Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 32: Tàn dư tinh thể (3)



Ánh đèn cơ giáp chiếu rọi đến nửa cơ thể nhiễm máu của Khương Kiến Minh.

Trong nháy mắt biểu tình của Đường Trấn ngây dại ra. Ngay sau đó hắn như phát điên mà điên cuồng chạy tới, hốc mắt đỏ bừng: "...... Tiểu Khương, Khương Kiến Minh!! Khương Kiến Minh!!"

Trờitối đen như mực, duỗi tay nhìn không thấy ngón tay, trên đường hắn bị một cái chân nhện vấp té ngã lộn vào đến trước người Khương Kiến Minh.

Thanhniên trước mặt không có phản ứng gì, cái đầu rũ xuống, tóc đen che khuất khuôn mặt, hơn phân nửa thân mình đều là máu. Đường Trấn đưa tay sờ thử, năm ngón tay chỉ sờ được xúc cảm lạnh lẽo.

Máu đã lạnh và có dấu hiệu đông kết lại.

Đường Trấn hítmột hơi thật mạnh, đỡ lấy sau đầu Khương Kiến Minh bế lên, ánhđèn pha cơ khí ở phía xa chiếu sáng gò má tái nhợt của cậu, cùng vết máu vô cùng chói mắt trên khoé môi.

Đường Trấn bắt đầu cả người kịch liệt run rẩy, haihàm răng va vào nhau lạch cạch, run giọng nói: "Tiểu...... Tiểu Khương...... Cậu tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh......"

Vài giây sau, đôimi rũ xuống của Khương Kiến Minh khẽ động, vô ý thức mà nghiêng đầu.

"A..."

Đường Trấn vội vàng đỡ lấy cậu, sợ tới mức không dám thở. Lý Hữu Phương cũng xông tới, nơm nớp lo sợ nói: "Khương Kiến Minh! Cậu sao rồi, có nhìn thấy chúng tôi không, có thể nói chuyện không!?"

"......" Khương Kiến Minh mệt mỏi mở mắt ra, đôimắt uể oải so với màn đêm còn âm u hơn..

Ánhsáng trong mắt cậu từ từ tập trung lại và rơi vào khuôn mặt của Đường Trấn.

Sau đó, cậu quay mặt đi, cực độ ghét bỏ mà thở dài: "...... Sao lại là cậu."

Ánh mắt khẩn trương của Đường Trấn dần dần trở nên mờ mịt.

"?"

Cái giọng điệu này của cậu là thế nào.

Khương Kiến Minh đẩy tay hắn ra, chậm rãi ngồi thẳng lên, bỗng nhiên rít nhẹ một tiếng nhẹ hít vào một hơi.

Đường Trấn lại bị dọa nhảy dựng, cho rằng có vết thương nào của cậu bị đau. Trái tim vừa mới hạ xuống lại bị nhấc lên cổ họng, liềnthấy người này nhíu mày, đau đầu nói:

"A...... Đúng rồi, hình như tớ có nói sẽ mau chóng đi qua hội hợp với mọi người đúng không."

"Thật thực xin lỗi," Khương Kiến Minh lộra vẻ áy náy, "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tớ quên mất."

Đường Trấn: "......"

Quên, mất??

Đường Trấn ngạc nhiên, còn nghĩ cậu nằm bên cạnh xác nhện bê bết máu, là để đem nói với hắn là quên chuyện hội hợp với mọi người sao??

Đây là chuyện có thể quên hả???

Khương Kiến Minh lại khoát tay: "Tớ không có bị thương, máu trên người cơ bản đều là của sinh vật ngoài hành tinh."

Đường Trấn ngơ ngác mà chỉ vào thứ phía sau cậu: "Cho nên, đây là cậu nổ."

Khương Kiến Minh gật đầu: "Nổ hơi xấu một chút, lần sau sẽ cải thiện."

"......"

Lý Hữu Phương bên cạnh há hốc miệng, cả người đều ngơ ra.

Trời đất, trong khi bọn họ thì lo lắng tưởng tượng ra người này có phải sau khi rớt xuống vực liền hôn mê ngất xỉu, hoặc là bị sinh vật ngoài hành tinh ăn mất......

