Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 130: Chuyến tàu định mệnh (1)



Ba giờ sáng, hai bóng đen cao ráo chầm chậm đi đến phòng Tôn Bách Thần. Từng cử động của họ vô cùng cẩn thận, lồng ngực nén chặt để không phát ra tiếng thở mạnh.1

Bộ dạng căng thẳng lén lút, hệt như hai kẻ ăn trộm!

Vương Phong cắn nhẹ đầu môi dưới, xoay tròn tay nắm cửa, dứt khoát đẩy vào. Anh đi đằng trước, A Nguyên theo sát phía sau, trong màn đêm tĩnh mịch, từng bước chậm rãi tiến lại gần giường ngủ của Tôn Bách Thần.

Vài giây lẳng lặng trôi qua, hai người đàn ông cùng lúc nhìn về phía đối phương, gật đầu một cách ăn ý.

Tách!

Đèn ngủ vừa bật lên, khuôn mặt nam nhân nằm trên giường hiện ra rõ nét, chỉ thấy hàng chân mày của hắn hơi nhíu lại, tựa hồ như ngủ không được yên giấc.

Khóe mi Tôn Bách Thần giật giật, có lẽ vì cảm nhận được ánh sáng trong phòng. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp định hình mọi được thứ trước mặt, đã bị cánh tay ai đó kìm lấy ngang ngực, hung hăng giữ chặt hai bả vai và cánh tay phải, khiến hắn không thể động đậy.

“Vương Phong, cậu đang làm gì thế? Mau buông tôi ra!” Giọng hắn khàn khàn, chưa tỉnh táo hẳn.

Anh không những không trả lời, trái lại cánh tay còn gia tăng thêm lực, ấn mạnh bả vai Tôn Bách Thần xuống giường. A Nguyên đứng ở một bên nín thở, bàn tay linh hoạt rà soát khuỷu tay hắn, tìm đúng vị trí tĩnh mạch, động tác không chút dư thừa đem kim tiêm cắm vào.

Tôn Bách Thần gồng mình phản kháng, hàm răng nghiến ken két lộ rõ sự tức giận. Chờ khi A Nguyên vừa rút ống tiêm ra, Vương Phong lập tức buông tay, để hắn được tự do vùng vẫy.

“Các người đang muốn bày trò trò gì thế? A Nguyên, cậu vừa tiêm vào người tôi thứ gì hả?”

Tôn Bách Thần bật người ngồi dậy, bàn tay sờ lên vết tiêm còn hơi tê cứng, đang chảy ra chút máu đỏ. Mặc cho ánh nhìn đầy căm phẫn từ hắn, hai người kia vẫn không đáp lại.

Vì chỉ ngay giây sau đó, hắn đã rơi vào trạng thái mất đi ý thức, hoàn toàn gục xuống giường.

“Muốn tốt cho cậu thôi.” Vương Phong lúc này mới dám thở mạnh.

A Nguyên chỉnh lại tư thế nằm cho Tôn Bách Thần, còn kéo chăn lên đắp cho hắn. Vương Phong không tốt bụng như thế, anh cúi xuống nhặt ổ khóa nối liền với xích sắt trên sàn, một đầu luồn vào cổ chân Tôn Bách Thần, đầu còn lại cố định vào chân giường.1

“Ổn rồi.” Vương Phong nhún vai, đắc ý nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường, tặc nhẹ lưỡi.

A Nguyên cảm thấy có chút áy náy, như thể cậu ta đang phản bội lại Tôn Bách Thần vậy. Vương Phong nhìn ra điệu bộ ngập ngừng kia, liền huých nhẹ vào khuỷu tay của cậu ta một cái, nói:

“Là cậu đang cứu mạng hắn đó. Mà này, thuốc kia có an toàn không? Cậu đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

A Nguyên nhún nhẹ vai, biểu tình bản thân cũng không rõ. Tuy rằng cậu ta đã điều chỉnh lượng thuốc cho phù hợp, nhưng mấy chuyện may rủi, ai đoán trước được.

Vương Phong thấy thế thì thở dài, mất một lúc lâu nhìn Tôn Bách Thần nằm trên giường, không khác gì như đang ngủ say, anh mới thả lỏng hơn chút.

Kim đồng hồ đã chỉ đến ba rưỡi sáng, bọn họ xuống phòng khách bàn bạc kế hoạch thêm một lần nữa.

