mọi người xa lạ đều đứng lại cổ vũ.

Ngô Trình Thành cũng đi xem phim với Đường Uyển Ân, vừa ra ngoài liền nhìn thấy có người tỏ tình, anh vẫn đang nghĩ giới trẻ bây giờ thật can đảm, mạnh dạn thổ lộ bất cứ điều gì mình yêu thích.

Lúc anh đang chuẩn bị rời đi, anh liếc nhìn về phía cô gái đang được tỏ tình rồi dừng lại.

Đây là lần thứ tư họ gặp nhau.

Vân Ngữ Tịch mím môi, không có chút vui mừng, bên cạnh có rất nhiều người đang hú hét lên.

"Tịch Tịch, tôi thật sự thích em." - Trình Lôi nghiêm túc nói.

"Đồng ý, đồng ý,..." - Đám người bên cạnh hô lên…

Vân Ngữ Tịch cảm thấy rất xấu hổ, từ trước đến nay cô luôn coi Trình Lôi là bạn bè, hiện tại nhiều người như vậy, nếu trực tiếp từ chối chỉ e Trình Lôi sẽ mất mặt, nhưng mà không từ chối, cô lại không thể đồng ý được.

Khi cô đang đứng như tượng không biết phải làm sao liền nghe một giọng nói: "Vân tiểu thư, cô cũng đến xem phim à?"

Vân Ngữ Tịch vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Trình Thành liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

"Ở đây khó đón xe, có cần tôi cho cô đi nhờ một đoạn không?" - Ngô Trình Thành lịch thiệp nói.

"Được."" - Cô nhanh chóng gật đầu, lập tức áy náy liếc nhìn Trình Lôi: "Tôi về trước, anh cũng về sớm nhé."

Trình Lôi sững sờ, không nghĩ mọi chuyện lại kết thúc thế này.

Đường Uyển Ân ngay từ đầu không lên tiếng, hiếm khi thấy Ngô Trình Thành cứu người, người đó lại là một cô gái.

"Cảm ơn anh, Ngô tiên sinh." - Khi ngồi bên trong xe, Vân Ngữ Tịch chân thành nói lời cảm ơn.

"Không có gì." - Ngô Trình Thành vừa lái xe vừa cười.

"À ừm… cho tôi xuống phía trước, tôi chỉ không biết phải từ chối thế nào nên tôi mới nói muốn đi nhờ xe của anh." - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng giải thích, chỉ sợ cô gái kia hiểu nhầm, tất nhiên cô cũng hiểu rõ Ngô Trình Thành nói đưa cô về cũng chỉ là muốn giúp cô giải vậy.

"Cô sống ở đâu?" - Ngô Trình Thành tiếp tục lái xe.

Vân Ngữ Tịch nói ra khu cô sống nhưng vẫn nhất quyết đòi xuống xe.

Ngô Trình Thành cũng không làm khó cô, đỗ xe ở một nơi dễ bắt taxi.

"Nơi đó cũng không xe, anh thế nào lại không đưa cô ấy về đến tận cửa." - Khi Vân Ngữ Tịch xuống xe, Đường Uyển Ân lạnh nhạt nói.

Ngô Trình Thành quay đầu nhìn cô: "Ghen?"

"Tôi sao phải ăn giấm, tôi chỉ cảm thấy giúp người nên giúp đến cùng, anh nên đưa cô gái đó về đến nhà." - Đường Uyển Ân cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, mở miệng ra sao lời nói chua như vậy.

Ngô Trình Thành đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay của cô: "Còn nói không ghen, chỉ là bạn bè thôi."

"Phải không, người bạn này của anh thật lạ mắt, quen khi nào?" - Cô đuổi không tha.

Ngô Trình Thành chỉ cười mà không giải thích.

Vân Ngữ Tịch xuống xe, đang đón taxi liền nhìn thấy điện thoại di động reo lên.

Trình Lôi đột nhiên ôm hoa tỏ tình, chút nữa thì hù chết cô, Vân Ngữ Tịch thở dài một tiếng, chỉ e là từ nay về sau ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.

"Xin chào."

"Vân Ngữ Tịch, vừa rồi là em thích người đàn ông đó sao?" - Trình Lôi không tin hỏi.

Vừa rồi bị Vân Ngữ Tịch rời đi khiến hắn cô cùng mất mặt, trong lòng buồn bực nuốt không trôi liền muốn gọi điện chất vấn.

Từ khi gặp ở trên núi hắn đã để mắt và thích một cô gái nhẹ nhàng và dịu dàng như cô.

Kỳ thực trước khi tỏ tình với Vân Ngữ Tịch, hắn đã từng đi xem mắt mấy lần nhưng đều không thích, không ngừng so sánh với người hắn luôn thích là Vân Ngữ Tịch. Sau khi tâm sự với bạn bè, họ khuyên anh nên tỏ tình, đói với một cô gái ngoại tỉnh, hắn có nhà có xe lại là còn người gốc Hải Dương, không thể nào cô gái nào không đồng ý.

"Trình Lội, tôi có người tôi thích, nhưng không phải anh ấy." - Cô nhẹ nhàng đáp.

"Ai?" - Trình Lôi không tin cô, nghĩ rằng nếu thật sự có người mình thích thì tại sao lại cùng hắn đi tới Hải Dương, nhất định là cô đang gạt hắn.

Vân Ngữ Tịch nhìn thấy cuộc gọi từ Lục Tiểu Hi liền nói: "Xin lỗi, tôi có cuộc gọi quan trọng, một lát nữa nói chuyện nhé."

