Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 89: Nếm thức ăn, dư vị ngọt ngào



Mạn Nghiên đến nhà xin lỗi mẹ Vương Phong. Bà không trách cô, ngược lại còn giữ thái độ vui vẻ như trước.

“Sao trách con được chứ? Bách Thần đã nói hết với bác rồi, đều tại thằng nhóc Vương Phong làm xằng làm bậy, cả gan dám lừa bà già này. Mạn Nghiên, con đơn thuần như vậy nên mới bị nó dụ dỗ, hoàn toàn không có lỗi.”1

Cô vô cùng cảm kích, khuôn mặt vì thế cũng bớt căng thẳng hơn. Bà Vương nắm lấy tay Mạn Nghiên, không kiềm được tiếc nuối trong lòng. Bà không muốn kết thúc duyên phận với cô gái này dễ dàng như vậy, nên quyết níu giữ:

“Mạn Nghiên, con với Vương Phong không thành đôi cũng không sao. Nhưng bà già này không có đứa con nào ngoài thằng nhóc đó, thỉnh thoảng bị nó chọc ta điên cũng không biết chia sẻ với ai. Nếu con không chê, có thể nhận ta làm mẹ nuôi không? Lúc nào rảnh rỗi cứ đến đây dùng bữa, tâm sự cùng ta. Cứ xem như nhà của mình, đừng ngại.”1

Cô muốn bà vui vẻ, liền đồng ý. Dù sao đây không phải là yêu cầu quá đáng gì, nếu có thể làm mẹ Vương Phong cảm thấy an ủi phần nào, Mạn Nghiên cũng không ngại hứa với bà.

Cả buổi sáng cô cùng bà Vương đi mua sắm trong trung tâm thương mại. Buổi trưa Mạn Nghiên cùng bà dùng bữa ở một nhà hàng Ý cao cấp, sau đó bà đưa cô đến trường trước khi về nhà mình.

Mạn Nghiên bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, vừa lúc bị Nhã Yến Kỳ và Chu Ái Ái nhìn thấy. Hai người kia đang định tiến lại chào hỏi, may mà cô nhanh chân ngăn lại.

Bà Vương biết ý nên bảo tài xế nhanh lái xe rời đi.

“Mạn Nghiên, người ngồi trên xe là ai thế?”

“Bác gái tớ.” Cô đáp.

Nhắc đến bác gái, Nhã Yến Kỳ nghĩ ngay đến người bác hay đau ốm mà Mạn Nghiên thường kể. Thật không ngờ bà ấy giàu có như vậy, còn có xe ô tô xịn thì không biết chỗ ở còn xa hoa đến nhường nào.

Phút chốc Nhã Yến Kỳ lại nghĩ cô là kẻ hám tiền, chẳng trách khi xưa cứ hai, ba bữa lại qua đêm ở đó, hết lòng chăm sóc vị bác gái kia. Cô ấy nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm coi thường Mạn Nghiên.1

Tâm tư hai cô gái kia mỗi người đều mang một vẻ, nhưng ngoài mặt ai nấy đều tỏ ra hòa nhã với Mạn Nghiên. Ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện, tình cờ cô biết được sau khi cô rời khỏi kí túc xá, Chu Ái Ái đã dọn đến ở chung phòng với Nhã Yến Kỳ, cho có người bầu bạn.1

Đến trước phòng học, ba người tách nhau ra, mỗi người đi vào trong một phòng khác nhau. Khắc Dương đứng trước cửa đợi sẵn Mạn Nghiên, lần này cô không tránh né nữa, mà bắt chuyện với cậu.

“Khắc Dương, cậu đến lớp lâu chưa?”

“Cũng được năm phút rồi.”

Hai người họ chân bước song song nhau về phía ghế ngồi. Khắc Dương thấy Mạn Nghiên không còn xa lánh mình, trái tim cũng được xoa dịu phần nào.

Cậu lấy trong ba lô ra một chiếc thiệp đen sang trọng, bên trên viết chữ màu vàng nhũ lấp lánh, đưa cho Mạn Nghiên:

“Hai ngày nữa đến sinh nhật tôi, hi vọng cậu có thể tham dự. Là một bữa tiệc ngoài trời, vào buổi tối.”

