Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 71: Chạnh lòng



“Bất cẩn? Ngã cũng biết lựa chỗ thật.”1

Tôn Bách Thần nắm tay Mạn Nghiên, kéo đi ngay. Vương Phong bẻ mạnh khớp tay, gượng mình đứng dậy nhìn theo bước chân của hai người bọn họ. Khóe miệng anh nhếch nhẹ lên thành một đường cong tuyệt đẹp:

“Còn nói không yêu? Ghen đến nổ đom đóm mắt luôn rồi.”1

Anh phủi bụi trên người, rồi chuẩn bị ra về.

Tôn Bách Thần kéo Mạn Nghiên đi được một đoạn, cô vội gỡ tay hắn ra. Trong trường giờ này vẫn còn sinh viên, cô không muốn chuốc thêm phiền phức.

“Về nhà tôi, nhé?”1

Cô gật đầu răm rắp nghe theo.

Tôn Bách Thần biết cô đang lo sợ gì, hắn đi trước, cô chậm rãi đi lùi về phía sau. Hai người chia hai ngã, cuối cùng gặp nhau ở bãi đỗ xe dành riêng cho giảng viên.

Không có ai, Mạn Nghiên cẩn thận nhìn quanh rồi mới vào trong xe. Tôn Bách Thần liếc mắt nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô gái kia, miệng buông một câu:

“Sợ bị người khác bắt gặp đến thế sao?”

“Ừm, sợ lắm.” Cô hơi rùng mình.

Tôn Bách Thần không nói gì thêm, chân nhấn ga lái xe rời khỏi trường. Hắn đưa cô đến siêu thị mua đồ ăn, Mạn Nghiên nhiệt tình gom hết thứ này đến thứ khác vào xe đẩy hàng.

“Kẹo, snacks, chocolate, còn có nước ngọt và bia nữa. Em định mở nguyên một cửa hàng tiện lợi, hửm?”

“Không có. Đống này chỉ đủ cho em ăn một tuần thôi.”

“Lấy một ít thôi, mấy thứ này đâu có tốt lành gì.”

Tôn Bách Thần lấy bớt thức ăn vặt ra, còn bia thì cho thêm vài chai vào trong xe đẩy. Mạn Nghiên nhìn theo từng động tác tay của hắn, lòng tiếc hùi hụi. Nhưng bia cũng đâu tốt, sao hắn lại lấy thêm chứ?1

Mạn Nghiên cũng chưa từng thấy Tôn Bách Thần chuộng uống bia.

“Bách Thần, sao anh lấy thêm nhiều bia vậy?”

“Cho em uống.”1

Cô nhíu mày khó hiểu. Không phải hắn vừa chê mấy thứ này không tốt sao?

Tôn Bách Thần cười ranh mãnh, tiếp tục nói:

“Tôi thấy bộ dạng say xỉn của em như biến thành người khác vậy, rất quyến rũ!”

Mạn Nghiên đỏ bừng mặt. Cô húng hắng ho vài tiếng, quay phắt đi chỗ khác:

“Đồ biến thái. Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy hả?”

Tôn Bách Thần ghé sát vào tai Mạn Nghiên, thong thả nói:

“Nhớ đến hôm qua, ai đó ngồi trên người tôi nhún nhảy cả một đêm dài.”1

Khuôn mặt Mạn Nghiên từ đỏ bừng chuyển sang đen kịt. Cô cắm đầu đi nhanh về phía trước, đến trước quầy tính tiền.

“Không mua gì nữa hả?” Hắn gọi lớn.

“Hừ hừ, mua cái con khỉ nhà anh.” Cô lẩm bà lẩm bẩm.

Tôn Bách Thần đẩy xe hàng đến thanh toán, lúc đi còn suy nghĩ lại, lấy thêm vài thanh chocolate cho Mạn Nghiên.

Đem hết đống đồ về biệt thự, cô chất hết vào trong tủ lạnh.

“Mang về ký túc xá ăn đi. Tôi không bao giờ ăn mấy thứ này.”

“Hả? Không ăn thật sao? Ngon lắm đó.”

Mạn Nghiên bóc một thanh chocolate ra, một lần cắn đã hết hơn nửa. Cô phồng má, đôi môi chúm chím thưởng thức mùi vị vừa đắng vừa ngọt tan chảy dần trong cuống họng.

“Ăn một miếng đi. Ngon lắm.”

Cô đưa đến trước mặt Tôn Bách Thần, nài nỉ hắn. Vậy mà Tôn Bách Thần chịu há miệng ra, cắn lấy một miếng chocolate từ tay cô.

Hắn chậm rãi chao đảo lưỡi, cảm nhận hương vị của thứ vừa được cho vào trong miệng. Chẳng có gì đặc sắc!

“Có gì ngon hửm? Ngọt không ra ngọt, đắng không ra đắng.”

Mạn Nghiên cười trừ, đem miếng chocolate cuối cùng cho vào trong miệng. Tôn Bách Thần đúng là EQ bằng không mà! Hắn chắc cả đời cũng không hiểu ra được ý nghĩa đặc biệt của chocolate trong tình yêu.

Đồ đầu đất!1

“Em đi nấu cơm đây.”

Mạn Nghiên loay hoay trong bếp, nấu một bàn ăn đơn giản. Khẩu vị Tôn Bách Thần rất kén, có nấu nhiều hắn cũng chẳng ăn.

Lạch cạch một hồi lâu, cô đói hết cả bụng.

“Ăn nhiều lên.”

Tôn Bách Thần tự nhiên chu đáo, còn gắp thức ăn cho Mạn Nghiên. Cô đang ăn thì nhớ đến chuyện hồi chiều, liền liếc mắt sang dò hỏi:

“Tôn Bách Thần, lúc ở nhà đa năng anh vội vàng kéo em đi như vậy, là vì ghen có phải không?”1

“Không.” Hắn quăng lại một chữ duy nhất.