Sáu giờ sáng nay, hai người phải xuất phát đến bến cảng phía Tây. Lúc đến nơi, chờ khi hàng hóa trong nhà kho gần cảng biển được xếp lên tàu, đảm bảo sự xuất hiện của ông trùm buôn vũ khí và Tôn Ninh Ninh, Vương Phong sẽ gọi điện thoại nhờ sự chi viện của cảnh sát, một mẻ bắt gọn bọn người kia.

“Này, người của chúng ta có tổng cộng là bao nhiêu?”

“Ừm, tôi với anh, cộng thêm bốn tên đàn em khác, cả thảy là sáu người.”

“Vậy còn phía bọn chúng, cậu có biết khoảng bao nhiêu tên không?”

“Theo tin tức thăm dò được thì khoảng chừng ba mươi tên!”

Vương Phong bóp nhẹ trán, thầm ngưỡng mộ tinh thần quả cảm của những con người kia. Mẹ kiếp, so sánh sơ về lực lượng đã thấy sức mạnh chênh lệch cỡ nào rồi.

Cũng may chỉ là cầm chân, chứ như mục đích ban đầu của Tôn Bách Thần. Chưa biết có giết được Tôn Ninh Ninh không, nhưng hắn chết cái chắc!

A Nguyên hiểu rõ Vương Phong đang nghĩ gì. Bản thân cậu ta cũng muốn sắp xếp thêm nhiều người, đảm bảo sự an toàn cho anh em, nhưng sợ đưa nhiều người lạ sẽ làm bọn chúng chú ý, như thế càng dễ làm lộ kế hoạch.

Sắp đến giờ bọn họ phải lên đường, hai người họ tranh thủ thay đồ, khoác lên mình vẻ ngoài có phần bụi bặm để trông giống mấy kẻ giao du với giang hồ thứ thiệt. A Nguyên trang bị súng ngắn, giấu sau lớp quần ở bắp chân, rồi nhìn qua Vương Phong đang đứng tần ngần cầm khẩu súng mà cậu ta đưa cho, chau mày khó hiểu.

“Đừng nói anh hối hận rồi đấy nhé?”

“Khỉ khô! Tôi quên nói với cậu tôi không biết dùng súng. Mang theo bên mình chỉ tổ thêm nguy hiểm.”

A Nguyên ngác mắt ra nhìn hắn, bất ngờ đến mức không nói nên lời. Chỗ đó nguy hiểm như thế nào, không cần nói cũng biết được. Vương Phong không biết dùng súng, tức là không đủ khả năng tự vệ và phản kháng, như thế này đi theo chẳng khác nào làm vướng tay, vướng chân người khác.

“Vương Phong, hay là anh ở lại đi. Anh đi theo quá nguy hiểm rồi!”

Anh lập tức lắc đầu, gạt đi lời đề nghị của A Nguyên. Lần này Vương Phong quyết định làm như vậy không phải chỉ vì sống chết của Tôn Bách Thần, mà còn bởi vì anh muốn tận mắt nhìn thấy Tôn Ninh Ninh bị bắt. Đến lúc đó, anh sẽ đem một chuyện đã suy nghĩ mấy ngay qua, hỏi cô ta cho rõ ràng.

“Nhưng mà tôi có võ đấy, vô địch Taekwondo toàn quốc thì phải sợ bố con thằng nào?” Anh tỏ ra bất cần, giọng nói còn pha chút hài hước để làm không khí bớt căng thẳng.1

Nói chuyện lan man càng làm người ta thêm nhụt chí, nên bọn họ quyết định im bặt. Thỏa thuận mọi thứ đã xong, trước khi đi, Vương Phong còn lên phòng Tôn Bách Thần, kiểm tra lần cuối.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôn Bách Thần, cậu hãy đợi tin tốt từ tôi.”

Trước khi xuất phát, A Nguyên lấy chút nhớt xe đen sì, bôi lên khuôn mặt có phần hơi lãng tử của Vương Phong. Bây giờ, trông anh mới thật sự giống mấy kẻ nghèo khổ, chuyên làm công việc chân tay vất vả để kiếm tiền. A Nguyên phải làm như vậy, cũng tránh để người ta nghi ngờ.

“Chậc, cậu xem tôi vẫn còn đẹp trai chán!” Vương Phong nhìn vào kính xe, cảm thán.