Thì thằng nhóc này cư nhiên tự mình nổ chết sinh vật ngoài hành tinh, nổ xong thì nằm xuống bên cạnh thi thể ngủ mất, còn hoàn toàn quên mất bọn họ??

Trên đời này sao lại có một thằng nhóc vớ vẩn đến vậy chứ!?

Rốt cuộc là còn có thiên lý hay không!!

"Khương, Kiến, Minh......"

Mà Đường Trấn thì gắt gao nhìn chằm chằm bạn tốt, tức đến mức bả vai run run, giận quá bật cười: "Được, cậu lợi hại, cậu thần tiên, cậu có năng lực quá nha!?"

"Cậu mẹ nó...... Tớ...... Mẹ nó."

Nhưng chưa kịp chửi xong, hắn đã nghẹn ngào vùi đầu xuống, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Trong mấy tiếng ngắn ngủi hắn đã cảm nhận được áp lực cực lớn, sợ hãi cùng tự trách, trong khoảnh khắc này như hoá thành con sóng đánh sụp cảm xúc của hắn.

"Ai nha, cũng không cần tức đến mức bật khóc thế chứ. Tớ đã xin lỗi rồi mà."

Khương Kiến Minh bất đắc dĩ mà xoa nhẹ đầu Đường Trấn, cười nhẹ một tiếng, "Thật đúng là tiểu thiếu gia. Cho rằng lên chiến trường, chỉ dựa vào ' không sợ chết ' là đủ rồi sao. Đường còn dài lắm......"

"......"

Đường Trấn nâng cổ tay áo dùng sức xoa xoa mặt, cắn răng nghẹn ngào nói, "...... Lăn, ông đây ném chết cậu."

Nhưng trong lòng là một cảm giác không nói nên lời: Thì ra Khương Kiến Minh biết, cậu ấy đã sớm biết, đã sớm nhìn thấu hết thảy.

Mà Khương Kiến Minh xoay đầu, nhìn về phía Lý Hữu Phương.

Hắn thành tâm đặt câu hỏi: "Lại nói tiếp, Cậu...... Tới làm gì?"

Lý Hữu Phương tức khắc đỏ lên, hắn không có mặt mũi nói câu lo lắng cho cậu, nên chuẩn bị nói qua loa cho xong chuyện.

Liền thấy Đường Trấn ở bên cạnh mặt vô biểu tình nâng lên, còn mang theo giọng mũi: "À, vừa mới cậu ta khóc lóc nói muốn trả lại tiền cho cậu."

Lý Hữu Phương: "......"

—— quả nhiên giết người không cần dao cũng chỉ như vậy!!

......

Vàorạng sáng ngày hôm nay, tất cả các thành viên tiểu đội thứ ba đều an toàn rút về pháo đài Ngân Bắc Đẩu.

Bối Mạn Nhi lập tức được đưa tới khu điều trị, rất nhanh được thông báo là không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Các thành viên còn lại được hướng dẫn "Tới khu trị liệu tạm thời để quan sát". Năm người cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, vội vàng chui vào khoang trị liệu ngã đầu ra ngủ, ngủ một giấc đến tận trời tối.

Mà chỉ trong một thời gian ngắn này, phía bên Ngân Bắc Đẩu bên đã nổ tung nồi.

Mộtsố sinh vật ngoài hành tinh cấp B xuất hiện ở khu vực rủi ro thấp, thậm chí có cả một con Á Chủng. Lại đúng lúc trong kỳ rèn luyện thích ứng của quan quân, cho nên trực tiếp trở thành thảm trạng trước nay chưa từng có.

Quân hội họp từ sáng đến tối, bình thường nhóm trưởng quan cao cao tại thượng đều hận không thể sầu đến trọc đầu, lúc đầu còn mỗi người phát biểu một ý kiến, về sau liền trở thành bên nào cũng cho mình là đúng, giằng co mãi không xuôi.

"Còn có cái gì muốn nói?"

