Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 128: Ngày mai, tự tay hắn sẽ kết thúc tất cả



Tôn Bách Thần sai A Nguyên đi điều tra tung tích của Tôn Ninh Ninh, sau mấy ngày, cậu ta cũng tra ra được manh mối quan trọng.

A Nguyên từng là thành viên của một băng đảng giang hồ khét tiếng. Trong một lần đi làm nhiệm vụ vào năm năm trước, cậu ta bị người của tổ chức khác truy sát, chạy trốn trong tình trạng thương tích đầy mình. A Nguyên tưởng mình đã phải bỏ mạng bên đường, ngờ đâu được Tôn Bách Thần phát hiện, cứu về trị thương.

Kể từ đó cậu ta rút khỏi giới giang hồ, sống một cuộc sống như người bình thường. Thỉnh thoảng Tôn Bách Thần có việc cần đến, A Nguyên sẽ huy động một vài anh em thân cận, cùng nhau giúp đỡ hắn.

Lần này Tôn Bách Thần có việc lớn nhờ đến, A Nguyên đã vận dụng hết mối quan hệ cũ, tìm hiểu được thông tin vô cùng quan trọng.

“Cậu nói Tôn Ninh Ninh sẽ bỏ trốn ra nước ngoài bằng đường biển sao?”

“Phải, thưa ngài! Cô ta sẽ đi theo một tàu lớn chở vũ khí buôn lậu ở cảng biển nhỏ phía Tây, vào ngày mai. Chuyến tàu này sẽ xuất phát vào chiều tối, để tránh sự chú ý của cảnh sát biển.” . Truyện Ngược

Tôn Bách Thần muốn đột nhập lên tàu, A Nguyên đã có cách giúp hắn. Trong số thuộc hạ của ông trùm buôn lậu vũ khí mà Tôn Ninh Ninh quen biết, cậu ta từng thân với vài người. A Nguyên có thể lợi dụng bọn họ, xin được vài chân phụ bếp trên tàu.

“A Nguyên à, tôi không định để cảnh sát can dự vào việc này. Tôi muốn tự tay giết chết Tôn Ninh Ninh, cậu có giúp tôi không?” Tôn Bách Thần day nhẹ sống mũi, khóe miệng nở một cười khó đoán.

Làm việc cho Tôn Bách Thần, A Nguyên hiểu rõ vì sao hắn lại căm thù người chị gái cùng cha khác mẹ của mình đến vậy. Mạng của cậu ta là do Tôn Bách Thần cứu, tất nhiên không ngại nguy hiểm mà xông pha lên cùng hắn. Nhưng mà làm như vậy có liều lĩnh quá không?

A Nguyên chỉ sợ có điều bất trắc xảy ra với Tôn Bách Thần. Vậy mà trước ánh mắt kiên định của hắn, cậu ta chỉ đành gật đầu.

Tôn Bách Thần và A Nguyên về biệt thự ở tạm một ngày. Hắn vừa về đến đã vùi mình trong phòng đọc sách, tự tay viết từng lá thư một, cho những người mà hắn đặc biệt trân trọng.

Viết cho Linh Châu, cho Vương Phong và cho cô gái nhỏ kia nữa…

Tôn Bách Thần viết từng dòng thư mùi mẫn, trải bày từ trang này qua trang khác để nói ra hết nỗi lòng của mình. Mỗi câu cuối thư, hắn mong đừng ai đau buồn vì sự ra đi của hắn. Bởi vì đó là kết cục mà hắn xứng đáng nhận lấy!

“Em còn nhớ anh đã nói ai làm sai cũng phải trả giá chứ? Anh xin lỗi Nghiên, xin lỗi cả gia đình Nghiên nữa. Tội nghiệt anh gây ra, kết cục này anh xứng đáng nhận lấy… Bé con, em phải sống thật hạnh phúc nhé! Anh ở một thế giới khác, sẽ luôn dõi theo em! Đồng Mạn Nghiên, anh yêu em!”1

Gấp gọn lá thư cuối cùng bỏ vào phong bì trắng. Tôn Bách Thần cẩn thận ghi tên cô vào một góc nhỏ, vẽ kèm theo một trái tim tròn trịa, như để đong đầy tình cảm mà hắn dành cho Mạn Nghiên vậy. Rồi ngày mai, Tôn Bách Thần sẽ tự tay kết thúc đi tất cả…

Trả lại cuộc sống bình yên cho cô gái nhỏ, trả lại sự yên bình, thanh thản trong lòng cô!