Mạn Nghiên chần chừ, không biết có nên nhận hay không. Nhìn tấm thiệp trước mắt, cô có thể đoán được quy mô bữa tiệc không hề tầm thường. Gia cảnh của Khắc Dương kếch xù đến mức nào, không phải Mạn Nghiên không biết. Hơn nữa cô còn đang sống ở nhà Tôn Bách Thần, tên đại ác ma đó chắc gì dễ dàng để cô đi dự tiệc sinh nhật của cậu chứ?

“Có tham dự hay không thì cậu cũng nhận tấm thiệp đi. Còn hai ngày suy nghĩ, cậu không cần miễn cưỡng.”

Khắc Dương để tấm thiệp trên bàn Mạn Nghiên rồi xách ba lô đi tìm chỗ khác để ngồi. Cô đành kẹp tấm thiệp vào trong quyển sách giáo trình, trước khi giảng viên bước vào trong lớp.

Hiện tại đang trong thời gian học tập căng thẳng, với khối lượng kiến thức khổng lồ để phục vụ cho kỳ thi cuối kỳ, Mạn Nghiên không có tâm trạng nghĩ ngợi lung tung, mà phải tập trung học.

Mấy ngày về quê, cô bỏ qua không ít kiến thức. Ngoài việc hỏi thầy cô và bạn bè, Mạn Nghiên còn phải chăm đọc thêm sách ở thư viện.

Sau giờ học, cô lại đến địa điểm quen thuộc, ngồi ngả mình trên chiếc ghế dài, đọc sách. Có khi mệt mỏi, Mạn Nghiên lại nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn giàn hoa tử đằng bên ngoài thư viện. Nắng vàng dịu dàng, cảnh vật trước mắt hữu tình khiến cô chìm đắm, tay buông quyển sách xuống ghế mà ngủ quên lúc nào không hay.

Mạn Nghiên khẽ giật mình trong cơn mê man, hai mắt còn ngập trong cơn buồn ngủ cố nhíu lại, nhìn lên chiếc đồng hồ lớn. Cô giật mình, ôm vội quyển sách đến quầy phục vụ để trả sách. Xung quanh vắng lặng chỉ còn lác đác vài sinh viên ra về, Mạn Nghiên cũng chạy thật nhanh ra bến xe buýt để kịp chuyến xe năm rưỡi chiều.

“Phù! May quá, vẫn còn kịp.” Cô thở một hơi dài, yên vị trên chuyến xe buýt trở về biệt thự.

Thức ăn được Vương Phong mua sẵn, chỉ chờ cô về liền có thể nấu bữa tối. Tôn Bách Thần không muốn anh ở trong bếp, bèn đuổi anh lên phòng khách, còn chủ động kè kè sau lưng Mạn Nghiên, để ý xem cô cần thứ gì thì lấy giúp.

Hắn một hai lần còn lựng khựng, vài lần thành quen. Lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường, hắn đã nhớ rõ trong đầu.

“Bách Thần, anh ăn thử xem đã vừa miệng chưa?”

Mạn Nghiên gặp một miếng thịt bò, thổi nguội rồi đưa lên gần miệng Tôn Bách Thần.

“Em thử đi.”

Hắn đẩy đũa về phía cô, Mạn Nghiên đành phải cắn vào miếng thịt bò. Nhưng mà có ngờ đâu Tôn Bách Thần lại cúi đầu xuống, cắn vào phần còn lại của miếng thịt. Mạn Nghiên trợn tròn mắt, đáng có ý định mở miệng thì bị hắn nhắc nhở:

“Không được nhả ra.”

Cô ngoan ngoãn, đành phải dùng răng cắn chặt miếng thịt vào, từ từ nhai. Nhưng trong tư thế này, nuốt sao trôi chứ?

Môi hai người gần như dính chặt vào nhau. Tôn Bách Thần chẳng ngượng ngùng gì, chăm chú nhai miếng thịt bò trong miệng. Hai cánh môi hé mở, cọ xát lên môi cô. Miếng thịt bò có độ dai vừa phải, mất một lúc mới đứt ra. Hắn nhai xong miếng thịt, còn vấn vương đôi môi mềm mại mà đưa lưỡi liếm láp chút dầu bóng nhờn còn dính trên đó.

