Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 115: Đón Diệp Mộc Hoa



Mạn Nghiên sau một tuần ôn thi chăm chỉ, cô đã có một kỳ thi vô cùng thuận lợi. Nhìn cô học hành vất vả, thức khuya dậy sớm, Tôn Bách Thần thấy xót xa trong lòng. Hắn mua đủ thứ để cô ăn tẩm bổ, vừa để cô không bị kiệt sức vì mệt, vừa muốn vỗ béo cô thêm một chút.

Mạn Nghiên vừa thi xong môn cuối cùng. Từ ngày mai cô sẽ bước vào kỳ nghỉ lễ hai tuần, trước khi vào năm học mới. Tuần sau là đến giỗ của cha mẹ, cô muốn cùng Tôn Bách Thần về quê, ra mộ thắp cho ông bà một nén nhang, xem như chính thức chào hỏi.

Tôn Bách Thần đến tận trường đón Mạn Nghiên, hắn đậu xe trước cổng chính, nơi mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy nhất.

“Mạn Nghiên.” Hắn vẫy tay ra hiệu cho cô. Chưa kịp để cô phản ứng lại, hắn nói tiếp:

“Có mệt không? Hôm nay em làm bài tốt chứ?”

“Bách Thần, sao anh lại đến đây?” Cô ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía hai người. Mạn Nghiên vội đi nhanh đến xe, mở cửa chui tọt vào bên trong.

Thấy Tôn Bách Thần còn ngẩn người ra, đứng như trời trồng ở ngoài kia, Mạn Nghiên liền chui đầu ra, ngoắc tay bảo hắn lên xe.

Phen này không cần đánh trống khua chiêng, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng Tôn Bách Thần đến đón Mạn Nghiên, thì ai cũng biết hai con người này chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường.

Hai tuần nữa quay lại trường, Mạn Nghiên biết giải thích thế nào chứ?

“Không phải ngại! Nếu ai hỏi, em cứ nói anh là chồng em là được rồi. Anh xuất sắc như vậy, sao phải giấu diếm?”1

“Xía, em còn chưa gả cho anh mà.” Mạn Nghiên chu môi phản biện.

“Đó không phải là chuyện sớm muộn sao? Nghe lời anh, sau này không được như vậy nữa. Em còn cư xử như thế, anh sẽ giận thật đó.” Hắn dọa.1

Mạn Nghiên không thấy sợ, còn phì cười. Lời của Tôn Bách Thần ngày càng không có uy lực, phải chăng vì hắn nuông chiều cô gái này quá mức rồi?

“Không sợ sao? Hừ, còn cười nữa kìa.” Hắn làm mặt nghiêm lại.

Mạn Nghiên thôi không cười nữa. Cô rướn người, ôm chầm lấy cổ Tôn Bách Thần, hôn một cái thật kêu vào má hắn. Không khí bên trong xe bỗng tràn ngập mùi tình ái, Tôn Bách Thần thừa dịp giữ lấy cô, chiếm đoạt đôi môi mềm, không ngừng trêu ghẹo.

Đến khi môi Mạn Nghiên sưng lên, hắn mới chịu buông ra. Cô đánh nhẹ vào vai hắn, trách hắn lợi dụng cơ hội bắt nạt mình.

“Ai bảo em không nghe lời! Sau này dám cãi lời, anh sẽ hôn em đến chán mới thôi.”

Hắn nói xong, liền quay sang lấy ly trà sữa đưa ra trước mặt Mạn Nghiên. Tôn Bách Thần mua nó trên đường đến đây, như một phần thưởng nhỏ dành cho cô. Hắn vốn không thích mấy thứ đồ ngọt vô bổ này, nhưng vì muốn chiều lòng cô gái nhỏ, nên mới mua đến.

“Anh mua cho em sao? Bách Thần, có phải anh bị đau ở đâu không? Bình thường anh đâu cho em đụng vào mấy thứ này chứ!” Mạn Nghiên chỉ tay vào đầu hắn, ra ám hiệu. Tôn Bách Thần mặt đen lại, giây phút này thật sự muốn tống cổ cô xuống xe.

Phải xếp hàng mua trà sữa đến cho cô, bây giờ Mạn Nghiên lại dám nghĩ đầu óc hắn có vấn đề! Hừ, rõ tức!

“Không uống hửm? Để anh vứt đi vậy.” Hắn mở cửa kính ra, tay cầm cao ly trà sữa, chuẩn bị tư thế ném.

“Không không, mau cho em đi. Em đâu có chê đâu chứ?” Cô một lần nữa chồm qua người hắn, vật vả giành lấy ly trà sữa.

Cô cầm được ly trà sữa, liền hút một hơi dài. Vị trà sữa béo béo cùng với mấy cục trân châu dai dai, làm Mạn Nghiên quên luôn sự mệt mỏi lúc còn ở trong phòng thi.

