Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 157: Khắc Dương… cậu ấy về nước rồi!



Mạn Nghiên mỗi ngày đi làm ở Tôn thị, đều cố gắng tránh mặt Tôn Bách Thần. Nhưng mà cô sao có thể cao tay hơn tên ác ma kia được? Mạn Nghiên càng trốn, hắn càng viện đủ bảy bảy bốn mươi chín lý do để được gặp cô!

“Chủ tịch Tôn, đây đâu phải trong phạm vi công việc của tôi? Phiền anh tìm người khác bàn bạc đi.”

“Thế em cứ ngồi yên một chỗ, nghe tôi nói là được!” Hắn nhấm nháp một ngụm cà phê nóng, rồi ngồi vắt chéo chân, ung dung đọc bản kế hoạch.

Từ ngày Mạn Nghiên đi làm, Tôn Bách Thần ở trong phòng làm việc của cô còn nhiều hơn ở phòng làm việc của hắn. Bao nhiêu giấy tờ, hợp đồng quan trọng cần xử lý, hắn đều mang hết sang đây, với lý do muốn tham khảo ý kiến của cô. Mạn Nghiên tức điên người, mấy cái hắn nói, đâu có cái nào thuộc chuyên môn của cô chứ?

Trong khi cô còn cả đống công việc cần phải làm, thì tên này cứ kè sát bên cô, lảm nhảm mãi.

“Chủ tịch Tôn, tôi rất bận! Phiền anh về phòng của mình làm việc.”

“Không thích. Tôi cảm thấy căn phòng này rất hợp phong thủy, ngồi ở đây làm việc liền cảm thấy hiệu quả hơn hẳn.”1

Mạn Nghiên bóp nhẹ trán, bày ngay ra bộ mặt khổ sở. Cái này có tính là chèn ép nhân viên không? Mẹ kiếp, cô còn không vùng lên đấu tranh, chắc chắn sẽ bị hắn đè bẹp mất.

“Nếu như anh thích căn phòng này, vậy trực tiếp mang bảng tên qua đây đi. Tôi với anh đổi phòng vậy!”

“Nhưng mà tôi càng thích ngắm em hơn. Ngắm xong rồi mới có tâm trạng làm việc.”

Tôn Bách Thần vươn tay, đùa nghịch mấy lọn tóc trước ngực của Mạn Nghiên. Cô gạt phắt tay hắn ra, trừng mắt quát:

“Biến thái! Còn không đứng đắn, tôi kiện anh tội quấy rối nơi công sở.”

“Em lớn tiếng mắng mỏ cấp trên của mình, không sợ cuối tháng không được lương, hửm?” Hắn cau mày, giọng nói sặc mùi đe dọa.

Mạn Nghiên nhếch mép cười khinh khỉnh. Hắn dám không phát lương, cô sẽ mách Linh Châu băm dằm hắn ra cho hả giận.

“Tùy ý anh! Cuối tháng không nhận được lương, tôi nghỉ việc.”

Hắn nói một câu, cô đáp trả một câu. Tôn Bách Thần phát hiện ra Mạn Nghiên không còn hiền lành, dễ bị bắt nạt như trước nữa. Phen này hắn phải mệt óc rồi!

“Bảo bối, buổi trưa anh đưa em đến nhà hàng dùng bữa nhé?”

“Không cần! Tôi ăn trưa ở canteen công ty là được rồi. Chủ tịch Tôn, nếu anh còn không về phòng làm việc, vậy tôi sẽ về.”

Mạn Nghiên bực mình, đá cái chân Tôn Bách Thần đang ngáng lên chân mình, chuẩn bị lấy túi xách. Hắn vội vàng ôm hết đống hợp đồng lên, biến đi nhanh gọn.

“Mới sáng sớm đã thấy bực bội rồi.” Cô lẩm nhẩm trong miệng.

Mạn Nghiên ngồi vào bàn, chăm chỉ xử lý phần công việc của mình. Đánh máy hơn hai tiếng đồng hồ, hai cánh vai cô bắt đầu thấy mỏi.