"Tiểu Hi?"

"Tịch Tịch, câu có biết hiện tại dưới lầu nhà tớ là ai đang đứng không?" - Lục Tiểu Hi hét lớn trong điện thoại.

Vân Ngữ Tịch muốn nổ lỗ tai, mang điện thoại đẩy ra xa.

"Ai vậy?"

"Chính là Phong Tiêu, cậu nghĩ hắn ta là đang muốn cái gì, lái một chiếc siêu xe giới hạn liền ngừng dưới lầu nhà tớ, sau đó còn đốt mấy điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào nhà tớ."

Khu Lục Tiểu Hi ở là một chung cư cũ, hàng xóm dường như đều quen biết nhau, bỗng nhiên có một chàng trai anh tuấn lái một chiếc xe sang trọng dừng ngay phía dưới liền không tránh khỏi các bác gái đến hỏi thăm, hỏi anh ta tìm ai?

Phong Tiêu không nói gì và chỉ nhìn chằm chằm vào nhà của cô.

"Này, cậu có nghe tớ nói không? " - Lục Tiểu Hi hỏi lại sau khi thấy bên kia im lặng.

"Ừm, tớ đây." - Vân Ngữ Tịch trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc, cô cũng không thể diễn tả ra sao chỉ cam thấy đó như một tia đau đớn âm ỉ, cô chớp mắt mấy lần không để cho nước mắt rơi xuống.

Phong Tiêu khi nào có ảnh hưởng đến cô lớn như vậy, chỉ là nghe đến tên anh, cô liền cảm thấy khó chịu và muốn khóc.

Lục Tiểu Hi ngập ngừng không biết có nên nói hay không khi nhìn người đàn ông đang im lặng hút thuốc toát ra sự cô đơn cùng cực, khiến cho cô một chút không chịu nổi, mặc dù trước đây cô rất tức giận khi Vân Ngữ Tịch xảy ra chuyện hắn không xuất hiện kịp thời, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng suy sụp của anh ta, cô cảm thấy anh ta thật sự thích Vân Ngữ Tịch.

"Tịch Tịch, đến cùng cậu có thích không?"

Lục Tiểu Hi đơn giản hỏi thẳng, lúc nãy bị mẹ ép đi xuống lầu cô đã hỏi Phong Tiêu xảy ra chuyện gì, đối phương chỉ bình tĩnh hỏi cô một câu: "Có tin tức gì của Tịch Tịch không?"

"Nói cho tớ biết đi, Tịch Tịch." - Lục Tiểu Hi nói.

"... Tớ thích." - Giọng điệu rất bình tĩnh, như thể cô đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra.

Thật sự không biết từ khi nào cô đã bắt đầu yêu Phong Tiêu, dù giả vờ không quan tâm nhưng cô vẫn thường xuyên nghĩ đến anh.

"Cậu…" - Lục Tiêu Hi không tìm được lời nào để mắng: "Nếu cậu thích thì cứ đồng ý đi. Tớ nghĩ Phong Tiêu cũng rất thích cậu, cậu chạy trốn cái gì vậy?"

"Tiểu Hi, tới hoàn toàn không phải người của thế giới đó." - Cô cay đắng nói mà không biết giải thích ra sao.

Lục Tiểu Hi lập tức hiểu được: "Có phải có người đã đến tìm cậu không?"

Chính sự trầm mặc của Vân Ngữ Tịch khiến Lục Tiểu Hi nhận ra điều gì đó và bắt đầu chửi rủa: "CMN sao mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết đều vận vào cậu vậy?"

Ngày trước là mẹ của Hà Nhất Đông chê bai cô, làm khó cô đủ điều, quan trọng nhất chính là Vân Ngữ Tịch không thể giúp gì cho sự nghiệp của Hạ Nhất Đông cả. Hừ, chỉ là có một căn nhà ở Nam Dương, liền chảnh chó.

Trong mắt cô, Vân Ngữ Tịch là một cô gái vẽ đẹp, chơi cờ giỏi, lễ phép ngoan ngoãn, dịu dàng hiền lành, nấu ăn ngon, không tính toán kén chọn, có thể chịu đựng khó khăn, cô gái tốt như vậy đốt đuốc mà tìm.

Trong tiềm thức của Vân Ngữ Tịch, khái niệm địa vị gia đình rất quan trọng, cô luôn cảm thấy tự ti và tin rằng những người giàu có sẽ không liên quan gì đến cô cả, chính là hai thế giới khác nhau.

Vì vậy cô chỉ mong tìm được một người giống mình, kết hôn, sinh con và sống một đời bình an.

Cô ấy không bao giờ quan tâm đến Ngô Tranh, đó là vì anh ta quá giàu có và xuất sắc, điều đó khiến cô trở nên rụt rè và xa cách.

Vốn dĩ Phong Tiêu đang từng bước tiến lên, sắp thành công, ai có ngờ người nhà của anh lại gây chuyện, không ngờ Vân Ngữ Tịch đối với dạng trưởng bối này có một loại kháng cự để tự bảo vệ mình. Người khác không hài lòng về cô, cô liền như con rùa rụt cổ, trốn vào cái mai.

Lục Tiểu Hi vừa tức giận vừa đau lòng, sau đó liếc nhìn người đàn ông ở tầng dưới vẫn chưa rời đi, đáng đời Tịch Tịch không cho anh thấy.