Trong phòng họp quân sự, một vị quan quân mặc áo đen vỗ bàn dựng lên, "Nhất định là Tinh Sào hoạt động tăng lên, mới khiến cho sinh vật ngoài hành tinh phấn khởi thất thường. Ba năm, đã ba năm rồi Ngân Bắc Đẩu không tiến quân tới Tinh Sào, chẳng lẽ cứ mặc kệ một nơi tiềm tàng những nguy hiểm như vậy?"

Vừa dứt lời, một vị quan quân khác mặc áo trắng trả lời lại một cách mỉa mai: "Chê cười! Có chứng cứ gì cho thấy hoạt động của sinh vật ngoài hành tinh này có liên quan tới Tinh Sào, trước nay đều không có! Đám "phái tiến quân' các người đừng vọng tưởng nữa, bài học ba năm trước đây Hoàng Thái Tử điện hạ hy sinh đó còn chưa đủ sao?"

Nói tới đây, quan quân áo trắng nhíu mày, vô cùng đau đớn nói: "Chuyện này thực sự quá mức trùng hợp, rất có thể là do đám hải tặc 'Dung Nham ' ra tay, tháng trước pháo đài thứ hai cũng từng bị tập kích......"

"Haiz! Cho nên đó là lý do chúng tôi luôn ủng hộ chuyện Ngân Bắc Đẩu nên dừng hẳn thăm dò Tinh Sào, chuyện trọng điểm bay giờ là nên cùng Kim Nhật Luân đối kháng hải tặc, mà không phải chỉ chăm chăm đối kháng với một kẻ địch không tồn tại!"

"Tôi phi! Cái đám Kim Nhật Luân kia bị đế quốc dùng số tiền cao nuôi dưỡng, chỉ biết ăn cơm trắng không biết làm việc. Hiện tại pháo đài số hai gánh vác hơn một nửa trọng trách chống đỡ hải tặc, còn đang gọi chúng ta hỗ trợ kia kìa!?"

"Kim Nhật Luân ăn cơm trắng? Vậy thì tiến quân thăm dò Tinh Sào chính là thiêu kho lúa nhà mình, cũng chỉ là bạch bạch lãng phí tài nguyên!"

"Ông ——"

"Tôi thế nào ——"

Ngươi một câu ta một câu, trong nháy mắt phòng họp tràn ngập mùi thuốc súng.

Mấy tên sĩ quan quân giương cung bạt kiếm, thổi râu trừng mắt, hận không thể tại chỗ thả ra Tinh Cốt để chiến đấu.

Người cố gắng khuyên can thì đổ mồ hôi đầm đìa, điên cuồng ba phải: "Ấy hai vị trưởng quan! Nhóm vị trưởng quan đừng cãi nhau nữa, hiện tại tình huống không rõ, quan trọng nhất chính là bảo đảm người an toàn."

"Đúngvậy, thỉnh thiếu tướng hạ lệnh, trước tiên cứ tạm thời đóng cửa pháo đài đi! Trước khi tra rõ tình hình, tinh cầu Alpha có lẽ không thích hợp tùy tiện ra ngoài thăm dò......"

Cuốicùng, vị tướng quân đang chống trán ngồi ở thượng vị chống thái dương ngẩng đầu, dùng sức vỗ vỗ cái bàn.

"—— yên lặng, yên lặng!!"

Tướng quân ngẩng mặt lên, lộ ra một đôi mắt phượng bức người.

Đôi mắt đó quét mạnh xung quanh một vòng, làm cho hàng chục sĩ quan phải cúi đầu kính sợ..

"Đừng cãi nhau, một đám vô dụng."

Tạ Dư Đoạt nhếch môi, cay độc mà châm biếm nói: "A, mấyđứa nhỏ, mấy ngày nay có phải đã sợ vỡ mật rồi hay không?"

Nữ phụ tá đứng phía sau lộ vẻ bất đắc dĩ..

Chẳng mấy chốc, vẻ mặt bất lực này lan rộng trên khuôn mặt của mọi sĩ quan trong phòng họp.

Không ổn, Tạ thiếu tướng lại bắt đầu mắng người......

