Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 98: Truyền máu trực tiếp



“Cô làm ơn về đi, ở đây không ai hoan nghênh cô đâu.”

Mễ Ý vùng vằng đến chỗ Mạn Nghiên, kéo mạnh cô đứng dậy. Mặc cho Mạc Phương can ngăn, cô ta vẫn kéo cho cô ra ngoài cho bằng được.

“Cái con bé này, sao lại thất lễ như vậy? Con mau buông Mạn Nghiên ra cho mẹ.”

Bà Mạc vội vàng ngồi dậy, đưa tay níu hai người lại, nhưng không kịp. Bà đột ngột thay đổi tư thế dẫn đến phần bụng bị chèn ép, đau nhói.

“A, đau quá…”

Khuôn mặt của Mạc Phương bỗng trở nên khó coi. Một tay bà nắm lấy đầu giường, tay còn lại ôm lấy bụng bầu lớn, mồ hôi trên trán bà túa ra như nước lã. Chẳng mấy chốc, Mạc Phương chúi người ngã xuống sàn, kéo theo thanh dịch truyền đổ rạp ra đất.

“Mẹ… mẹ sao thế?”

Mễ Ý hoảng hốt buông tay Mạn Nghiên ra, chạy lại đến đỡ mẹ của mình. Mạn Nghiên thấy dưới chân bà chảy ra một lớp dịch lỏng màu vàng, kèm theo máu nên vội đẩy cửa chạy ra ngoài tìm ý tá.

“Mẹ… mẹ cố gắng lên.”

Mễ Ý vô cùng kinh hãi, sắc mặt vì thế trở nên trắng bệch vì sợ. Cô ta đỡ lấy đầu của mẹ, lúng túng lau đi những giọt mồ hôi trên má bà. Ngoài việc liên tục gọi mẹ, thì chỉ đành nhìn bà bất lực trong cơn đau quằn quại.1

Một bác sĩ cùng hai y tá mang đẩy theo cáng cứu cứu thương, ập vào trong phòng. Mạc Phương được bế lên cáng, đẩy nhanh về phía phòng cấp cứu.

“Thai phụ đau bụng dữ dội, màng ối bị bể, có dấu hiệu sinh non. Dịch ối của bà ấy có màu vàng bất thường, khả năng cao là tán huyết thai nhi hoặc suy thai. Mau chuẩn bị máu dự trữ, tiến hành mổ lấy thai nhi.”

Bà Mạc được đẩy vào trong phòng cấp cứu, cửa đóng sầm. Mấy nữ hộ sinh cứ chạy qua chạy lại, đẩy dụng cụ vào trong phòng mổ.

“Nhóm máu AB Rh+, trùng với nhóm máu của bệnh nhân, trong kho dự trữ sắp hết. Người nhà vui lòng xét nghiệm máu, để có thể tiến hành truyền máu trực tiếp khi cần.” Một nữ hộ sinh thông báo với Mễ Ý.

“Tôi có nhóm máu AB Rh+, có thể cùng đi xét nghiệm được không?” Mạn Nghiên đề nghị.

“Được, như thế thì quá tốt.”

Mạn Nghiên đi theo cô y tá kia, nhưng bị Mễ Ý giữ lại. Cô ta kiên quyết nói:

“Tôi truyền máu cho bà ấy được rồi, cô can thiệp làm gì chứ?”

“Mễ Ý, đây là lúc nào rồi mà cậu còn tranh cãi? Mạng người quan trọng, đừng nghĩ nông cạn.”

Hai người họ bắt đầu một loạt thao tác kiểm tra trước khi truyền máu, kết quả vô cùng bất ngờ. Mạn Nghiên được thông qua, còn Mễ Ý, cô ta vừa khỏi bệnh sốt xuất huyết chỉ hơn một tuần, hoàn toàn không đủ điều kiện truyền máu.

“Xong rồi, mau lên. Em thay đồ, chuẩn bị vào trong phòng mổ.” Y tá hối thúc Mạn Nghiên, vì tình hình của bà Mạc hiện đang rất nguy kịch.

Truyền máu trực tiếp rất nguy hiểm, nhưng Mạn Nghiên vẫn rất bình tĩnh. Cô muốn bằng mọi giá để cứu bà, bởi vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ tái diễn lại.

Mười năm trước, mẹ cô sinh khó, dẫn đến mất mạng cũng vì mất máu quá nhiều. Mà ngay thời điểm đó, cả bệnh viện lớn lại không tìm được ai có nhóm máu phù hợp với bà.

Đó là những gì chính tai cô nghe được từ người chú của mình nói với bà nội và dì Hạ!