Buổi trưa, A Nguyên gọi đồ ăn bên ngoài. Cậu ta gõ cửa phòng đọc sách, rất lâu Tôn Bách Thần mới có động tĩnh. Trong bữa ăn, hắn nói rất nhiều điều với cậu, còn dặn dò sau này cậu phải sống thật tốt.

“Cậu hãy tìm một người con gái mà yêu đương, sau đó cùng cô ấy kết hôn, sinh con, sống với nhau thật hạnh phúc. Ừ, còn gì nữa nhỉ? Cảm ơn cậu trong suốt thời gian qua nhé!”

A Nguyên đang nhai dở miếng thịt, nhất thời nuốt không trôi xuống họng. Hôm nay Tôn Bách Thần sao lại nói mấy lời sến sẩm, kỳ lạ như vậy? Vốn không giống với cách nói chuyện khô khan thường ngày của hắn gì cả.

A Nguyên suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: “Ngài Tôn, ngài đâu cần phải cảm ơn tôi chứ? Mạng của tôi là do ngài nhặt về, dù ngày mai có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ liều mình bảo vệ ngài.”

Tôn Bách Thần lắc đầu. Hắn vỗ nhẹ vào vai A Nguyên, nói:

“Ngày mai cậu phải bảo vệ mình cho tốt, có gian nan thế nào cũng phải đem cái mạng bình an quay về. Nếu không, chẳng phải uổng công năm năm trước tôi cứu cậu sao?”

Hắn chỉ ăn nửa bát cơm đã đứng dậy, để lại A Nguyên ngồi trầm ngâm ở đó.

Cậu ta khẽ thở dài, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Rồi đột nhiên A Nguyên nhận được cuộc điện thoại của Vương Phong, mà không khỏi bất ngờ.

Vương Phong là bạn thân của Tôn Bách Thần, cậu ta có biết điều đó. Hai người đã gặp qua vài lần, tình cờ cũng lưu số điện thoại của nhau.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi cho A Nguyên để hỏi han về tình hình của Tôn Bách Thần.

Hóa ra sau khi viết thư xong, hắn đã gọi điện thoại cho Vương Phong. Trong điện thoại, Tôn Bách Thần nói với anh mấy lời sến súa, dặn dò đủ chuyện tương lai xa xôi hệt như những lời nói với A Nguyên. Điều này làm anh nổi lên sự bất an trong lòng.

Biết dạo này A Nguyên thường xuyên ở cạnh Tôn Bách Thần, giúp hắn điều tra Tôn Ninh Ninh nên mới gọi điện hỏi cho ra lẽ.

A Nguyên không giấu diếm nửa lời, trực tiếp nói ra hết kế hoạch vào ngày mai cho Vương Phong nghe. Anh liền hiểu ra ý định của Tôn Bách Thần, chẳng trách hắn lại liên tục nói mấy lời kỳ lạ như vậy.

Nào là giúp hắn chăm sóc cho Linh Châu, nào là thay hắn yêu thương Mạn Nghiên…1

Mẹ kiếp! Tên khốn đó định vứt bỏ người con gái hắn yêu sao? Hắn nghĩ cái chết của mình sẽ xóa bỏ vết thương trong lòng Mạn Nghiên sao? Ngu dốt!1

Vương Phong thật sự rất phẫn nộ. Anh sẽ không để hắn được chết, nhất định không!

“A Nguyên, tôi biết Tôn Bách Thần định làm gì rồi. Bây giờ tôi lập tức lái xe đến biệt thự, sau đó sẽ nói rõ hơn cho cậu. Hiện tại cậu cứ tỏ ra bình thường, đừng nói gì với hắn cả, nhớ kỹ đấy!” 1