Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 24: Á Chủng (1)



Ngày hôm sau, gió tuyết đã ngừng, hiếm khi được buổi trời nắng.

Sáng sớm Khương Kiến Minh cùng Đường Trấn cùng xuống cơ giáp, ngườitrước vẫn bình tĩnh như thường, trạng thái tinh thần đã khôi phục đến nỗi ai nhìn qua cũng không biết tối hôm qua cậu đã ho ra máu.

Nhưng trái ngược lại, Đường Trấn hai mắt quầng thâm, cả người đều là trạng thái tam quan vỡ vụn.

Trên thực tế quả thực tam quan của hắn võ vụn thiệt: Một Tàn tinh nhân cư nhiên muốn đi Tinh Sào, thằng nhóc thôi, cậu là Tàn tinh nhân mà...... là Tàn tinh nhân đó!!

Đường Trấn tuyệt vọng xoa xoa tóc thành tổ chim.

"...... Khương Kiến Minh!"

Khương Kiến Minh điphía trước như không có chuyện gì xảy ra, Đường gia thiếu gia đi theo phía sau,vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm: "Tớ nói cho cậu biết, việc này tớ không để yên đâu!"

Khương Kiến Minh lười biếng trả lại hắn: "Hử?"

Người này còn giả bộ hồ đồ!

Ngủ một giấc tỉnh lại coi như tối hôm qua chưa có chuyện gì?

"Cậu biết rõ Tàn tinh nhân không có khả năng tới Tinh Sào!!"

Đường Trấn đột nhiên kích động lên, thái dương điên cuồng đập mạnh, "Nơi đó là nơi có nồng độ hạt tinh thể cao nhất, cho dù là Tân tinh nhân cũng sẽ gây ra 'hỗn loạn tinh thể', lập tức chết ngay tại chỗ, cho dù cậu cả người cậu tiêm thuốc an thần cũng không có khả năng tới gần —— cho dù là tới gần cũng không thể!!"

"Ừ......"

Khương Kiến Minh chậmrãi chạm vào túi ngực trái, và hộp đạn mà Garcia đưa cho anh ta vẫn nằm ngoan ngoãn bên trong.

Cậu không tiếng động mà cười cười, "Cũng không phải nhất định phải đi, xem tình huống thế nào đã."

"Cậu ——!?"

Đường Trấn càng khó thở, độc miệng chỉ tay lên trời thề: "Cậu có phải thật sự cho rằng tớ không dám mách trưởng quan không? Đi Tinh Sào đúng không, xem tớ có dám đến mách trước mặt lão nguyên soái......"

Khương Kiến Minh không chút để ý mà vỗ bả vai hắn: "Được rồi, đừng nói nữa..... Trước tiên đừng ồn ào nữa, không tý nữa trưởng quan lại đến phạt cho."

Bọn họ quay về tiểu đội sáu người cùng nhau đi theo đại đội ngũ xếp hàng tập hợp.

Trung giáo Hoắc Lâm theo ở phía sau tuyên bố những yêu cầu trong lần rèn luyện dã ngoại này.

Lần thích ứng này được chia thành 8 tiểu đội. Lúc trước bên pháo đài đã bố trí tốt tám khối chip định vị, các tiểu đội phải theo yêu cầu tiến đến vị trí các chip đã được đặt sẵn trong núi, cũng tại quá trình này yêu cầu hiệp lực giết chết một con sinh vật ngoài hành tinh cấp C.

Thời hạn là năm ngày, các tiểu đội cần phải trong thời gian đã định trở lại điểm tập hợp, giao nộp chip và quặng Chân tinh lấy từ người sinh vật ngoài hành tinh.

Điểm số sẽ do trưởng quan tổng hợp các tiêu chí để chấm điểm, như năng lượng tiêu tốn, chất lượng quặng Chân tinh càng cao, tổn thất về nhân lực và cơ giáp càng nhỏ, thì điểm số sẽ càng cao.

Tám tiểu đội sẽ cử một người lên rút thăm quyết định vị trí cần phải đi, sau đó tọa độ của chip định vị sẽ được gửi vào quang não và cơ giáp của từng người.