Bốn tiếng trôi qua, cuối cùng Mạc Phương và Mạn Nghiên cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ, đưa vào trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bà ấy sinh một bé trai, vì sinh non phải nằm trong lồng ấp theo dõi.

Mễ Ý nhìn mẹ của mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến khi nhìn sang Mạn Nghiên, thâm tâm cô ta dấy lên một cảm giác áy náy cùng cực, day dứt không nguôi.

“Xin lỗi, Mạn Nghiên… tôi có lỗi với cậu.”



Tôn Bách Thần biết tin Mạn Nghiên ở bệnh viện, vội vàng chạy đến. Hắn nhìn sắc mặt tiều tụy của cô nằm trên giường bệnh, cả lồng ngực phập phồng âu lo.

Bàn tay Tôn Bách Thần đặt lên đầu Mạn Nghiên, vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt quyến luyến nhìn người con gái kia, lộ ra mấy phần thương xót.

“Cô ấy có lẽ vì kiệt sức nên mới ngất đi thôi. Cứ để cô ấy nằm nghỉ ngơi, lát sau sẽ tỉnh lại.”

“Tôi biết.”

Tôn Bách Thần nhìn thấy Mễ Ý ngồi trên ghế ngoài hành lang, thì tiến lại gần. Thật trùng hợp, chiều nay hắn vừa điều tra được cô nữ sinh có thân hình mũm mĩm, nhốt Mạn Nghiên ở trong nhà đa năng lại chính là cô gái đang đứng ngay trước mặt.

Mạn Nghiên lại cứu mạng mẹ của người đã từng hãm hại mình. Tôn Bách Thần tự hỏi, nếu cô biết được sẽ cảm thấy thế nào?

Hắn cũng biết cô gái này không có thù oán gì với Mạn Nghiên, nên chắc chắn có kẻ đứng sau giở trò. Mà kẻ đó không cần nói hắn đã đoán chắc được là Nhã Yến Kỳ.

Quả nhiên, Tôn Bách Thần nói đúng!

Chỉ vài câu cứng rắn từ hắn, sự yếu đuối nhất thời của Mễ Ý lúc này đã thành thật thừa nhận tất cả. Hơn nữa điều làm hắn bất ngờ hơn là vụ tai nạn ở chuyến đi biển, cũng một do một tay Nhã Yến Kỳ đứng đằng sau sai khiến cô ta làm.

“Đồng Mạn Nghiên cứu mẹ em, em định làm thế này để trả ơn cô ấy sao?”

“Thầy Tôn, em biết sai rồi. Xin thầy đừng làm lớn chuyện này… em xin thầy.”

Dù Mễ Ý không biết thầy Tôn có quan hệ gì với Mạn Nghiên, nhưng với thế lực và tính cách ngang tàn của hắn, đủ để làm cô ta khiếp sợ vô cùng. Nếu muốn, Mễ Ý ngày mai có thể bị đuổi học ngay lập tức!

Thêm vào đó, Mễ Ý thật sự hối hận rồi. Cô rất muốn thú tội với Mạn Nghiên, để xin cô ấy tha thứ cho mình.

Tôn Bách Thần đã điều tra đến Mễ Ý thì sẽ điều tra luôn cả gia đình cô ta. Biết được hoàn cảnh hiện tại của mẹ Mễ Ý, hắn cũng không muốn làm khó. Ngược lại, Tôn Bách Thần còn cho cô ta một số tiền, để chạy tiền viện phí.

“Nói ra sự thật hay không là tùy ở lương tâm em. Hãy tự mình nghĩ cho kỹ đi!”

Tôn Bách Thần nói xong thì quay trở lại phòng bệnh. Mạn Nghiên đã tỉnh, nhưng còn yếu sức. Cô nói muốn về nhà, hắn liền sắp xếp để đưa cô về.

Vương Phong không biết chuyện gì, nên ở nhà nấu cơm đợi hai người. Vừa nhìn thấy Tôn Bách Thần bế Mạn Nghiên, anh đã lo đến sốt vó.

“Mạn Nghiên bị làm sao thế? Em ấy nhìn sao tiều tụy quá vậy.”

Vương Phong nhớ lúc sáng cô vẫn còn rất hoạt bát, sao bây giờ sắc mặt lại nhợt nhạt đến vậy.

“Em không sao đâu.” Mạn Nghiên cố cười cho anh bớt lo.

Tôn Bách Thần bế cô vào trong phòng, đặt xuống giường ngủ rồi quay sang bảo Vương Phong đi nấu cháo. Anh giờ mới biết Mạn Nghiên vừa truyền một lượng máu lớn cho người khác, nên cơ thể mới bị suy nhược.

