Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 120: Damn, you really are a fool!



Diệp Mộc Hoa rời khỏi Tôn gia, mọi người trở nên thoải mái hơn hẳn. Sau khi dùng xong cơm tối, Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên lên sân thượng, ngắm sao. Hắn nằm ngả lưng ra ghế mây, để cô nằm dựa vào ngực mình. Hai người hướng mắt lên bầu trời đen, cùng nhau chiêm ngưỡng những vì tinh tú lấp lánh.

Trời nổi mạnh gió, Tôn Bách Thần sợ Mạn Nghiên bị cảm, vội kéo một tấm chăn mỏng đắp lên trên người cô. Bàn tay hắn ấm áp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa để Mạn Nghiên không bị lạnh, vừa mân mê cho đỡ buồn chán.

Người ta vẫn hay nói hạnh phúc thường xuất phát từ những điều giản đơn nhất. Ở bên Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên mới cảm nhận được trọn vẹn câu nói đó. Không cần hắn phải ngọt ngào lãng mạn, không cần hắn phải thề non hẹn biển, cô chỉ cần có thể mỗi ngày được ăn cơm cùng Tôn Bách Thần, mỗi tối được ôm hắn ngủ trên chiếc giường ấm áp, Mạn Nghiên đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi.

Hạnh phúc sau này, cô nguyện toàn tâm toàn ý phó mặc lại cho hắn!

Mạn Nghiên ngước mắt lên nhìn Tôn Bách Thần, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình. Cô thoáng thẫn người, thu lại tầm mắt. Hắn nhận ra cô gái này có điều gì muốn nói với mình, liền hỏi:

“Sao thế? Định nói với anh điều gì, hửm?”

Mạn Nghiên gật đầu, đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vài sống mũi của hắn. Đôi mắt cô lấp lánh không kém gì những vì sao trên trời kia, nhất thời làm Tôn Bách Thần nhìn đến ngây người.

Hắn cười: “Nói đi! Muốn anh làm gì cho em đây?”

Mạn Nghiên nhoẻn miệng cười, đầu dụi sâu hơn vào lồng ngực hắn. Cô chần chừ thêm một chút, rồi nói ra ý định trong lòng mình: . Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝒕𝘳ở‎ lại‎ 𝒕𝘳ang‎ chính‎ ﹛‎ 𝑇𝘳U‎ ⅿ𝒕𝘳uyện.𝓥𝙉‎ ﹜

“Sắp tới là ngày giỗ cha mẹ em. Bách Thần, anh cùng em về quê được không?”

“Là bao giờ?” Hắn hỏi.

“Ba hôm nữa! Chính là ngày mùng tám âm lịch.”

Tôn Bách Thần đột nhiên buông lỏng bàn tay Mạn Nghiên ra, sắc mặt có sự thay đổi rõ rệt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu vào một hơi, trầm lặng.

“Bách Thần, có được không?”

Hắn bối rối, nhất thời không biết làm sao trả lời câu hỏi của Mạn Nghiên. Không phải vì hắn không muốn cùng cô về quê, mà là…

Hắn không có sự lựa chọn!

“Anh nói gì đi chứ?” Cô ngẩng đầu, trông chờ câu trả lời từ hắn.

“Mạn Nghiên, thật ra… ba ngày nữa chính là giỗ của Mộc Trà.”

Giọng hắn đục hẳn đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề, thổi hẳn một làn hơi trắng vào khoảng không lạnh lẽo. Chính Tôn Bách Thần cũng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Hắn thật sự không biết phải làm sao, vì mỗi năm đến ngày giỗ của Mộc Trà, hắn thường tự mình cúng bái, rồi đến trước mộ cô ấy ngồi hết một ngày.

Cảm giác áy náy với Mộc Trà đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn. Dù Tôn Bách Thần có bước ra được quá khứ, tìm được một tình yêu khác thì lương tâm hắn vẫn luôn nhắc nhở rằng, người con gái kia đã chết vì hắn!

Đến ngày giỗ mà Tôn Bách Thần cũng không tự mình làm được cho Mộc Trà, liệu có quá ích kỷ không?

Mạn Nghiên nhìn ra sự ngập ngừng trong lời nói của hắn, liền hiểu được quyết định trong lòng của Tôn Bách Thần. Cô mỉm cười buồn bã, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cất không nên lời.

Chìm trong những ngày tháng bình yên bên Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên cứ tưởng Mộc Trà đã không còn là bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và hắn nữa. Hóa ra là cô nhầm!

Trong trái tim Tôn Bách Thần, Mộc Trà vẫn còn giữ một vị trí quan trọng nào đó.

Mà cô, không chạm đến được…

“Em hiểu…”

Một câu nói thể hiện sự bất lực đến tận cùng!

Nói thật ở một góc độ nào đó, Mạn Nghiên thật sự hiểu cho suy nghĩ của hắn. Tôn Bách Thần nặng tình nặng nghĩa, cô không trách! Chỉ là phụ nữ vốn rất nhạy cảm, nên không tránh khỏi đau lòng.

“Em xuống nhà một lát, chút nữa em quay lại. Bách Thần, anh ngồi ở đây, không được đi theo em đâu đó!”

Mạn Nghiên hôn vội lên môi hắn, rồi rời đi. Tôn Bách Thần nhìn theo bóng lưng cô, bất giác thở dài. Hắn chợt nhớ đến Vương Phong, liền gọi điện thoại cho anh, trút bầu tâm sự.