Với kiểu nếm thức ăn như thế này, đúng là trải nghiệm có một không hai của Mạn Nghiên!

“Khụ khụ… Này, hai người tưởng tôi vô hình trong cái nhà này à?”1

Vương Phong không biết từ lúc nào đã đi xuống bếp. Anh mở tủ lạnh lấy chai nước, rồi lấy đóng sầm lại. Tình cảm cũng phải biết lựa chỗ chứ? Có biết anh đau lòng không?1

Mạn Nghiên nghe anh nói vậy, vội bỏ chiếc đũa xuống chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Sống với Tôn Bách Thần đã đủ phiền toái, giờ còn có thêm Vương Phong, cô không biết phải cư xử thế nào cho đúng đắn nữa.

“Trời ơi, điên lên mất!” Mạn Nghiên vò đầu bứt tai.

Ba người ăn một bữa tối đầy căng thẳng, ăn xong rồi ai về phòng nấy. Mạn Nghiên ngồi học bài, Vương Phong ở trên phòng ngủ xem truyền hình. Còn Tôn Bách Thần, hắn vào trong phòng đọc sách, ngồi soạn giáo án.

Tôn Bách Thần nhìn tấm thiệp màu đen trên bàn, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười khó hiểu. Đó là thiệp mời đến dự bữa tiệc ở Vũ gia, do đích thân mẹ của Vũ Khắc Dương đem đến cho hắn vào sáng nay. Hắn sớm đã đoán được bữa tiệc này sẽ quy tụ nhiều gương mặt quen thuộc trong giới làm ăn, nên không hề có ý định tham gia. Nhưng chiều nay đi ngang qua lớp học của Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần vô tình thấy Vũ Khắc Dương đưa cho cô một tấm thiệp y hệt, hắn đã thay đổi chủ ý.

Hắn gấp gọn quyển giáo án ở trên bàn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng đọc sách. Tôn Bách Thần lên phòng, nhìn thấy Vương Phong đang nằm trên giường, lông mày liền nhíu lại.

“Xuống ghế sofa ngủ đi.”

“Tại sao chứ? Cái giường rộng như vậy, cậu nằm đâu có hết?”

“Đồ điên! Hai thằng đàn ông ngủ chung giường thì ra thể thống gì? Cậu không ngủ sofa, vậy tôi sang phòng khác ngủ.”1

Tôn Bách Thần giật nhanh cái gối trên giường, toan bỏ đi thì bị anh nắm lấy ống quần, giữ lại.

Vương Phong nhe răng cười, nói:

“Mấy ngày ở dưới quê, cậu chẳng phải toàn ngủ chung với tôi đó. Làm như cậu là con gái mới lớn, thẹn thùng e ấp cái gì?”1

Nghe mấy câu này, Tôn Bách Thần thật sự buồn nôn.

“Đồ thần kinh!”

"Hừ, đồ bủn xỉn! Tôi trù cậu bị táo bón một tuần." Vương Phong nuối tiếc nhìn chiếc giường mềm mại, tâm trạng bất mãn ngồi phắt dậy, ôm gối vứt qua ghế sofa. Anh chạy đến khóa cửa phòng, rồi tuyên bố:

“Được, tôi ngủ ở ghế sofa. Cậu ngoan ngoãn nằm trên cái giường lớn đó cho tôi.”

Vương Phong thừa biết hắn định chạy sang ngủ cùng Mạn Nghiên, nên mới khóa cửa phòng, tay cầm luôn chìa khóa mà leo lên ghế sofa đắp chăn ngủ. Tôn Bách Thần vỗ tay lên trán, nhìn cái thân xác đang nằm thù lù ở đằng kia, tự hỏi không biết tên đó đang nghĩ gì trong đầu.

“Hừ hừ, đừng có nằm mơ! Ông đây phải đang phải chịu biết bao đau khổ, sao để cho cậu sung sướng tận hưởng giấc ngủ ngon chứ?” Anh nghĩ trộm, miệng nhoẻn cười đắc ý.1

...

Đừng quên like, comment và vote cho Tú nhé. Tú yêu mọi người rất nhiều!

Stay safe and healthy!