“Đừng đùa nữa. Mau đi thôi.” A Nguyên đột nhiên nghiêm túc hẳn, đây đã là lúc không thể đùa nữa rồi.

Bọn họ ngồi lên xe mô tô của A Nguyên, chạy đến một địa điểm đã hẹn với bốn người kia. Sau đó cả sáu người cùng nhau ngồi trên một chiếc xe tải chở hàng, tiếp tục đoạn đường còn lại.

Mấy tiếng đồng hồ thay nhau lái xe, cuối cùng đã đến cảng biển nhỏ ở phía Tây.

Nơi này khá thưa thớt, bởi vì quy mô và địa hình không mấy thuận tiện, dĩ nhiên không phải lựa chọn ưu tiên của mấy tàu chở hàng lớn. Ông trùm kia lợi dụng điểm này, bao thầu cả khu cảng để làm nơi giao dịch các lô vũ khí, cũng như dễ dàng vận chuyển chúng sang các quốc gia khác bằng đường biển.

Một vài tên thấy đám người Vương Phong, tiến lại gần, một tên đầu trọc cất giọng dò xét:

“Đứng lại. Tụi mày là ai mà trông lạ vậy?”

Chưa để bọn họ phải lên tiếng, một người khác đang chỉ đạo việc bốc hàng gần đó đã chạy lại:

“Bọn họ là phụ việc mới ở trên tàu đó. Đây toàn là anh em thân thiết với tôi cả, anh không cần căng thẳng.”

“Đúng đó, chúng tôi là anh em đồng hương với cậu A Hiển đây. Đang lúc túng thiếu tiền bạc thì được cậu ấy giới thiệu cho công việc này.” A Nguyên nhanh nhảu nói thêm. Cậu ta còn khôn khéo nói giọng địa phương để tên đầu trọc thêm tin tưởng.

Hắn ta nghe nói là người quen của A Hiển, cũng không làm khó nữa. Đám người Vương Phong thuận lợi được thông qua, lên trên tàu tham quan sơ bộ và bắt đầu làm việc.

Nhìn hàng đã được chất đầy lên tàu, Vương Phong lợi dụng lúc ở một mình, đã lén chụp lại tình hình ở đây, gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

Theo nguồn tin A Nguyên nhận được, nói vào khoảng sáu giờ tối tàu mới khởi hành để tránh sự truy lùng của cảnh sát biển. Nhưng mới đến bốn giờ chiều, bọn họ nhận được thông báo tàu sẽ rời cảng sớm hơn dự định.

Bởi vì Tôn Ninh Ninh đã lái xe đến, nhưng hoàn toàn chỉ có một mình chị ta. Kế hoạch của bọn chúng đột ngột thay đổi, ôm trùm không cùng xuất hiện trên chuyến tàu này.

Thông tin mới này được A Hiển lén lút lên tàu, báo lại cho A Nguyên biết.

“Thế không phải tốt hơn sao? Nếu đã không có ông trùm đi cùng, sự phòng bị của bọn chúng sẽ bớt đi mấy phần, khả năng chúng ta gặp rủi ro sẽ thấp hơn rất nhiều. Dù sao người cần nhắm đến cũng là Tôn Ninh Ninh, nên cứ theo kế hoạch đi.” A Nguyên bàn bạc với mọi người.

Vương Phong miễn cưỡng gật đầu, thứ anh sợ chính là cảnh sát không đến kịp, làm cho mọi chuyện thêm rối rắm. Tuy vậy, bây giờ có muốn rút lui cũng không được, nên đành tùy cơ ứng biến vậy.

Tôn Ninh Ninh vẫn còn ở bên dưới đất liền nói chuyện với tên đầu trọc. Vương Phong đứng trên boong tàu, hướng mắt về phía hai người bọn họ, lờ mờ nhưng vẫn nhận ra bóng dáng cô ta. Tâm anh có chút nhiễu loạn, bất giác nhớ về con búp bê bằng len mặc chiếc váy màu hồng.

Nó là món quà sinh nhật vào mười tám năm về trước trước, Vương Phong chính tay tặng cho Tôn Ninh Ninh!

Anh đang có một suy nghĩ trong đầu, dù hơi buồn cười, nhưng Vương Phong vẫn nghĩ nó là sự thật.

Suốt bao năm qua, Tôn Ninh Ninh yêu thầm anh chăng?1