Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 13: Đùa bỡn em



Tôi chưa bao giờ gặp người nào như này, anh ta giống một tên vô lại không có phép tắc, nhưng lại mang theo sự uy hiếp. Một câu nói một ánh mắt cũng đủ khiến người ta sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Có lẽ là tôi không may chọc vào anh ta. Anh ta buông tôi ra, ánh mắt nhuốm ý cười, “Tôi đâu có đùa giỡn cô, đưa cô đến đây chỉ vì muốn cho cô nhìn thấy cục trưởng Chu mà cô một lòng một dạ kia đang ở bên ai lúc này mà thôi.”

| Anh ta nhướn môi, nở nụ cười bí hiểm. Tôi lưỡng lự vài giây, đi đến trước màn hình. Dù lời của anh ta đã khiến tôi chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt kim chủ, tim tôi như bị một bàn tay vô hình túm lấy, xoắn lại đầy đau đớn.

“Cô ta.” Tôi kinh ngạc nói không nên lời.

Lão Trần là tài xế mà kim chủ đưa đi từ trong nhà, làm việc cho anh ta nhiều năm. Tôi từng mua chuộc lão Trần, lấy được bức ảnh của tình đầu kim chủ. Người phụ nữ trên màn hình giống hệt cô ta, nhưng rõ ràng cô ta đã chết rồi mà!

“Cô ta là ai?” Tôi chỉ vào màn hình, đầu ngón tay run rẩy. Tôi chỉ có vài nét giống cô ta mà đã được kim chủ cưng chiều đến tận bây giờ.

| Tôi chưa từng thấy hoảng loạn như này bao giờ. Không ai rõ hơn tôi sự xuất hiện của người phụ nữ kia đồng nghĩa với chuyện gì.

“Tôi còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất, không ngờ chỉ một con điếm đã khiến cô sợ hãi đến nỗi này”

Tôi không để ý đến lời châm chọc của anh ta, tôi dồn toàn lực chú ý vào hình ảnh trên màn hình, ngơ ngác hỏi, “Cô ta tên là gì?”

Lục Kính Đình nhướn mày, “Cô ta tên là gì, cô ắt phải rõ hơn tôi chứ?” “Không thể nào” Tôi phủ nhận.

“Xem ra cô cũng không dễ lừa như vậy.” Anh ta cười khẽ, ngồi xuống trước mặt tôi, cầm chén trà lên thờ ở nhún vai. Anh ta hỏi tôi định đứng đó mãi hay sao. Nhìn khuôn mặt bỡn cợt của anh ta, tôi mới nhận ra mình bị anh ta giỡn mặt.

Bây giờ công nghệ phát triển như vậy, đến Phạm Băng Băng cũng có người phẫu thuật giống hệt được, chứ nói gì đến tình đầu của kim chủ.

Không lâu sau đó có người đến quét dọn mảnh thủy tinh trên sàn, đưa cho tôi một chén trà mới. Tôi có ý định chạy trốn, nhưng nghĩ anh ta ra vào tự do ở chỗ này, còn có thể giám sát camera ở mỗi căn phòng, nên cuối cùng tôi cũng từ bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.

Tôi ở cùng một địa điểm với kim chủ, chỉ khác là, căn phòng mà tôi và Lục Kính Đình đang ở gần như có thể giám sát mọi khung cảnh ở phòng kim chủ.

Trong camera, căn phòng của họ được chia thành hai gian. Một gian đặt rất nhiều sofa, dùng để uống trà trò chuyện, một gian được ngăn cách bởi tấm rèm, bên trong là một bàn đánh bạc rất lớn.

Nữ chia bài đang chia bài, đồng phục cô ta mặc gần giống với đồng phục ở sòng | bạc Ma Cao, cổ áo cố ý kéo thấp, vạt váy thì cố ý kéo lên, nhìn rất đỗi gợi cảm.

Người phụ nữ kia mặc càng ít hơn, một chiếc váy liền thân mỏng manh chỉ đủ che từ ngực đến đùi, tay bị trói bằng dây thừng, đoạn cánh tay lộ ra ngoài có vết roi quất. Cô ta quỳ trên bàn đánh bạc, cả người run lẩy bẩy, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng có xao động muốn che chở cô ta, huống hồ cô ta còn có một gương mặt trí mạng với kim chủ.