—— Tạ Dư Đoạt Tạ thiếu tướng, vịtướng phụ trách pháo đài thứ nhất này còn rất trẻ, nhìn qua mới chỉ có 30 tuổi, mái tóc đen dài ngang vai được thắt thành một bím tóc nhỏ sau đầu..

Lôngmày và đôi mắt của anh ta có một luồng khí phong lưu không hợp với "Chiến trường", lúc nói chuyện cũng thực ưu nhã, chẳng qua lại là loại trào phúng ưu nhã vô cùng độc đáo —— hoặc là nói ưu nhã trào phúng.

Tóm lại, người này thoạt nhìn càng thích hợp ở những nơi như tiệc rượu của quý tộc mà không phải là thiếu tường tắm máu chém giết ở Ngân Bắc Đẩu.

Phó quan cúi đầu, không thể nề hà mà nhỏ giọng khuyên can: "Tạ thiếu tướng, dùsao đây cũng là cuộc họp công khai, xin ngài kiềm chế một chút."

Thiếu tướng hừ cười một tiếng, chântrái gác lên chân phải, đôi giày ống màu đen đặt ở góc bàn, "Pháo đài số một đóng cửa tự mình mở họp trong nhà, có cái gì phải thu với không thu. Cái khác không nói, vừa rồi bọn họ ồn ào đến đỏ mặt tía tai, chẳng lẽ không mất thể diện sao?"

...... Trênghế, mấy sĩ quan cao lớn thô kệch giả làm chim cút, ngượng ngùng nhìn nhau không nói nên lời.

"Ta đây không thể nói, còn các ngươi ở chỗ này cãi nhau, thế thì được cái gì? Không biết, còn không đi điều tra đi."

Tạ Dư Đoạt nghiêngngười về phía trước, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ giễu cợt cường điệu, nghiếnrăng nghiến lợi nói: "Đi, điều, tra, đó?"

Hắn không kiên nhẫn mà vỗ cái bàn, "Liên hệ với bên pháo đài số hai hỏi hướng đi của đám hải tặc, liên hệ Hắc Sa Cơ hỏi tần suất hoạt động của Tinh Sào, phân tích ra đủ chứng cứ lại đến thẩm vấn công đường —— còn cần ta dạy nữa không?"

Phòng họp im như ve sầu mùa đông. Thiếu tướng đổi chân, bâygiờ chân phải đè lên chân trái, sau đó khịt mũi nói: "Còn chuyện đóng cửa pháo đài? Đừng náo đến đám nhỏ, nếu không thật sự coi Ngân Bắc Đẩu là nhà trẻ, vừa có nguy hiểm liền khóc nhè trốn về trong ngực của mẹ sao?"

"Từ khi nào mà Viễn Tinh Tế có thể bảo đảm ' điều tra rõ tình hình thực tế '? Viễn Tinh Tế từ trước đến nay đều mà một mảnh xa xôi khó dò, chúng ta chỉ là một cục đá không sờ đến lòng sông mà thôi."

Tạ Dư Đoạt lạnh lùng cười, chọcmạnh vào quân huy màu bạc như tuyết trên ngực, "Cho dù đằng trước là biển chết, chúng ta cũng phải lấy mạng để đắp vào. Đây mới là Ngân Bắc Đẩu, có biết hay không?"

Lời này vừa nói ra, một số sĩ quan sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc..

"Nhóm trẻ vừa trải qua kỳ thích ứng thì ở lại pháo đài ở lại pháo đài tiếp tục huấn luyện như thường, còn lại cứ theo bình thường mà làm, nên làm gì thì làm đi."

Tạ thiếu tướng vung lên: "Được rồi, tan họp."

Thiếu tướng vừa dứt lời, hàng chục sĩ quan lập tức đứng dậy chào, rầm rập bước ra ngoài.

Người đầu tiên mới đưa bàn tay sờ đến chỗ khoá vân tay, bỗng nhiên Tạ Dư Đoạt kêu một tiếng: "Từ từ."

Các quân quan vội vàng quay lại, chỉ thấy Tạ Dư Đoạt gõ gõ huyệt Thái Dương, chỉ một người: "À, trung giáo Hoắc Lâm."