Xùy! Cô lại tự mình đa tình rồi.

“Cuối tuần tôi đưa em về Tôn gia dùng bữa tối. Mẹ tôi đặc biệt nhấn mạnh phải đưa em về đó.”

“Hả? Sao đột ngột vậy.” Mạn Nghiên hơi cuống lên.

Tôn Bách Thần lườm cô một cái. Ăn một bữa tối thôi, cô sao phải hốt hoảng như vậy? Không phải từng đến nhà Vương Phong ăn tối rất vui vẻ sao? Xem như đã có chút kinh nghiệm rồi.1

“Yên tâm đi, mẹ tôi cũng đâu có ăn thịt em.”

Hắn ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa. Tôn Bách Thần bảo Mạn Nghiên đi lên phòng, còn hắn sẽ rửa bát.1

“Anh biết rửa sao? Hay là để em làm cho.”

“Thừa thãi. Em nghĩ bình thường tôi ăn xong vứt luôn bát đũa, hửm? Tuy tôi rất giàu nhưng chưa điên đến mức đó.”1

Khoe mẽ gì chứ? Mạn Nghiên bĩu môi.

Cô lên phòng ngủ, nằm dài trên giường chơi game. Xui xẻo làm sao điện thoại của Mạn Nghiên hết pin, buồn chán chết mất!

“Bách Thần, cho em mượn điện thoại của anh nhé. Điện thoại em hết pin rồi, chỉ muốn chơi game một chút thôi.” Cô đứng dưới chân cầu thang, nói vọng vào trong bếp.

“Ở trong túi áo khoác ngoài phòng khách.” Hắn đáp.

Tôn Bách Thần dễ dàng đồng ý, Mạn Nghiên hí hửng đến tìm điện thoại của hắn. Trên màn hình yêu cầu mật khẩu, cô thoáng suy tư, nhập lại mật khẩu cũ.

“0105” Quả nhiên có thể mở!

Là ngày sinh nhật của Mộc Trà, cô biết chứ.

Mạn Nghiên nằm luôn ở ghế sofa ngoài phòng khách, bắt đầu khám phá điện thoại của Tôn Bách Thần. Từ giao diện đến ứng dụng đều rất đơn giản, nếu không muốn nói thẳng là chán òm.

“Đúng là điện thoại của giáo sư có khác, chẳng thú vị gì cả.”

Cô lướt lướt một hồi, lại chạm ngay phải thư mục chứa ảnh. Bức ảnh đầu tiên hiện ra, là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.

Trái tim của Mạn Nghiên hẫng mất một nhịp…

Ngón tay cô run run, lướt sang xem một tấm ảnh khác.

Tôn Bách Thần chụp cùng với Mộc Trà, rất đẹp đôi! Tấm này, tấm ảnh sau, và cả sau nữa, đều là ảnh của chị ấy và hắn.

Khuôn mặt xinh đẹp đầy khả ái này, Mạn Nghiên từng được chiêm ngưỡng trên bia mộ. Cộng thêm thân hình mảnh mai yểu điệu này, thật khiến người khác muốn che chở, bảo vệ.

Đến Mạn Nghiên thấy còn mê mẩn, huống chi là Tôn Bách Thần!

Có lẽ Tôn Bách Thần thích kiểu con gái dịu dàng, trưởng thành, chứ không phải kiểu trẻ con như cô.1

Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần chưa từng có một tấm ảnh chụp chung, dù cô từng năn nỉ rất nhiều lần, nhưng hắn nếu không gắt gỏng thì cũng lơ đi, chưa từng chiều lòng cô.

Hai mắt Mạn Nghiên đờ ra, buồn đến xót cả ruột gan. Trong lúc không cẩn thận đã xóa mất một tấm ảnh. Cô cắn mạnh vào môi, trách mình thật bất cẩn!

Đúng như Tôn Bách Thần nói, cô chẳng làm được gì ra hồn.

Cũng may Mạn Nghiên nhớ rõ điện thoại có chức năng khôi phục ảnh bị xóa. Cô mò mẫm một lúc, đã tìm ra thư mục thùng rác trong điện thoại.

Tôn Bách Thần rất ít khi xóa ảnh, ngoại trừ tấm ảnh hắn chụp cùng Mộc Trà bị Mạn Nghiên vô tình xóa, còn lại duy nhất một tấm…

Là ảnh của Mạn Nghiên chụp gửi cho hắn trong chuyến đi biển. Thời gian hiển thị bên dưới cho thấy hắn đã xóa ngay sau khi nhận được.

Cô nắm chặt điện thoại trong bàn tay, nhanh chóng khôi phục lại tấm ảnh kia. Còn ảnh của cô, Mạn Nghiên nhấn vào xóa vĩnh viễn.

Nước mắt cô trực trào chảy ra. Mạn Nghiên chẳng kìm được lâu, cứ để cho hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô thật sự ghen tị với Mộc Trà, ghen tị đến đáng thương!1

Mất một lúc Mạn Nghiên mới bình tĩnh lại, cô đặt điện thoại của hắn vào trong túi áo, rồi đứng dậy cầm lấy ba lô của mình.

“Tôn Bách Thần, em về đây.”

Cô bước ra ngoài cổng, Tôn Bách Thần trong bếp úp bát xong, vội đuổi theo cô. Hắn cách cô chừng năm bước chân, đã thấy Mạn Nghiên vào trong xe taxi chạy đi mất.

Tôn Bách Thần còn tưởng cô sẽ ngủ lại đây. Ai mà ngờ cô tự nhiên bỏ về đột ngột như vậy.