Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 94: Thai phụ trên xe buýt



Từ sau bữa tiệc sinh nhật, tinh thần học tập của Khắc Dương sa sút hẳn. Cậu thường xuyên nghỉ học không lý do, còn khi ngồi trên giảng đường thì ngủ gật, liên tục bị giảng viên nhắc nhở.

Đây đã là ngày thứ ba Khắc Dương nghỉ học trong vòng một tuần. Mạn Nghiên muốn nhắn tin khuyên nhủ cậu, nhưng sợ làm phản tác dụng, nên đành thôi.

“Hazz, sao mọi chuyện lại rối mù lên vậy chứ?” Cô thở dài suốt một buổi học.

Đến giờ trưa, Mạn Nghiên đói meo cả bụng. Cô đeo chiếc ba lô nặng trịch trên vai, cố lết cái thân xác lượt thượt xuống canteen, xếp hàng mua cơm. Khi còn đang loay hoay tìm chỗ trống, Nhã Yến Kỳ từ đâu đi đến, kéo Mạn Nghiên về bàn ăn của mình.

“Sáng nay cậu có tiết trên trường sao? Tớ tưởng hôm nay là ngày nghỉ của cậu.” Mạn Nghiên hỏi.

“Ừ, sáng nay tớ có hai tiết Kinh Tế Lượng.”

Nhã Yến Kỳ định học xong sẽ về ký túc xá, vì dù sao chiều nay cũng không có tiết. Nhưng sau đó cô ấy nhớ đến Khắc Dương, hơn một tuần rồi Nhã Yến Kỳ rồi chưa có gặp cậu, nên mới cố tình xuống canteen ăn cơm trưa để tìm. Bình thường Khắc Dương luôn đi với Mạn Nghiên, vậy mà hôm nay lại không thấy đâu.

“Khắc Dương không xuống canteen ăn cơm sao? Tớ tưởng chiều nay hai người còn có tiết trên lớp mà.” Nhã Yến Kỳ không nhịn được mà hỏi thẳng Mạn Nghiên.

“Thật ra… sáng nay cậu ấy không đến trường.”

“À! Mà sao thế? Cậu có biết nguyên nhân không?”

Mạn Nghiên lắc đầu, cô không biết nên giải thích thế nào với Nhã Yến Kỳ. Sự tình phức tạp, lại chẳng hay ho gì để kể cả, nên cô quyết định im lặng.

Nhã Yến Kỳ ăn trưa xong, ngỏ lời xin số điện thoại của Vũ Khắc Dương. Mạn Nghiên không suy nghĩ gì nhiều, nhắn liền qua cho cô ấy.

Chiều nay Mạn Nghiên có hai tiết ngoại ngữ khá nhẹ nhàng. Học xong, cô ngồi xe buýt định ghé vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.

Xe buýt tầm ba giờ chiều khá vắng. Mạn Nghiên lựa một ghế gần cuối, ngồi yên vị vào chỗ. Nhân viên thấy không còn ai ngồi dưới trạm chờ, vừa định đóng cửa xe để tài xế khởi hành thì có một người phụ nữ trung niên hối hả từ đằng sau đi đến, đưa cánh tay ra chặn lấy cửa.

“Xin lỗi, cho tôi lên xe với.”

Người phụ nữ kia có vẻ đang mang thai ở những tháng gần cuối, một tay ôm cái bụng to tướng, tay còn lại cầm theo chiếc túi đựng quần áo, chật vật đi về phía ghế bên đối diện Mạn Nghiên, ngồi xuống. Bà ấy trông rất mệt mỏi, đến tư thế ngồi cũng khó khăn. Mạn Nghiên nhìn thấy người phụ nữ đang mang thai, bất giác nhớ đến mẹ của mình.

Sống mũi cô hơi cay, nghĩ về mẹ cùng đứa em trai nhỏ chưa kịp chào đời. Khi ấy Mạn Nghiên mới mười một tuổi, đã phải tận mắt chứng kiến mẹ của mình nằm im lìm trên băng ca cứu thương, cả người chảy đầy máu, tâm lý cô đã sinh ra ám ảnh trong một thời gian dài.

Thật may chú của Mạn Nghiên đã đưa cô về quê, nhờ bà và dì nên tinh thần cô mới dần tốt lên. Nhưng còn vết thương sâu thẳm trong lòng, có lẽ mãi mãi không lành lại được.

Xe buýt mới chạy được một đoạn, khuôn mặt người phụ nữ kia bỗng trở nên tái mét. Bà ấy ôm bụng, miệng rên rỉ, môi cắn chặt lại, nhìn có vẻ rất đau đớn.

Mạn Nghiên luôn chú ý đến người phụ nữ này, nên cô rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của bà. Mạn Nghiên đến bên chỗ bà, hỏi han:

“Cô ơi, cô có sao không?”

“Đau… đau quá! Giúp tôi với…” Giọng người phụ nữa yếu dần.