"Điểm số lần này sẽ dựa trên tỉ lệ để đưa vào công huân," Hoắc Lâm lớn tiếng nói, "Đều chuẩn bị tốt tinh thần cho tôi, kiến công lập nghiệp hay vứt xác ngoài đảo hoang chỉ cách nhau một bước mà thôi ——"

"Hiện tại, rèn luyện chính thức bắt đầu, đều nhanh chân chạy cho tôi!!"

Sáu thành viên của đội thứ ba đều đã sẵn sàng lên đường, lần lượt lên cơ giáp..

Bỗng nhiên, Bối Mạn Nhi ở trong kênh liên lạc của tiểu đội nói: "Đúng rồi, nếu đã là đoàn đội hợp tác, vậy chúng ta có phải nên chọn ra đội trưởng hay không?"

Khương Kiến Minh cười nói: "Vậy Bối tiểu thư đến đi"

"Tôi!?"

Thanh âm kinh ngạc của Bối Mạn Nhi vang lên ở trong kênh.

Khương Kiến Minh: "Trongchúng ta chỉ có cô ấy là thích hợp nhất."

Lý Hữu Phương hừ một tiếng: "Cậu nói thích hợp thì là thích hợp sao? Đương nhiên, Bối đại tiểu thư quả thực rất ưu tú......"

Khương Kiến Minh nhàn nhạt nói: "Đúng, quả thực lực chiến đấu của cậu và Đường Trấn mạnh hơn so với Bối Mạn Nhi, nhưng bất luận là ai trong hai người làm đội trưởng thì kiểu gì chẳng cãi nhau, không phải sao."

Lý Hữu Phương: "......"

Đường Trấn: "......"

Bọnhọ đang nói chuyện trong kênh, sáu chiếc cơ giáp kích điện đang chạy vội, nhanhchóng rời khỏi khu vực tập kết, bước lên rừng núi băng sơn gập ghềnh.

Nhờnhững bài tập chạy việt dã cơ giáp vào mỗi buổi sáng, họđã sở hữu đầy đủ các kỹ năng điều khiển cơ giáp trèo đèo lội suối.

Bối Mạn Nhi nghiêm túc nói: "Kỳ thật bạn học Khương mới là người thích hợp nhất, lần trước khi đánh giết Sâu bướm đỏ, tôi và Đường Trấn được điểm số cao như vậy là bởi vì nghe theo kiến nghị của bạn học Khương."

Khương Kiến Minh chỉcười trừ, cậu vốn dĩ là Tàn tinh nhân đương nhiên không có khả năng làm đội trưởng...... Ít nhất bây giờ còn chưa được.

Từgóc độ toàn diện mà nói, năng lực và tính cách của Bối Mạn Nhi quả thực là người điều hòa và dẫn đường tốt nhất cho tiểu đội hiện tại.

Sau đó Đường Trấn cùng Lý Hữu Phương gật đầu, Joe cùng Eri cũng không có dị nghị, chuyện này cứ như vậy được xác định.

Điđường dài trên núi tuyết không dễ dàng, vận hành máy móc tốn rất nhiều sức lực,nhất là vào mùa này, trời quang mây tạnh một lúc sẽ có bão tuyết, điều khiển cơ giáp chạy lên càng khó khăn.

Thân thể của Khương Kiến Minh quả thực khôngthể chịu được mức tiêu hao cao như vậy, may mắn cậu còn có Seth, khi mệt mỏi có thể nhờ trí não giúp cậu điều khiển một lúc, cứ như vậy ngược lại trông cậu nhẹ nhàng hơn những đồng đội khác không ít.

Ngày đầu tiên hết thảy đều thuận lợi. Bọnhọ một lúc đi được hai phần ba quãng đường, trên đường gặp phải hai đợt sinh vật ngoài hành tinh cấp D, mấy người Tân tinh nhân đồng thời phóng xuất Tinh Cốt ra liền nhẹ nhàng giết chết bọn chúng.

