Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 123: Duyên phận nghiệt ngã



“Cháu nói là Mạn Nghiên đang mang thai sao? Trời ơi, sao có thể…”

Lời của An Yên vừa nói ra, hai chân dì Hạ trở nên bủn rủn, không còn chút sức lực nào. Bà quỳ rạp ra đất, gục đầu khóc nấc lên thành tiếng.

“Đúng là nghiệt duyên mà! Trời ơi… cháu gái tôi…”1

“Dì ơi, dì đừng khóc nữa! Chuyện đâu còn có đó, quan trọng là chúng ta phải giữ được bình tĩnh.”1

An Yên nửa ngồi nửa quỳ, ôm chầm lấy dì Hạ, vỗ lưng xoa dịu bà. Cô không biết gia đình Mạn Nghiên đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tình hình trước mắt cực kỳ tệ. Bà nội Đồng lên cơn đau tim, nhập viện trong tình trạng nguy kịch, phải thở oxi bằng máy. Mạn Nghiên bất tỉnh nhân sự, khí sắc nhợt nhạt không nhìn ra chút sức sống nào. Tôn Bách Thần thì mặt mày bầm dập, bê bết toàn máu là máu, còn bị chú Hứa Văn ra sức đánh đuổi. An Yên và mấy vị bác sĩ phải cật lực khuyên can, ông ấy mới chịu dừng tay lại.

An Yên lục lại số điện thoại mà lần trước Vương Phong đưa cho mình, cô do dự một hồi, cuối cùng quyết định gọi cho anh.

Tôn Bách Thần bần thần ngồi ở một góc hành lang phòng bệnh của Mạn Nghiên. Khóe môi mỏng mím chặt lại, khuôn mặt cứng đờ không lộ rõ cảm xúc, nhưng lại khiến người ta thấy đau lòng. Mặc cho ai nhìn ngó, mặc người cho ai lên tiếng xì xầm, hắn vẫn ngồi yên như tượng, không chút phản ứng lại.

“Tôn Bách Thần, anh mau theo tôi đi xử lý vết thương ở mặt đi. Ngồi lỳ ở đây cũng không phải là cách. Thôi thì cứ chờ cho chú Hứa Văn nguôi giận, rồi hẵng lựa lời nói chuyện.” An Yên tốt bụng khuyên nhủ hắn vài câu.

Tôn Bách Thần lắc đầu, miệng cố rặn ra nụ cười nhàn nhạt như để cảm ơn ý tốt từ cô. Căn bản An Yên không biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào, nên mới suy nghĩ đơn giản đến thế.

Nghĩ đến chuyện tàn nhẫn mà hắn đã gây ra cho mẹ Mạn Nghiên mười năm về trước, tâm tư Tôn Bách Thần trở nên bài xích, rối bời. Hắn tự ghê sợ chính bản thân mình, trong phút mù quáng đã cướp đi hai sinh mệnh yếu ớt.

Một người là mẹ ruột của Mạn Nghiên, một người là đứa em bé bỏng chưa kịp chào đời của cô ấy. Tôn Bách Thần không thể tìm được bất kỳ lý do nào để biện minh cho hành động độc ác của mình, để an ủi lòng rằng cô sẽ tha thứ cho hắn.

Còn cha của Mạn Nghiên nữa, rốt cuộc ông ấy vì sao phải tự sát? Tại sao cái chết của ông lại liên quan đến Tôn gia? Phải chăng còn sự tình gì trong quá khứ, hắn chưa được biết rõ?

Hắn trầm luân suy nghĩ.

Mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Mạn Nghiên đã tỉnh lại. Vì sợ tinh thần cô bất ổn, dì Hạ dặn dò An Yên không được nói ra chuyện cô đang mang thai. An Yên hiểu ý bà, cô gật đầu đồng ý.

Mạn Nghiên nằm trên giường bệnh, hai mắt mở to, được bao phủ bởi màng nước mỏng, tinh khiết. Cô khẽ chớp mi một cái, nước mắt liền tràn sang hai bên, chảy dọc hai gò má xuống tận ga giường trắng tinh.

Nóng hổi, cay xè...

Hứa Văn nhìn cô cháu gái của mình, trái tim ông lúc thì như bị ai đó bóp nghẹn, lúc thì như bị xé toạc, phanh thành trăm ngàn mảnh vụn. Cô không thiết nói chuyện, ông cũng im lặng, lặng lẽ quan sát cô một lát rồi ra ngoài.

“Chị canh chừng con bé, tôi xuống canteen mua chút đồ ăn nhé.” Ông vỗ nhẹ vào vai dì Hạ, rồi cúi đầu bỏ đi.

Tôn Bách Thần nhìn ông đã đi xa, mới lết cái thân xác nặng trịch của mình tiến về phòng bệnh của Mạn Nghiên. Hắn muốn được tận mắt nhìn thấy cô đã tỉnh, như thế hắn mới an lòng.

“Cậu Tôn, cậu về đi. Cậu nghĩ sau những gì cậu gây ra cho gia đình con bé, nó sẽ chịu nhìn mặt cậu sao? Làm ơn đừng làm mọi chuyện thêm tồi tệ nữa, hãy đi khỏi đây trước khi chú của Mạn Nghiên quay lại.” Dì Hạ bình tĩnh nói rành mạch từng câu với hắn.

Người mà Tôn Bách Thần gián tiếp hại chết chính là chị gái của bà, vậy mà đối diện với hắn lúc này, dì Hạ còn có thể nói những lời tử tế như vậy, thật sự càng làm hắn thêm day dứt trong lòng.

Thà bà cứ như chú của Mạn Nghiên, đánh hắn, chửi hắn, thậm chí có thể cầm dao kề vào cổ hắn, còn hơn là thế này…

Tôn Bách Thần cúi đầu chào dì Hạ, nhưng bà lại ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhận. Mạn Nghiên nằm trong phòng, biết rõ hắn đến, thậm chí nghe rõ tiếng bước chân hắn rời đi, cô chỉ dám thở nhè nhẹ, cố gắng nuốt chặt tiếng nấc trong vòm họng.

Đến khi không chịu được nữa, Mạn Nghiên mới nằm co chân lại một góc, trốn mình dưới lớp chăn mỏng, khóc nấc lên từng cơn dữ dội.

Vương Phong nhận được cuộc gọi của An Yên, lập tức gọi cho Tôn Bách Thần nắm để nắm thêm tình hình. Nhưng gọi đến khi điện thoại muốn nổ tung ra, vẫn không nhận được phản hồi từ hắn.

Anh cùng Linh Châu tức tốc xuống đây, vì tắc đường nên đến nơi đã hơn chín giờ tối.

“Bách Thần, mặt cậu bị làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói đi chứ, sao cứ ngồi im như thằng chết dở vậy?”

Không biết đã trôi qua bao lâu, thêm bao nhiêu lời thúc giục, Tôn Bách Thần mới chịu mở miệng, khó nhọc thuật lại mọi chuyện.

“Sao có thể? Tôn Bách Thần, con với Mạn Nghiên sao lại thành ra thế này …”

Linh Châu đấm bình bịch vào ngực, đôi mắt trùng xuống bi thương. Bà cắn vào môi thật chặt, để không lộ ra vẻ yếu đuối của bản thân.

Nhìn lên bầu trời đen ngùn ngụt kia, Linh Châu than trách ông trời sao thích trêu đùa lòng người, để con trai bà rơi vào nghịch cảnh éo le như vậy.1

Đến cuối cùng Linh Châu vẫn không nhịn được, mà gục vào vai Vương Phong khóc nức nở.