Tôn Bách Thần nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ. Đầu giờ chiều chuyến bay của Diệp Mộc Hoa sẽ đáp xuống, cô ta nhờ hắn đến đón, hắn không thể từ chối. Vậy nên Tôn Bách Thần định đưa Mạn Nghiên về biệt thự nghỉ ngơi, rồi mới đến sân bay đón Diệp Mộc Hoa.

“Cho em đi với anh được không?” Cô ôm lấy cánh tay Tôn Bách Thần, mè nheo đòi đi theo hắn.

“Anh sợ em mệt thôi. Hay là về biệt thự ngủ một giấc cho khỏe đi.”

“Em không mệt! Em muốn đi cùng anh cơ.”

Tôn Bách Thần đoán được suy nghĩ của cô, bèn gật đầu đồng ý. Trước khi đến sân bay, hắn lái xe đưa Mạn Nghiên đến một nhà hàng Ý, dùng bữa trưa. Tầm một giờ chiều, hai người đến cửa ra sảnh quốc tế, đợi Diệp Mộc Hoa.1

“Cô ấy thế nào? Có xinh hơn em không?”

Tôn Bách Thần nhún vai, không hiểu sao cô gái này phải quan tâm mấy thứ tẻ nhạt đó. Diệp Mộc Hoa có xinh hay không, thì có gì quan trọng chứ.

Còn bản thân Mạn Nghiên, cô có suy nghĩ riêng của mình. Dù sao Mộc Hoa cũng là em gái Mộc Trà, nếu cô ta sở hữu nét đẹp của chị mình, cô sợ Tôn Bách Thần sẽ dao động.

Hắn cúi thấp người xuống nhìn cô gái đang ngồi trên ghế chờ, nhẹ nhàng phủi bay đi cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Mạn Nghiên:

“Không xinh bằng em. Với anh, Mạn Nghiên là xinh nhất, chịu chưa?”

Cô lại phì cười vì câu nói ngọt ngào từ hắn. Không biết tên này từ lúc nào mà trong miệng chứa toàn đường, cứ nói câu nào đều phải làm Mạn Nghiên điêu đứng, xốn xang trong lòng.1

“Đồ dẻo miệng.”

Loa thông báo phát lên, chuyến bay xuất phát từ Anh đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế MJ. Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên hướng mắt về phía cổng ra, chờ đợi Diệp Mộc Hoa.

Lát sau, một cô gái mặc bộ váy màu đỏ rực, mắt đeo kính đen tiến về phía Tôn Bách Thần. Cô ta định lao đến ôm chầm lấy hắn, nhưng lại bị né tránh một cách phũ phàng.

“Bách Thần, anh sao thế?” Diệp Mộc Hoa sững sờ.

“Mộc Hoa, em chú ý hình tượng một chút đi.” Tôn Bách Thần nhắc nhở. Hắn cũng không quên nắm lấy tay Mạn Nghiên, kéo cô dịch lên phía trước.

“Giới thiệu với em, cô ấy là Mạn Nghiên – bạn gái anh.”1

Diệp Mộc Hoa dường như bị sốc, tay gỡ phăng mắt kính ra nhìn chằm chằm hai người. Đôi mắt sắc lẻm được trang điểm kỹ càng, híp sâu lại để soi xét Mạn Nghiên.

“Bạn gái sao?” Cô ta cười khẩy.1

Mạn Nghiên cúi đầu chào Diệp Mộc Hoa, đổi lại là một ánh mắt không mấy thân thiện của cô ta. Cô cũng hiểu được tất nhiên cô gái kia sẽ không thích mình, nên không có gì bất ngờ.

Tôn Bách Thần không nói gì, nắm tay Mạn Nghiên đi trước. Diệp Mộc Hoa kéo vali, lẽo đẽo theo sau hai người.

Hắn chất hành lý lên xe, rồi ngồi vào ghế lái. Diệp Mộc Hoa tranh giành với Mạn Nghiên ngồi ở ghế lái phụ, liền bị Tôn Bách Thần nghiêm mặt:1

“Em ngồi ở đằng sau đi.”

“Không, em quen ngồi ở phía trước rồi. Bách Thần, cho em ngồi phía trước nha!” Cô ta kéo tay hắn, năn nỉ.

“Vậy em có thể ngồi ghế lái chứ?”1

“Vâng.” Cô ta nghĩ miễn Tôn Bách Thần ngồi ở bên cạnh mình là được.

Tôn Bách Thần cười nhạt, trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Diệp Mộc Hoa. Chờ cô ta ngồi vào ghế lái, hắn kéo Mạn Nghiên ra đằng sau ngồi, còn cẩn thận gài dây an toàn cho cô.

“Bách Thần, anh làm gì thế? Trên này còn trống một ghế, sao anh không ngồi?”

“Tôi không có thói quen ngồi ở đằng trước khi không lái xe.” Hắn bình thản đáp lại.1

Diệp Mộc Hoa nhìn vào gương chiếu hậu, răng nghiến chặt lại. Cô ta dù bất mãn nhưng không thể làm gì, chỉ có thể khởi động cho xe lăn bánh.

“Muốn cướp vị trí của tôi sao? Đừng có mơ.” Cô ta thầm nghĩ trong bụng.1