Bà ấy đau thắt bụng, trực tiếp đổ người về phía Mạn Nghiên. Trên xe có mấy người xúm lại giúp đỡ, liền bị một cô ngăn lại:

“Mọi người mau tản ra một chút, để bà bầu có không khí thoáng đãng.”

Mạn Nghiên nhờ một ông chú giúp mình đỡ người phụ nữ nằm nghiêng sang một bên. Nhìn thấy thân dưới của bà bị xuất huyết, máu bắt đầu chảy ra, cô vội hô lớn:

“Bác tài, xin bác mau lái xe vào bệnh viện đi. Trên xe có một người phụ nữ mang thai, cô ấy bị xuất huyết, hiện đang rất nguy kịch!”

“Có chuyện gì thế? Bị động thai sao? Nhưng tôi không thể chạy sai lộ trình được, còn hành khách trên xe thì phải làm thế nào…” Bác tài xế hơi bối rối.

“Xin bác đó. Nếu còn chậm trễ nữa, sợ rằng sẽ có chuyện không may xảy ra.” Mạn Nghiên cuống quýt cầu xin.

Mọi người cũng lên tiếng, mong bác tài xế có thể đưa người phụ nữ vào bệnh viện. Ai cũng tán thành nên ông không còn lý do để từ chối. Thật ra bác tài xế rất muốn cứu người, nhưng ban đầu còn do dự vì sợ ảnh hưởng đến các hành khách khác.

Xe chạy nhanh đến cổng bệnh viện. Một người đàn ông chạy vào trong gọi cấp cứu. Chẳng mấy chốc cáng cứu thương được đẩy ra, đem người phụ nữ kia vào thẳng phòng cấp cứu của khoa Sản.

Xe buýt lại khởi hành, duy chỉ có Mạn Nghiên và một người đàn ông tình nguyện ở lại với bà ấy. Y tá tưởng hai người họ là người thân của thai phụ kia, bèn gọi họ đến làm thủ tục nhập viện.

“Chúng tôi chỉ là người qua đường thôi, không phải là thân nhân của cô ấy.” Ông chú kia lên tiếng.

“Thì ra là vậy…” Cô y tá gật đầu, rồi nhìn vào hành lý của bệnh nhân. Cô ấy tìm thấy trong túi áo khoác của bà có cả điện thoại và chứng minh thư, nên nói đã có cách liên hệ với người nhà.

Hai người ngồi ngoài phòng cấp cứu một lúc, người đàn ông kia liên tục nhìn đồng hồ, vẻ mặt ái ngại. Mạn Nghiên hỏi mới biết chú ấy còn phải đi đón con nhỏ ở trường tiểu học, vào khoảng bốn giờ chiều. Biết ông tốt bụng lo cho người phụ nữ kia nên chưa đành rời đi, mặt khác lại lo lắng cho con gái tan trường không tìm thấy cha, Mạn Nghiên nói:

“Chú cứ đi đón cô bé đi, một mình cháu ở đây là được rồi. Ban nãy y tá nói đã liên lạc được với người nhà, có lẽ họ cũng sắp vào rồi.”

Ông chú kia lưỡng lự một lúc, rồi quyết định chào Mạn Nghiên, rời đi. Cô tiếp tục ngồi ở đó đợi, gần một tiếng sau thì người phụ nữ được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.

“Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi? Bà ấy có gặp nguy hiểm gì không?" Một cô gái dáng người cao to, mũm mĩm, hớt hải chạy đến nắm lấy tay vị nữ bác sĩ, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Cháu là người nhà của thai phụ Mạc Phương sao? Bà ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. May mà có cô gái ngồi ở đằng kia kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu không e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Vị bác sĩ nói xong thì rời đi.

Cô gái mũm mĩm kia đến gần Mạn Nghiên, trong lòng vô cùng cảm kích, nói:

“Chào bạn, mình là Mễ Ý – là con gái của sản phụ được bạn kịp thời đưa đến bệnh viện. Cảm ơn bạn rất nhiều!”

“Không có gì đâu. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Bạn đừng khách sáo!” Mạn Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Mễ Ý.

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt cô ta đã biến hóa khôn lường. Mễ Ý giật sững mình, hai mắt trợn tròn lên, kinh ngạc.

Những ngón tay giấu ở đằng sau không ngừng vân vê lại với nhau, tim cũng đập mạnh...

Mễ Ý nhìn thấy cô, cứ như gặp phải quỷ. Phải chăng có điều gì liên quan đến Mạn Nghiên, khiến cô ta phải chột dạ?1

Thái độ của Mễ Ý thay đổi nhanh đến chóng mặt, giây trước còn mang lòng biết ơn, giây sau cô ta đã tìm cách đuổi khéo Mạn Nghiên về:

“Ừm, tôi đã đến rồi… nếu không còn việc gì thì hãy về đi. Cảm ơn!” Mễ Ý cúi xuống cầm lấy hành lý của mẹ mình, rồi đi thẳng vào phòng bệnh, đóng chặt cửa.