“Được, tôi đi nấu cháo thịt bằm, cậu ở lại đây với em ấy nhé.”

Anh đi rồi, Tôn Bách Thần lấy khăn lau người cho Mạn Nghiên, giúp cô thay một bộ đồ khác cho thoải mái. Chừng nửa tiếng sau, cháo đã có, hắn đút cho cô ăn được hơn một bát.

“Ăn nhiều vào cho lại sức. Thật là, em không tiếc mạng sao? Dám làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Cứu người thôi mà, sao lại ngốc chứ?” Mạn Nghiên phụng phịu cãi lại.

Cô lương thiện quá mức, bảo sao cứ bị người khác tính kế hãm hại. Tôn Bách Thần chỉ biết thở dài cho qua.

Hắn về phòng lấy gối, định hôm nay sẽ ngủ cùng Mạn Nghiên. Ai ngờ đúng lúc Linh Châu gọi đến, còn là một cuộc gọi có video. Tôn Bách Thần đưa tay ra dấu hiệu cho Vương Phong, ý bảo anh giữ im lặng.

“Mẹ, con nghe đây? Có chuyện gì sao mẹ gọi trễ vậy?” Hắn mở màn hình lên.

“Cái thằng này, con cảm thấy ta phiền hà chứ gì? Mẹ nhớ Mạn Nghiên quá, có thể cho mẹ nói chuyện, nhìn mặt con bé một lát không?” Lần trước đột ngột đến biệt thự thấy cô mặc đồ ngủ, nên bà đã khẳng định hai người ở chung.

“Được, chờ con một chút, con sang phòng cô ấy.”

“Hả? Hai đứa không ở chung phòng à?” Mặt Linh Châu hơi thất vọng. Hai đứa mà ở chung phòng thì tốt rồi, cơ hội bà sớm có cháu ẳm bồng sẽ cao hơn rất nhiều.1

“Đúng rồi, là ở phòng riêng đó mẹ.” Hắn quay sang liếc xéo Vương Phong.

Tôn Bách Thần nhanh chóng chạy sang phòng của Mạn Nghiên, rồi trèo lên giường, ôm cô ngồi vào trong lòng, đưa điện thoại để cô nói chuyện với mẹ mình. Bà nhìn thấy mặt Mạn Nghiên kém sắc, thì hỏi han không ngớt lời. Biết cô mệt, hắn giành trả lời hết. Sau đó bà tâm sự với cô vài chuyện, rồi sửa soạn tắt máy.

“Con nhớ chăm sóc kỹ Mạn Nghiên đó. Con bé mà hụt mất lạng nào, là mẹ tính sổ với con.”

Nói xong, bà tắt máy.

Bà Tôn vừa định về lên lầu thì có người đàn ông đi vào trong phòng khách tìm bà. Người này trùm mũ áo khoác, miệng che khẩu trang vải, dáng người lù khù, trông đã đứng tuổi.

Ông ấy là thợ làm vườn mới của Tôn gia, Châu Linh có thể nhận ra điều đó thông qua cách ăn mặc.1

Bà đối với người làm vô cùng hòa nhã, thân thiện. Thấy người kia tìm mình thì không ngại ngồi lại tiếp chuyện.

“Ông có gì cần nói với tôi sao? Cứ nói đi, tôi nghe đây.”

Một lúc sau vẫn không ấy người đàn ông nói gì, chỉ nghe ông ấy ú ớ trong miệng. Lúc người đó tháo mũ trùm đầu xuống, vừa định tháo khẩu trang ra thì Tôn Ninh Ninh về.

“Ninh Ninh về rồi à?” Bà Tôn là người đầu tiên trông thấy cô.

Thái độ của người làm vườn trở nên hốt hoảng, ông ấy vội trùm lại mũ, đứng dậy cúi đầu chào Linh Châu, rồi vội vã rời đi ngay. Dù đã che mặt kín bưng, nhưng lúc đi ngang qua Tôn Ninh Ninh, ông còn cố ý ngoảnh mặt sang hướng khác, như sợ cô ta nhìn thấy điều gì vậy. Tôn Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, nhíu mày hỏi:1

“Ai thế?”

“Là thợ làm vườn mới của Tôn gia. Dường như ông ấy có gì định nói với mẹ, nhưng không hiểu sao chưa nói lại rời đi mất rồi.”

“Ừ, vậy tôi về phòng trước đây.” Tôn Ninh Ninh không quan tâm lắm, cô ta đi thẳng lên lầu, trở về phòng của mình.