Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 73: Tôn Ninh Ninh



“Vương Phong, cháu mau vào trong đi. Đến là được rồi, còn xách theo nhiều quà như vậy.”

Lưu Linh Châu niềm nở đón tiếp Vương Phong. Bà nhận giỏ lan hồ điệp và túi quà từ tay anh, đặt ở trên bàn ngoài phòng khách rồi dẫn anh xuống phòng ăn. Vương Phong trên đường kẹt xe nên đến hơi trễ, bây giờ cũng tầm bảy giờ tối. Mọi người đã ngồi sẵn vào bàn ăn để đợi.1

Vương Phong nhận được điện thoại từ mẹ Tôn Bách Thần, mời anh đến Tôn gia dùng bữa tối. Bà nói tối nay hắn sẽ dẫn bạn gái về, thật lòng làm anh vừa bất ngờ vừa tò mò, còn nghĩ Tôn Bách Thần đang bày trò. Nhưng đến khi Vương Phong nhìn thấy cô gái ngồi trên bàn ăn cạnh hắn, nụ cười trên môi liền cứng đơ lại.

“Vương Phong, để dì giới thiệu với cháu, cô bé này là Mạn Nghiên - con dâu tương lai nhà họ Tôn.”

“Mẹ, giới thiệu kiểu gì vậy?” Tôn Bách Thần nhíu chặt mày.

“Có sao đâu chứ? Không phải chỉ là vấn đề về thời gian thôi sao?”

Mạn Nghiên ngồi yên nhìn ba người bọn họ. Một người vui vẻ, miệng cười không ngớt, một người biểu cảm hơi khó chịu, còn người kia – Vương Phong, cô lại không thể nhìn ra bất cứ tâm tình nào của anh.

Cảnh tượng này quen thuộc quá! Chỉ là vị trí của hai người đàn ông kia được hoán đổi lại. Mới mấy hôm trước Mạn Nghiên còn mang danh bạn gái Vương Phong, thoáng chốc lại thành bạn gái Tôn Bách Thần. Thật không hiểu đây là loại tình huống oái oăm gì nữa!1

Vương Phong ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng từng tế bào trong cơ thể anh đang dần chết lặng. Anh nhìn người con gái ngồi đối diện mình, đáy mắt chất chứa nỗi buồn thăm thẳm. Khoảnh khắc mẹ hắn giới thiệu về Mạn Nghiên, anh hiểu ra rằng trận này mình còn chưa đánh đã định sẵn là kẻ thua cuộc rồi!1

“Mạn Nghiên, thằng bé này là Vương Phong…”

“Mẹ không cần giới thiệu dài dòng đâu. Hai người họ đã quen biết nhau từ trước rồi.” Tôn Bách Thần cắt ngang lời của Linh Châu.

Bà hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ngầm hiểu ra. Linh Châu vẫn nhớ Mạn Nghiên học ở trường đại học Bắc Thành, cô với anh có quen biết nhau cũng là điều dễ hiểu.

“Vậy không nói nữa. Chúng ta mau dùng bữa tối thôi.”

Thức ăn được bày biện công phu, với đầy đủ món khai vị và món chính. Người làm rót rượu vang cho mọi người, nhưng Tôn Bách Thần lại đổi cho Mạn Nghiên một cốc nước ấm.

Trên bàn ăn, mỗi mình Linh Châu say sưa nói chuyện. Bà luyên thuyên từ chuyện này sang chuyện khác, không ngớt lời hỏi han Mạn Nghiên và Vương Phong.1

Mà bà thấy rất lạ! Bình thường anh rất hoạt bát, hôm nay lại chẳng nói câu nào. Còn tưởng gia đình Vương Phong có chuyện gì, bà mới hỏi:

“Mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Dạo này dì bận rộn quá, cũng lâu lắm rồi chưa có dịp cùng bà ấy đi mua sắm, tán gẫu.”

“Vâng, vẫn khỏe ạ.” Anh kiệm lời.

Mạn Nghiên ngồi đối diện với Vương Phong nên việc va chạm ánh mắt là điều không thể tránh khỏi. Cô cảm thấy rất có lỗi với anh, trong lòng cứ bứt dứt không yên. Mạn Nghiên cố duy trì tư thế cúi đầu, để hạn chế sự ngượng ngùng cho cả hai người.

“Mạn Nghiên, thức ăn không hợp khẩu vị của con sao?”

Từ nãy đến giờ Mạn Nghiên chỉ ăn một bát súp nấm nhỏ mà mãi chưa xong, khó trách mẹ của Tôn Bách Thần nghĩ như vậy. Cô vội lắc đầu, nói:

“Không phải đâu ạ. Thức ăn rất ngon!”

“Bụng của Mạn Nghiên không được tốt. Hôm nay cô ấy không có khẩu vị ăn uống, mẹ cũng đừng để ý quá.” Tôn Bách Thần nói đỡ cho cô một câu.