Tôi từng nghe chị em trong ngành nói đến ván bài như này, rất nhiều hội sở cho rằng chơi bằng tiền không thú vị, nên sắp đặt ván bài dùng người thay cho tiền chip.

Nếu thắng có thể mang cả tiền cả người đi, thua thì mất tất cả.

Sau vài ván, số tiền chip bên cạnh kim chủ ngày càng ít đi, sắc mặt anh ta càng lúc càng xấu. Đến cuối cùng bên cạnh anh ta đã trống không, anh ta trực tiếp đổ vali tiền mặt lên bàn, tôi cau chặt mày.

Dùng tiền chip chơi mấy ván nhỏ thì còn được đặt nhiều tiền lên bàn như vậy, một khi đoạn video này lọt ra ngoài, anh ta sẽ xong đời.

| Người làm quan chú trọng nhất chính là danh dự của mình, chỉ một chút tì vết cũng sẽ ảnh hưởng đến đường quan lộ, chưa nói đến cái tiếng xấu là tham quan và cờ bạc.

Thấy đáy mắt Lục Kính Đình nổi lên sự tính toán, tôi thầm giật mình, “Cô ta là người của anh?”

| “Cô đi hỏi người trong giới xem Lục Kính Đình tôi có chơi cái trò hạ đẳng này không?”

Anh ta và kim chủ đều là chướng ngại vật trên đường thành công của đối phương, bên nào bị tiêu diệt thì chính là niềm vui sướng của bên còn lại. Cho dù người phụ nữ kia không phải anh ta đưa đến, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, động tay động chân vào đoạn video.

Nghĩ đến đây, tôi không quan tâm kim chủ sẽ biết tôi ở cùng Lục Kính Đình, với lấy điện thoại cuống quít gọi điện cho kim chủ. Trong video, điện thoại vang hai hồi, kim chủ không buồn nhìn đã ngắt máy.

Tay tôi cứng đờ không gọi lại nữa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Kính Đình vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào sofa nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ giễu cợt, như thể đã dự đoán được kết quả như bây giờ, mới không ngăn tôi gọi điện thoại.

“Cô lo lắng cho hắn ta, đáng tiếc bây giờ trong mắt hắn chỉ có người phụ nữ khác.”.

Những lời đầy hả hê của anh ta giống như một chậu nước lạnh dập tắt mọi nhiệt tình của tôi. Tôi ngẩn người, trong đầu nhớ đến những lời chị Tưởng Thanh nói với tôi: Phụ nữ làm nhân tình, dù ham tiền ham danh lợi hay thèm muốn vị trí vợ cả cũng không được động lòng với người đàn ông, một khi rơi vào lưới tình, kết quả còn thảm | hại hơn cả những người phụ nữ không được cưng chiều.

| Tôi mím môi, trầm tư cất điện thoại đi. Đột nhiên trong camera truyền ra động tĩnh. Tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy kim chủ đứng dậy, có lẽ anh ta muốn kết thúc ván bài này, không có hứng thú chơi tiếp, trực tiếp móc súng ra đặt lên bàn.

Người xưa đã có câu: Dân không đầu với thương nhân, thương nhân không đấu với quan chức. Những người khác thấy kim chủ rút súng ra, lập tức tản ra. Kim chủ chĩa súng vào đầu nữ chia bài, khuôn mặt lạnh lẽo, hỏi có thả người không.

| Có lẽ nữ chia bài kia chưa từng thấy người nào ngang nhiên gây náo loạn như vậy, gật đầu lia lịa sai người mở cửa. Dây chói trên cổ tay người phụ nữ kia còn chưa cởi, kim chủ dứt khoát cởi áo khoác lên người cô ta rồi bị xuống khỏi bàn.

Tôi không thể hình dung tâm trạng vào khoảnh khác đó của mình. Song, khi kim chủ đi đến cửa, đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn thẳng vào camera, trái tim tôi bỗng lạc mất một nhịp.

“Đoàng!” một tiếng, hình ảnh camera nhiễu loạn rồi biến mất.

Còn chưa đợi tôi lên tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, “Cậu ba, bọn cớm bao vây bên ngoài rồi”

- ----------------------