"Hạ quan đến!" Một sĩ quan trung niên lập tức đi ra, anh ta có khuôn mặt u ám, một đôi mắt hình tam giác, mũi khoằm, rõ ràng là quân chỉ huy trong kỳ huấn luyện lần này Hoắc Lâm.

Tạ Dư Đoạt vẫy vẫy tay: "Cái nhóm mà...... Nói gặp phải Á Chủng, lại còn cả nhóm toàn vẹn trở về quay đầu giết Á Chủng."

Hắn dừng một chút, thay nghiêm túc ngữ điệu, "Không dễ dàng, thực không dễ dàng. Yêucầu bộ phận phụ trách thống kê thành tích của mỗi người, chuyển cho tôi một bảnvăn kiện. Đi xuống đi."

Hoắc Lâm thẳng thắn sống lưng cúi chào: "Rõ."

Lầnnày, các sĩ quan cuối cùng cũng có thể tan họp. Chỉ còn lại Tạ Dư Đoạt và phó quan của hắn lưu tại phòng họp.

Thậtlâu sau, thiếu tướng thở ra một hơi, cười như không cười mà vén tóc lên trán.

"Nói đến cùng, vẫn là vấn đề cũ. Kéo dài bao nhiêu năm qua, cãi liền cãi đi......"

Nữ phó quan thấp giọng nói: "Thiếu tướng, chuyện này liên quan quá lớn, không phải một mình ngài làm lụng vất vả là có thể giải quyết"

Tạ Dư Đoạt lắc lắc đầu. Ánh mắt của hắn hướng ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ phòng hội nghị quân sự này, có thể nhìn thấy bầu trời đầy mây của tinh cầu Alpha đầy tuyết.

"Chuôi mâu Ngân Bắc Đẩu này, đến tột cùng là muốn chỉ hướng Tinh Sào hay là chỉ hướng đoàn hải tặc Vũ Đạo, là muốn thăm dò những nơi chưa biết hay là củng cố quốc gia...... Phái tiến quân và phái Ở lại, chậc."

Tạ thiếu tướng nheo cặp mắt phượng, hắn nhẹ giọng nỉ non nói: "Đau đầu......"

Hắn thở ngắn than dài mà lắc đầu, lại hỏi, "Điện hạ bình an trở lại sao?"

Phó quan lập tức click mở điện thoại, cho hệ thống xác nhận một vòng: "Báo cáo thiếu tướng, xác nhận cơ giáp M - phá quân của Nhị hoàng tử đã trở về pháo đài."

Vậy chính là đã về, Tạ Dư Đoạt gật gật đầu, lại "Chậc" một tiếng nhăn mày lại.

Cho nên, cuỗ điện thoại tối qua của điện hạ nói với hắn...... Cái gì mà Tàn tinh nhân sắp chết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Viễn Tinh Tế, làm sao lại xuất hiện Tàn tinh nhân được?

......

Vào đêm.

Pháo đài số 1, khu trị liệu.

Khu trị liệu trong pháo đài Ngân Bắc Đẩu được chia thành 2 khu là nội khu và ngoại khu. Chữa bệnh chuyên nghiệp và chăm sóc 8 phần là nằm trong nội khu, chuyên trị những chấn thương nặng; chẩn trị và chữa thương ngoài da thì ở ngoại khu, mà ngoại khu trên cơ bản đều dựa vào khoang trị liệu và máy móc tự động đến chữa trị. Buổi tối thực yên tĩnh, ánh đền màu xanh lục phát ra ánh sáng ôn nhu xua tan đi bóng tối.

Từng tòa khoang trị liệu đang lặng yên phun sương, những người máy bay lơ lửng trên không chậm rãi kiểm tra, bảo đảm người bệnh trong trạng thái an toàn.

Khương Kiến Minh còn đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, chân mày như có như không nhăn lại.

Làn da của cậu trắng vô cùng, trên môi cũng không chút màu sắc, chỉ có lông mày, lông mi và tóc là màu đen, thoạt nhìn so với lúc tỉnh yếu ớt hơn trăm lần, trông rất dễ vỡ.

Trong khoang trị liệu có chắc năng rửa sạch, đã giúp cậu đem vết máu rửa sạch, quân phục cũng bị đổi thành đồ bệnh nhân màu trắng.