Bữa tối nặng nề kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Ăn uống xong, họ quay lại phòng khách dùng tráng miệng. Vương Phong cùng Linh Châu trò chuyện một lúc, anh ngỏ ý muốn về.

“Đường xa, hay cháu cứ ở đây một đêm đi. Sáng mai hẵng về.”

“Phải, ở lại đi. Vừa nãy cậu uống cũng không ít rượu, lái xe đường dài không an toàn đâu.” Tôn Bách Thần nói thêm.

Vừa lúc này, Tôn Ninh Ninh đi làm về. Cô ta cũng được nghe Linh Châu kể về việc Tôn Bách Thần dẫn bạn gái về nhà, bản thân còn tò mò hơn cả Vương Phong nên mới cố tình tan làm sớm hơn thường ngày.

Vì Tôn Ninh Ninh không nghĩ hắn sẽ yêu ai khác, ngoài Mộc Trà!

“Ninh Ninh về rồi đấy à. Con đã ăn gì chưa? Hay để ta sai người dọn bữa tối cho con nhé.”

“Đã ăn ở bên ngoài rồi.” Cô ta nhàn nhạt đáp lại lời của Linh Châu.

Sở dĩ Tôn Ninh Ninh luôn lạnh nhạt với Linh Châu như vậy là vì cô ta không phải con ruột của bà. Tôn Ninh Ninh là con gái riêng của Tôn lão gia và vợ trước. Không biết là vì nguyên nhân gì nhưng cô từng được nghe vị quản gia cũ kể lại rằng khi Tôn Ninh Ninh vừa tròn một tuổi, mẹ cô ta đã bỏ đi biệt tích. Chưa đầy một năm sau, Tôn lão gia lại lấy Linh Châu về làm vợ nên cô ta luôn có ác cảm với hai mẹ con Tôn Bách Thần.

Tôn Ninh Ninh luôn cho rằng Linh Châu phá hoại hạnh phúc gia đình mình, còn Tôn Bách Thần là người cướp hết mọi thứ vốn định sẵn là của cô ta.1

Từ khi còn nhỏ, Tôn Ninh Ninh và Tôn Bách Thần dưới sự quản lý của Tôn lão gia, đều được huấn luyện hà khắc như nhau. Vậy mà khi lớn lên, hắn lại được ưu tiên vào trong Tôn thị học hỏi kinh nghiệm kinh doanh, còn mặc nhiên trở thành người thừa kế cổ phần duy nhất của Tôn thị. Điều này càng làm cho Tôn Ninh Ninh dấy lên lòng căm phẫn.

Mười năm trước vì chuyện của Mộc Trà, Tôn Bách Thần tuyên bố rút khỏi giới kinh doanh, mới mở ra một con đường mới cho Tôn Ninh Ninh ở Tôn thị.1

Khả năng kinh doanh của Tôn Bách Thần là thiên phú, kết hợp với việc được đào tạo bài bản, hiển nhiên vượt xa Tôn Ninh Ninh. Bởi vậy đến khi có cơ hội, cô ta càng quyết tâm nắm lấy, cố gắng làm việc gấp đôi người thường.

Lưu Châu Linh là chủ tịch hội đồng quản trị, còn Tôn Ninh Ninh nắm giữ vị trí cũ của Tôn Bách Thần – tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tôn thị.

Ba năm trở lại đây, Lưu Linh Châu dần trao lại hết quyền kinh doanh cho Tôn Ninh Ninh, còn mình đứng sau hậu thuẫn. Cô ta đạt được như ý nguyện, vì thế cũng bớt bài xích với bà.

Mạn Nghiên nhìn thấy người phụ nữ da trắng, mắt xanh ở trước mặt, không dám tin đây là chị gái của Tôn Bách Thần. Màu mắt này nhìn rất tự nhiên, vốn không phải đeo lens mà có!

Cô nở một nụ cười thân thiện, khẽ gật đầu chào, nhưng Tôn Ninh Ninh lại khinh khỉnh buông một câu khinh miệt:1

“Hử, con bé này là bạn gái của Tôn Bách Thần sao? Còn tưởng nó thề sống thề chết cả đời này chỉ yêu mình Diệp Mộc Trà chứ?”1

“Tôn Ninh Ninh, đừng có mà quá đáng!” Tôn Bách Thần và Vương Phong đồng thời gắt lên.

Tôn Ninh Ninh liếc đôi mắt sắc sảo về phía Vương Phong, khóe miệng đỏ thẫm cong vút lên. Suýt chút nữa cô ta quên mất ngoài Tôn Bách Thần, còn có một người đàn ông nữa cũng yêu Mộc Trà rất sâu đậm.

“Xin phép! Tôi lên phòng thay đồ đây.”

Tiếng bước chân cộp cộp dần đi về phía cầu thang. Trước khi Tôn Ninh Ninh rẽ về hướng phòng của mình, cô ta còn đứng trên lầu nhìn xuống Mạn Nghiên, cười khẩy một cái.1