Dành ra năm phút nghỉ ngơi, Mạn Nghiên đi pha một tách cà phê nóng, uống cho tỉnh táo. Cô đang lướt lướt mấy tấm ảnh trên mạng xã hội liền nhận được điện thoại từ Nhã Yến Kỳ.

“Ơi, tớ nghe đây.”

“Mạn Nghiên, tớ hỏi cái này một chút. Chiều qua tớ vô tình đi ngang qua trường mẫu giáo của Đan Nhiên, tớ thấy… một người đàn ông đến đón con bé…”

Nhã Yến Kỳ im lặng một lúc như đang sắp xếp ý tứ cần diễn đạt. Nghe cô ấy nói nhìn thấy Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên thoáng chột dạ nhưng vẫn điềm tĩnh chờ cô ấy nói tiếp.

“Rõ ràng là bé con của cậu… vậy thì người đàn ông kia có phải cha đứa bé không? Điều quan trọng là tớ cảm thấy anh ta giống thầy Tôn quá đi!”

Nhã Yến Kỳ vừa nhìn đã thấy quen quen, nhưng nhất thời lúc đó không nhận ra danh tính của người đàn ông kia. Tối đến khi cô ấy về nhà, suy nghĩ rất lâu mới nhớ đến tên đại ác ma của trường đại học Bắc Thành.

Chỉ hi vọng là người giống người, chứ nếu đúng là tên ác ma kia, Nhã Yến Kỳ thật sự sốc chết mất.

Nhưng cái khí chất ngời ngời đó, làm sao lẫn lộn được?

“Mạn Nghiên, cậu còn đang nghe tớ nói không? Ừ ừm… chắc là người giống người thôi nhỉ?” Nhã Yến Kỳ gật gù.

Vốn dĩ Mạn Nghiên định sau một thời gian nữa mới nói cho cô ấy biết, nhưng Nhã Yến Kỳ đã chủ động hỏi, cô cũng không giấu diếm nữa.

“Yến Kỳ… thật ra Tôn Bách Thần chính là cha ruột của Đan Nhiên.”

Phụt! Ặc… ặc…

Nhã Yến Kỳ đang uống nước, nghe xong câu nói kia liền phun hết ra ngoài. Cô ấy ho sặc sụa, đưa tay lên vuốt ngực liên hồi.

Dù đã có chút nghi ngờ, nhưng tận tai nghe Mạn Nghiên nói lại là một chuyện khác. Tin tức chấn động như vậy, sao Nhã Yến Kỳ không sốc cho được?

Trong đầu cô ấy nảy ra hàng loạt suy nghĩ, tưởng tượng cảnh hai người họ yêu đương như thế nào? Một cô gái sống nội tâm cùng một lão ác ma mặt lạnh, thì hẹn hò cái quái gì?1

Quan trọng nhất là đã xảy ra chuyện gì, mà hai người không tiến tới hôn nhân được?

Gia đình hai bên ngăn cấm sao?

Hay là tên ác ma kia bỏ rơi hai mẹ con Mạn Nghiên? Nhưng nhìn hắn đâu giống kẻ thiếu trách nhiệm! Hôm qua Nhã Yến Kỳ còn thấy hắn âu yếm Đan Nhiên lắm mà?

“Yến Kỳ, cậu có sao không?”

Mạn Nghiên hỏi đến lần thứ ba vẫn không thấy Nhã Yến Kỳ trả lời, đâm ra sốt ruột. Cô ấy rút vội tờ khăn giấy lau miệng, rồi mới đáp:

“Không sao, tớ đây. Mạn Nghiên, mọi chuyện là thế nào? Cậu nói rõ cho tớ biết được không?”

“Ừ, hôm nào gặp nhau tớ kể cho cậu nghe nhé. Chuyện này nói ra dài dòng lắm!”

Hai cô gái nói với nhau thêm mấy câu, Mạn Nghiên liếc đồng hồ thấy không còn sớm, cô vẫn phải làm việc nên chuẩn bị tắt máy. Nhã Yến Kỳ sực nhớ ra một chuyện, liền gấp gáp nói:

“À, Khắc Dương… cậu ấy về nước rồi! Hôm nào chúng ta tụ tập một bữa đi.”