Đường ban đêm vô cùng nguy hiểm, cho nên trước khi chạng vạng bọn họ đã dựng xong lều hành quân. Sáng sớm hôm sau, sáu người tiếp tục dọc theo vị trí lần mò tìm kiếm trong núi, cuối cùng tìm thấy hộp chip cắm trong đá ở một khu rừng.

"Ở chỗ này...... Tôi lấy được rồi."

Lý Hữu Phương điềukhiển cánh tay cơ giáp để tháo hộp chip và đưa nó cho Bối Mạn Nhi, cô đem hộp chip thu vào hộp dữ trữ bên trong cơ giáp của mình.

"Tốt, mục tiêu giao đoạn 1 hoàn thành!"

Bối Mạn Nhi thởphào nhẹ nhõm, chớp chớp mắt nói, "Bây giờ chỉ cần xử lý một con sinh vật cấp C nữa là ok, nhưng mà cũng lạ ghê, dọc theo con đường mà chúng ta đi tới sao lại có ít sinh vật ngoài hành tinh thế nhỉ......"

Vốndĩ, dựa theo kế hoạch mà bọn họ đã thảo luận giữa chừng, nếu có thể, tốt nhấtlà lúc đang còn nhiều năng lượng giết một sinh vật ngoài hành tinh cấp C nào đó trên đường đi tới.

Nhưng thực đáng tiếc, dọc theo đường đi cũng không bắt gặp dấu vết hoạt động của sinh vật cấp C, ngay cả cấp D cũng vô cùng ít ỏi.

Eri chạmvào cánh tay của cô ấy và thì thầm: "Tớ cảm giác không quá thích hợp."

Bối Mạn Nhi: "Thời gian còn đủ, trước tiên chúng ta tìm kiếm xung quanh thử xem."

Vì thế mọi người tiếp tục tiến lên, nhưngmọi thứ tựa hồ có chút không bình thường, thật lâu sau cũng không gặp bất kỳ sinh vật ngoài hành tinh nào...... Lần này đến cả sinh vật cấp D cũng không có.

Tới lúc chạng vạng, Lý Hữu Phương đã có chút nóng nảy.

"Thờigian không còn nhiều, nếu như chúng ta không tìm được thêm bất kỳ sinh vật dịnăng cấp C nào, vậy chúng ta chỉ còn cách quay về!"

Thời hạn lần rèn luyện này chỉ có năm ngày, nhưng lộ trình mà bọn họ rút thăm có lên cao rồi xuống thấp. Lúc thì leo lên dốc, lúc lại hạ sườn núi, cho nên cần rất nhiều thời gian mới có thể đến được vị trí cần tìm.

Huống chi, sinh vật ngoài hành tinh mà bọn họ cần giết có thực lực cao hơn một bậc so với Sâu bướm đỏ. Xử lý một con cấp C đối với bọn họ mà nói cũng không dễ dàng, nhưng cho tới bây giờ, đến cả mục tiêu bọn họ cũng chưa thấy mặt......

"—— từ từ, tất cả đều dừng lại."

Bỗng nhiên, trong kênh truyền đến giọng nói của Khương Kiến Minh: "Cơ giáp thả chậm tốc độ."

Giọngnói của cậu lạnh lùng và kiên định, khí thế hoàn toàn nghiền áp những quan quân mới ra trường này. Hai ngày này yên tĩnh không nói lời nào thì thôi, lúc này vừa mở miệng ra, năm người kia liền theo bản năng hành động.

LýHữu Phương không tự chủ được đi chậm lại, lúc hoàn hồn lại, đột nhiên có chút bực bội: "Dừnglại cái gì, không có thời gian!"

Trong khoang điều khiển kích điện, Khương Kiến Minh nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình cơ giáp, "Nồng độ hạt tinh thể của nơi này quá cao, ởđây không bình thường." Cậu thuận tay chia sẻ số liều ra, "Cẩn thận một chút."

"A, từ từ," Eri vui sướng mà đề cao thanh âm, "Mật độ hạt tinh thể cao, vậy không phải là gần đây có khả năng sẽ xuất hiện sinh vật cấp C sao?"