Còn miệng vết thương trên trán lúc ở dưới vực đã sớm chữa khỏi khi nằm trong khoang trị liệu trong cơ giáp Tuyết Cưu.

Một thân ảnh thon dài đứng trước khoang trị liệu.

Trên người Garcia còn dư lại vị máu và sát khí chưa tan, trên khuôn mặt còn chứa vô vàn mệt mỏi.

Khi Tạ Dư Đoạt gọi cuộc điện thoại cầu cứu kia, kỳ thật vừa mới kết thúc cuộc chiến với sinh vật cấp A, vốn đã có chút kiệt sức.

Lúc sau khi lại cưỡi cơ giáp một ngày một đêm không ngủ chạy lên núi tuyết, đồng thời tiến hành cứu hộ, thanh trừ hết nguy hiểm tiềm tàng.

Tính ra thì y đã hai ngày không ngủ, cho dù có là hoàng tử điện ha mãnh mẽ, thì cũng không phải là làm bằng sắt, cũng biết mệt mỏi.

Nhưng từ khi y trở về pháo đài, chuyện đầu tiên cần làm chính là đến khu trị liệu tìm người.

Garcia đứng ở bên ngoài khoang trị liệu, mắt lạnh nhìn chằm chằm lồng ngực đang hô hấp nhẹ nhàng của Khương Kiến Minh.

Một lát sau, y chậm rãi đem bàn tay đặt ở trên cửa khoang trị liệu, dưới đáy mắt có chút gợn sóng.

Garcia nặng nề mà mặt nặng mày nhẹ, bỗng nhiên mở miệng.

"...... Tồn tại."

Dường như y đang nói cho chính mình nghe.

Tàn tinh nhân thần bí này chưa có chết, còn sống.

Hoàng tử điện hạ không vui mà nhăn mày.

Nhưng vì cái gì......

Nhìn vẫn cứ như có thể chết bất cứ lúc nào?

Từ khi y có ý thức tới nay luôn ở Viễn Tinh Tế, chưa từng gặp Tàn tinh nhân trong truyền thuyết.

Chỉ mơ hồ biết được Tàn nhân loại là một giống loài vô cùng yếu đuối, ngay cả Tinh Cốt cũng không có, chỉ cần mật độ tinh thể cao một chút liền sẽ sinh bệnh, chạm vào cái liền bị thương, chọc một cái liền hôn mê, dừng sức một chút liền sẽ chết.

Chết......

Garcia nhấp môi, trong não bộ của y hiện lên vài lần gặp trước với Khương Kiến Minh, bộ dạng thoang dong mỉm cười và giọng nói ôn hòa của cậu.

Không giống, khi đó Khương Kiến Minh hoàn toàn không giống Tàn tinh nhân trong tưởng tượng của y.

Hiện tại lại có chút giống.

Người này lúc tỉnh, liền có một loại khí chất thâm thúy chống đỡ lấy tinh thần, thân mình giống như một cây thiết cốt chống đỡ thân thể, không hiện ra bất kỳ yếu đuối nào.

Nhưng khi người này vừa mất ý thức, những yếu ớt và vẻ vô hại liền không cách nào che giấu.

Lúc này, giống như bất kỳ bóng tối nào cũng có thể ô nhiễm cậu, bất kỳ bạo lực nào cũng có thể xâm phạm.

Chỉ là cần nhìn, cũng sẽ khiến trái tim y đau đớn.

Cánh môi cứng rắn của Garcia càng mím chặt hơn.

Cậu cong lưng, duỗi tay điều chỉnh số liệu trên khoang trị liệu.

Xong, hoàng tử ngẩng đầu.

Nhìn người đang hôm mê nằm bên trong.

Vẫn là cảm thấy có thể chết bất cứ lúc nào.

"......"

Garcia khẽ há miệng, hàm răng trắng cắn nhẹ lên cánh môi.

Y có một chút nôn nóng.

Tác giả có lời muốn nói:

Garcia: Trăm triệu điểm nôn nóng.

Tàn tinh nhân bình phong bị hại ——