Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 168: Sự nghi ngờ của Yến Kỳ



Cơ thể Mạn Nghiên bị Tôn Bách Thần chiếm lấy cả đêm, đến sáng hôm sau, xương cốt của cô mỏi nhừ không muốn động đậy. Vừa mới tỉnh dậy, đập ngay vào mắt Mạn Nghiên là mái đầu đen của ai đó, đang chui rúc trong bộ ngực của cô, miệng mở to mà thoải mái ngậm mút.

“Ưm… bỏ ra…”

Mặc kệ cô dùng tay đẩy mạnh khuôn mặt háo sắc kia ra, Tôn Bách Thần vẫn vô tư dùng răng và lưỡi đùa bỡn nụ hoa màu hồng nhạt, làm cho nó sưng tấy lên, trông thảm thương vô cùng.

“Hừ… bỏ em ra… đồ lưu manh nhà anh…”

Mạn Nghiên không ngừng rên rỉ kêu đau, cật lực đẩy người Tôn Bách Thần ra. Hắn thấy cô phản ứng dữ dội liền dịu dàng lại, hắn bịn rịn rời khỏi bầu ngực của cô, nhưng vẫn không chịu dừng lại mà đưa lưỡi quét dọc lên phía trên hõm cổ và hai gò má, cuối cùng kết thúc bằng một nụ hôn thật sâu lên chóp mũi.

“Ưm… Thần, mau dậy thôi…”

Hắn bế Mạn Nghiên ngồi dậy, để hai chân cô quắp lên thắt lưng mình. Từ giường ngủ đi vào trong phòng tắm, hai bàn tay kia còn không yên phận mà nhào nặn cặp mông tròn xoe, mặc cho Mạn Nghiên la lên oai oái.

“Yên nào! Còn nháo nữa em cắn anh đó!”

Tôn Bách Thần cười đầy khiêu khích, tỏ ra không sợ lời đe dọa từ cô. Hắn còn hung hăng ngoạm lấy cổ Mạn Nghiên, cắn một cái thật mạnh.

“Á… đau quá...”

Mạn Nghiên mệt đến không thể tự mình leo xuống, cứ thể để Tôn Bách Thần bế trên người. Hắn đặt cô lên thành bồn tắm, rồi chu đáo lấy kem đánh răng và nước cho Mạn Nghiên vệ sinh răng miệng.

Cùng lúc đó, Tôn Bách Thần cũng làm vệ sinh cá nhân cho mình. Xong xuôi, hắn lau mặt giúp cô, từng động tác đầy ôn nhu, chiều chuộng. Mạn Nghiên vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, hắn bèn ôm cô quay trở lại giường ngủ.

“Sáng nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, buổi chiều hẵng đến Tôn thị xử lý công việc.”

“Như thế cũng được sao?” Cô chớp chớp mắt.

“Ừ, anh cho phép!”

Mạn Nghiên nghĩ ngợi một lúc, rồi mỉm cười gật đầu. Dù rằng lượng công việc gần đây khá dày đặc, nhưng cô biết cách sắp xếp nên cũng không đến nỗi làm chậm tiến độ kế hoạch. Cả người cô hiện tại mỏi rời, bụng thì đói cồn cào. Chờ khi ăn sáng xong, Mạn Nghiên chỉ muốn nằm xuống giường ngủ thêm một giấc nữa.

“Bảo bối, buổi chiều em đón con nhé! Anh có một cuộc hẹn bên ngoài với đối tác, sợ rằng không kịp ra đón con bé.”

“Ưm, em biết rồi!”

Nếu như bình thường thì Tôn Bách Thần vẫn kịp đón con bé, nhưng tuần này trường mẫu giáo của Đan Nhiên cho về sớm, chừng hai giờ chiều đã được về, nên hắn mới dặn cô đi đón con.

Nói xong, Tôn Bách Thần hôn cô một cái, rồi mới đi thay đồ. Sau khi Mạn Nghiên xuống dưới lầu ăn sáng, hắn liền lấy hộp đựng nhẫn cất trong ngăn kéo tủ, mở ra ngắm nghía một hồi lâu, rồi cất vào túi áo vest.

Hắn đã chuẩn bị một bữa tiệc lãng mạn trên du thuyền để cầu hôn Mạn Nghiên vào tối nay. Váy cưới cũng được hắn âm thầm tìm người thiết kế từ hai tháng trước, chỉ chờ cô đồng ý gả cho hắn, Tôn Bách Thần sẽ biến Mạn Nghiên thành cô dâu đẹp nhất thế gian này.1

Vừa nghĩ đến cảnh tượng Mạn Nghiên gật đầu đồng ý, Tôn Bách Thần đã thấy rất vui rồi. Gương mặt mỹ nam kia ánh lên niềm hạnh phúc, lòng xốn xang, tim đập rộn ràng.