Tín hiệu được kết nối, Tôn Bách Thần không cần nói mấy lời chào hỏi, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Hắn kể rất dài, rất lâu, nói lên hết suy nghĩ và băn khoăn trong lòng mình. Đầu dây bên kia nghe xong không nói gì, hắn còn tưởng Vương Phong đã tắt máy.

“Này, cậu còn ở đó không?”

“Ừm.” Vương Phong chẳng buồn cất tiếng.

“Nói gì đi, không nói thì để tôi tắt máy.” Hắn hơi mất bình tĩnh.

Vương Phong ho nhẹ vài tiếng, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh nói với Tôn Bách Thần:

“Đám giỗ của Mộc Trà đã có tôi và mẹ cậu lo liệu rồi, không cần thiết phải có cậu. Tôn Bách Thần à, tôi nghĩ Mộc Trà không muốn cậu sống kiểu này đâu, buông bỏ chấp niệm đi! Mộc Trà không ích kỷ như vậy, tôi tin cô ấy mong cậu được hạnh phúc, hơn là trở thành lý do ngăn cách tình yêu của cậu. Nếu cậu thật sự yêu Mạn Nghiên, đừng để em ấy phải buồn thêm nữa. Nhân cơ hội này, về quê chính thức chào hỏi với người nhà cô ấy đi.”

Vương Phong tắt máy, Tôn Bách Thần trầm ngâm cúi đầu. Lát sau, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi chú ý đến ngôi sao sáng nhất ở phía Bắc, bất giác mỉm cười.

Trong lòng hắn đã có quyết định rồi!

Về đến phòng ngủ, Tôn Bách Thần thấy Mạn Nghiên đang nằm trên giường, trùm chăn chỉ ló nửa đầu. Hắn cười như không, chầm chậm tiến về giường, ngả lưng xuống. Rõ là ban nãy nói sẽ quay lại, vậy mà lại trốn về đây đi ngủ, đoán chừng là giận hắn rồi!

Tôn Bách Thần ôm lấy cô từ đằng sau, nhưng không chui vào trong chăn. Hắn mới từ sân thượng vào, không muốn truyền hơi lạnh sang người cô gái nhỏ.

Mạn Nghiên khẽ cựa mình, hắn liền ôm chặt hơn. Tôn Bách Thần ghé sát vào tai cô, nói khẽ:

“Ba ngày nữa, anh cùng em về quê nhé!”

“Thật sao?” Mạn Nghiên hơi bất ngờ, nghĩ gì đó trong đầu, cô lại nói:

“Bách Thần, thật ra anh không cần làm chuyện bản thân thấy khó xử đâu! Hay là em về quê trước, đến hết giỗ của chị Mộc Trà, anh xuống sau cũng được.”

Cô vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào chăn, bảo hắn nới lỏng vòng tay ra. Mạn Nghiên quay sang kéo chăn đắp lên người hắn, ôm lấy sống lưng lạnh buốt của người đàn ông kia.

“Anh không khó xử! Mạn Nghiên, anh muốn về đúng ngày đám giỗ, thắp một nén nhang cho cha mẹ em. Vừa để chào hỏi, vừa nhân tiện xin phép hai người họ sau này được cưới em, có được không?”

“Vâng.” Cuối cùng trên môi cô cũng có thể nở nụ cười mãn nguyện.

Tự nhiên được một vật ấm phủ lên người, Tôn Bách Thần tham lam chiếm trọn. Hắn kẹp lấy hai chân của Mạn Nghiên, ghì cô thật chặt vào trong người mình.

“Mạn Nghiên, anh yêu em.”



Đêm khuya vắng lặng, gió thổi ngày càng mạnh, gào rít lên từng cơn một. Vương Phong thất thểu bước ra từ trong quán bar gần đóng cửa, rảo bước dọc theo hàng cây xanh trên đường lớn.

Hôm nay anh thấy buồn nên mới đến quán bar một mình, uống một bữa cho ra trò…

“Ọe!”

Vương Phong cúi xuống một gốc cây bên đường, nôn thốc nôn tháo ra toàn rượu. Anh hẳn đã phải uống rất nhiều, nên mới thành ra bộ dạng thảm hại như bây giờ.

“Không sao chứ?”

Một người phụ nữ mặc đồ đen bước đến, cô ta vỗ nhẹ vào sống lưng Vương Phong, sau đó còn tốt bụng đưa cho anh một chiếc khăn mùi xoa để lau miệng.

Anh ngước lên nhìn người phụ nữ kia, nhưng căn bản không thể thấy rõ. Cô ta đội một chiếc mũ đen rộng vành, chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới, nổi bật lên bờ môi đỏ thẫm, căng mọng.

“Cảm ơn!”

Vương Phong chệnh choạng đứng dậy, bước tiếp về phía trước. Người phụ nữ kia không có ý định đuổi theo, chỉ đứng ở một chỗ, tay khoanh trước ngực, dõi theo người đàn ông kia.

Có lẽ Vương Phong không hề biết, người phụ nữ này đã bám theo anh từ chập tối đến tận giờ. Ở trong quán bar, cô ta ngồi rất gần với chỗ của anh, đủ để nghe hết cuộc trò chuyện giữa Vương Phong cùng Tôn Bách Thần và cả những câu anh tự nói một mình trong lúc say nữa.

Người phụ nữ bắt một chiếc taxi, tùy tiện bảo tài xế chở đến một khách sạn gần đây. Trước khi xe chạy đi xa, cô ta còn ngoái đầu lại nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu ở đằng sau, miệng lẩm bẩm một câu:

“Damn, you really are a fool!” (Chết tiệt, cậu đúng là một kẻ ngốc!)1