Khương Kiến Minh: "Hiện tại còn chưa phát hiện được tung tích hoạt động của sinh vật ngoài hành tinh, nếunó có thể ảnh hưởng đến phạm vi xa như vậy, đối thủ có thể không phải là cấp Cbình thường."

Nóixong, cậu lại nhìn hoàn cảnh chung quanh một lần nữa — chính là hẻm núi. Bọn họ đã xuyên qua rừng núi thưa thớt, đi đến một cái hẻm trong núi.

Địa hình không tính quá hẹp hòi, tuyết đọng cũng không nhiều, nhưng hai bên sườn núi cao và dốc đổ bóng xuống vẫn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực.

Bối Mạn Nhi đề cao thanh âm: "Nghe bạn học Khương, chúng ta đi chậm một chút, trước tiên nhìn rõ tình hình!"

Cô nhìn bản đồ, nghĩ nghĩ lại nói: "Hìnhnhư xa hơn nữa là một vực trũng thấp, chúng ta đi vòng qua rìa quan sát tìnhhình trước."

Nửa giờ sau, sáu cơ giáp kích điện đã ở trên tảng đá băng và nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.

"Trời đất......"

Không biết là ai chấn động mà kêu lên một tiếng.

Đúng như dự đoán, càng đi về phía trước, độ cao càng ngày càng thấp, tại lối ra của thung lũng này, địa hình trở nên rộng mở, một sinh vật to lớn nằm rạp ở vùng đất thấp.

Một con nhện.

Hoặc có thể nói là một sinh vật có hình thái cùng loại với con nhện, thânhình lớn gần bằng một ngọn đồi nhỏ, phần thân chính màu đen xen kẽ các sọc đỏxám, trên người bao phủ dày đặc sợi lông.

Nódường như đã chiến đấu với thứ gì đó, hai trong số tám chân của nó đã bị gãy,chỉ còn lại sáu chân nguyên vẹn. Tinh thể trong suốt do các hạt tinh thể ngưngtụ được tích hợp với mai, thịt, lông tơ...... Hợp thành một thể, những quả trứng hình tròn trong bụng không ngừng ngọ nguậy.

Joesắc mặt tái nhợt: "Không phải đâu, tôi...... Chúng ta phải đánh một sinh vật to lớn vậy sao? So với Sâu bướm đỏ to hơn gấp mấy lần......"

Eri khôngngừng xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Nó còn lớn lên trông ghê tởm đến vậy!"

"Chậcchậc, không phải chỉ là một con bọ lớn thôi sao." Đường Trấn nhướng mày khoát tay, "Được rồi, Tiểu Khương đừng đi xuống, mấy người chúng ta đến gần một chút xem tình huống thế nào."

Ởkênh liên lạc đối diện, Khương Kiến Minh trầm mặc hai giây.

Theo sau cậu mở miệng: "...... Nếu chỉ là xem xét tình huống, để tớ đi thôi."

Khương Kiến Minh nhìn qua chiếc vòng trên cánh tay trắng nõn của mình, "Tớ có cơ giáp với lực phòng ngự cao hơn."

Lý Hữu Phương không đồng ý, hắn làmmột cử chỉ từ nơi này đến vùng đất thấp nơi con nhện khổng lồ nằm sấp: "Không được. Cái khoảng cách này quá xa, hơn nữa cậu không thể chiến đấu, nếu dùng cơ giáp ẩn thân tiếp cận, xem xét tình huống rồi lại vòng về —— Cho dù có nhanh cỡ não cũng phải mất 1 đến 2 tiếng đùng không?"

"Nếu xác định muốn chiến đấu với nó, thế chẳng phải mấy người chúng ta còn phải qua một lần nữa sao, thế thì lại mất thêm một tiếng nữa, làm vậy quá lãng phí thời gian."

Hắn kiên định nói: "Cho nên vẫn là chúng ta cùng tới, nếu xác định có thể xử lý, vậy thì trực tiếp động thủ!"

Nói xong, Lý Hữu Phương lại hướng Khương Kiến Minh cười giễu cựt: "Dù sao có cậu hay không, thì lực chiến đấu của tiểu đội của chúng ta vẫn vậy, thân thể của Tiểu Khương không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

"......"