Tôn Bách Thần đến Tôn thị, Mạn Nghiên ở nhà một buổi sáng. Ngủ thêm một giấc rồi dậy, cô cùng Linh Châu đi dạo trong vườn. Bà nắm lấy tay cô, nôn nóng hỏi:

“Mạn Nghiên, bao giờ con với Tôn Bách Thần mới tổ chức hôn lễ hả?”

Cô cũng không biết nói làm sao với bà. Chỉ là Tôn Bách Thần không ngỏ lời, chẳng lẽ cô lại đi hối thúc hắn cưới mình.

Dù sao Mạn Nghiên cũng là con gái, giống như bao người phụ nữ khác, cô cũng muốn được người ta cầu hôn chứ! Mà tên đầu đất kia chẳng thấy động tĩnh gì, nên cô cũng chẳng thèm suy nghĩ đến nữa.1

Cô tự hỏi có phải hắn chỉ muốn ba người sống với nhau như vậy, rồi quên mất việc cho cô mặc váy cưới luôn không?

Không nói đến thì thôi, cứ hễ mỗi lần ai nhắc đến là Mạn Nghiên lại thấy buồn. Cô phụng phịu nhìn Linh Châu, đáp:

“Con không biết nữa! Có khi… con trai mẹ chẳng còn hứng thú lấy vợ nữa rồi.”

Đột nhiên nói ra câu này, Mạn Nghiên lại nhớ đến chuyện Mộc Trà mặc váy cưới mà chết trong vòng tay của Tôn Bách Thần, lẽ nào đã sinh ra cho hắn một nổi ám ảnh? Lát sau, cô tự đánh vào đầu mình vì suy nghĩ linh ta linh tinh.

“Sao thế? Con đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mẹ biết thằng con trai của mẹ ngốc, không giỏi biểu đạt cảm xúc mà! Để mẹ hối thúc nó cầu hôn với con, có chịu không?”

Mạn Nghiên cười gượng, mặt bất giác đỏ ửng lên. Đến chuyện này cũng phải nhờ đến Linh Châu, thật là… Có khi cô nên tự mình đi cầu hôn hắn còn hơn.1

“Vâng, con nghe theo mẹ.” Cô xuôi theo ý Linh Châu, để bà được vui lòng.

Đầu giờ chiều, Mạn Nghiên mới đến Tôn thị. Vừa đến, Kelly đã hối thúc cô xem qua báo cáo chiến lược để kịp nộp cho ban lãnh đạo vào cuối giờ làm.

“Không phải hạn đến tuần sau sao? Tự nhiên lại gấp gáp như vậy?” Cô hỏi.

Cô trợ lý kia lúng túng, gương mặt cúi xuống tỏ vẻ có lỗi rồi nói bản thân thiếu tập trung, nên nhớ nhầm.

Mạn Nghiên thở dài, có chút mệt mỏi. Vậy là phần công việc cần phải xử lý vào chiều nay của cô tăng lên gấp đôi.

Đọc được phân nửa báo cáo, cô ngước lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi đón Đan Nhiên. Cùng lúc, Kelly cũng xin cô ra ngoài đi đón cháu gái học ở trường mẫu giáo.

“Tiểu Nhiên cũng học ở đó sao? Vậy để em đi đón con bé về đây giúp chị.”1

Cô thấy cũng tiện, bèn gật đầu đồng ý. Dù sao Mạn Nghiên cũng đang bận rộn với đống giấy tờ trên bàn.

Kelly vừa mới quay người, đã như biến thành một người khác. Không uổng công cô ta dàn xếp kế hoạch, cuối cùng đã thành công bước đầu.

Cô trợ lý kia đi được mười lăm phút, Mạn Nghiên liền nhận được cuộc gọi của Nhã Yến Kỳ. Cô ấy gọi đến cuộc thứ hai, cô mới bắt máy.1

“Yến Kỳ, cậu có chuyện gấp gì sao?”

“Phải! Mạn Nghiên, cậu còn nhớ cô trợ lý Kelly mà tớ bảo có chút cảm giác quen thuộc không?”

“Ưm… nhưng mà thế nào?” Mạn Nghiên khẽ nhíu mày.

Nhã Yến Kỳ từ hôm đó trở về nhà vẫn luôn suy nghĩ đến Kelly. Cô ấy cứ cảm thấy cô trợ lý kia là người quen của hai người, đặc biệt là khi để ý đến nụ cười và thói quen vừa suy nghĩ, vừa cắn liếm đầu bút của cô ta.1

Điều tra sâu hơn, Nhã Yến Kỳ tìm được thông tin của người giám hộ, cũng chính là bạn trai của Kelly. Trùng hợp trên tài khoản công khai trên mạng xã hội của anh ta, cô ấy thấy một tấm hình sinh nhật mà người này đăng để chúc mừng sinh nhật bạn gái, mà ngày tháng năm sinh của cô ta lại trùng khớp với một người…

Chắc chắn không thể sai được, cô gái kia chính là Chu Ái Ái! Dù không biết tại sao khuôn mặt của cô ta lại thay đổi khác lạ như vậy, nhưng Nhã Yến Kỳ tin rằng linh cảm của mình là đúng!

Bởi vì có một khoảng thời gian cô ấy sống chung phòng ở ký túc xá với Chu Ái Ái, nên thói quen đặc trưng của cô ta, Nhã Yến Kỳ nắm rõ vô cùng.

“Cậu… cậu nói sao? Yến Kỳ, cậu nghi ngờ Kelly là Chu Ái Ái? Nhưng mà bọn họ trông như hai người khác nhau vậy.”

“Phải, dù cảm thấy hơi khó tin, nhưng tớ nghĩ không sai đâu! Cân nặng có thể giảm được, còn khuôn mặt kia, tớ nghĩ… cô ta phẩu thuật thẩm mỹ.”

So sánh chiều cao khiêm tốn và dáng đi của Kelly, Nhã Yến Kỳ càng có thêm niềm tin cô ta chính là Chu Ái Ái.

Nhã Yến Kỳ vội kể cho Mạn Nghiên nghe chuyện Khắc Dương vô tình nói với mình. Cái hôm mà cậu đến bàn bạc hợp đồng với cô, đã thấy Kelly dẫn Đan Nhiên đến một căn phòng ở hành lang vắng.

“Dù sao tớ cũng muốn cậu cẩn thận với cô gái đó. Tốt nhất là nên bảo thầy Tôn, điều tra kỹ thêm một chút. Mạn Nghiên à, nếu thật sự là Chu Ái Ái thì không đơn giản đâu, tớ sợ nó sẽ tìm cách làm hại đến Đan Nhiên…”

Nhã Yến Kỳ còn chưa nói xong, Mạn Nghiên đã tắt máy. Mắt trái cô giật liên hồi, tim đập mạnh thình thịch…

Lòng cô trỗi dậy sự bất an khó tả, có cảm giác như linh cảm của Nhã Yến Kỳ là đúng.

Mạn Nghiên gọi cho Kelly nhưng cô ta không nghe máy, cô đành gọi cho cô giáo nhờ giữ con gái của mình lại, song lại không thể liên lạc được. Còn năm phút nữa Đan Nhiên sẽ tan học, nhưng từ Tôn thị chạy đến đó phải mất hai mươi phút đồng hồ.

Mạn Nghiên rối rắm, vội cầm chìa khóa xe ở trên bàn, chạy xuống hầm giữ xe. Cô hoảng loạn gọi cho Tôn Bách Thần, cầu cứu hắn.

Nếu Mạn Nghiên nhớ không nhầm, địa điểm hắn hẹn đối tác rất gần trường của con bé. Nếu Tôn Bách Thần có thể bắt máy, thì tốt quá. Chỉ là bình thường, hắn rất ít khi mở máy trong lúc bàn bạc hợp đồng làm ăn…

Mạn Nghiên lao xe ra bên ngoài, đến khi điện thoại đổ hồi chuông thứ ba Tôn Bách Thần mới nghe. Cô vừa nhìn xe, vừa hoảng loạn kể cho hắn nghe những gì Nhã Yến Kỳ nói với mình.

“Được, anh sẽ lập tức sang đón con. Mạn Nghiên, em cũng đừng lo lắng quá. Dù sao chỉ mới là suy đoán thôi, biết đâu không phải vậy.” Hắn trấn an cô.

Mạn Nghiên thở hắt một hơi, mắt lảo đảo muốn nhắm tịt lại. Đến khi cô ngẩng mặt lên liền thấy một chiếc xe ô tô khác từ phía bên phải lao đến, Mạn Nghiên há hốc mồm kinh hãi, vội đạp mạnh chân phanh thắng gấp lại.1

Két-tttt!

Dẫu vậy, vẫn không tránh khỏi một cú va chạm trên đường…