Khương Kiến Minh không thèm để ý đến hắn, chỉ là nhíu mày nhìn chằm chằm con nhện khổng lồ phía xa xa.

Trước khi tới Ngân Bắc Đẩu cậu đã chuẩn bị rất nhiều, trong đó có một môn chính là nhận biết sinh vật ngoài hành tinh. Nhưng con vật trước mắt này...... Cậu không biết.

Điều này thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có một số lượng nhỏ sinh vật ngoài hành tinh có thể được con người phát hiện và ghi lại. Hơn nữa, càng đi sâu vào Viễn Tinh Tế, hình dạng của các sinh vật càng kỳ dị, không thể phân loại được..

Chỉ là...... Hiện tại năm đồng đội này đều là những tân nhân trong thời kỳ thích ứng, cho dù là năng lực hay là tâm tính, đều không có đủ khả năng kịp thời ứng biến giống như quân nhân chân chính.

Khương Kiến Minh thậmchí còn thầm nghĩ: Nếu chỉ có một mình cậu, nói không chừng liền trực tiếp đi lên cho một phát pháo thử xem, nhưng hiện tại cậu còn có đồng đội.....

"Mạn Nhi." Đường Trấn đột nhiên nói, "Cậu là đội trưởng, cậu tới quyết định."

"Tớ?"

Bối Mạn Nhi ngẩn người, do dự mà nhăn lại mi, "Tớ......"

Một mặt, cô cảm thấy rằng tình hình trước mắt thực sự có chút bất thường, và có lẽ cô nên thận trọng một chút, nhưng mặt khác, cô ấy cảm thấy rằng những gì Lý Hữu Phương nói cũng có lý. Nếu họ từ bỏ cơ hội trước mắt, trận này rèn luyện này bọn họ liền định sẵn là sẽ thua.

Hơn nữa không đề cập tới chuyện khác, cái chuyện để một Tàn tinh nhân một mình đi tra xét tình hình......

Là chuyện mà một Tân tinh nhân bình thường không cách nào làm được!

Nửa phút sau, Bối Mạn Nhi cắn môi nói: "Năm người chúng ta cùng tới! Chẳng qua, không có mệnh lệnh của tớ, ai cũng không được tự tiện công kích."

Khương Kiến Minh nghĩ nghĩ, cũng không có ngăn cản, mà là nói: "Được, trước mắt đừng vội tiến vào phạm vi 100m, trước tiên cứ chia sẻ hình ảnh cho tớ. Rèn luyện mục đích chính là rèn luyện, không đáng để liều mạng."

Bối Mạn Nhi gật đầu đáp ứng: "Bạn học Khương, chúng tôi sẽ cẩn thận. Nếu không nắm chắc, tôi sẽ mang mọi người trở về."

Nhưngvừa dứt lời, Khương Kiến Minh liềnnhìn thấy góc liên lạc trên màn hình nhấp nháy..

Trên màn hình nhảy ra khuôn mặt của Bối Mạn Nhi —— là nàng dùng liên lạc riêng nói chuyện với cậu.

Bối Mạn Nhi vẫncắn môi dưới, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia khẩn trương, nhỏ giọngnói: "...... Nhưng là bạn học Khương, nếu vạn nhất, vạn nhất có chuyện gì...... Cậu nhất định phải đi trước, đừng bận tâm chúng tớ."

Khương Kiến Minh biết ý tứ của Bối Mạn Nhi: Bởi vì cậu là Tàn tinh nhân, nếu thật sự xảy ra nguy hiểm cậu có xông lên cũng không giúp được gì, còn không bằng chạy nhanh giữ mạng.

Cậu không phản bác, cũng không đáp ứng, chỉ là nói: "Cẩnthận một chút."

Liên lạc riêng đã bị tắt.

Bối Mạn Nhi nói: "Mọi người cùng nhau tiến lên!"

Giây tiếp theo, năm cơ giáp M- kích điện 18 thả người nhảy xuống.

Nhữngcơ giáp màu xanh đen chạy xuống dốc đá, hạ thấp tư thế và cùng nhau chạy xuống.