Sao Đêm Như Người

Chương 5



Ra khỏi quán bar, trời đã về đêm. Như cảm thấy lạnh, Chu Nam rụt cổ, ôm chặt cánh tay.

Tô Hành thở dài, cởi áo vest ra, ném lên người cô. Ấm áp lập tức bủa vây Chu Nam, cô hơi dừng lại rồi mới nói: "Cảm ơn giáo sư."

"Lên xe, tôi đưa em về." Tô Hành giúp cô mở cửa xe.

Cả đường đi không ai nói gì. Chu Nam thấy anh mệt mỏi đè đè huyệt thái dương.

Đến cổng trường, Tô Hành phanh lại. Anh nhìn lướt qua người nữ sinh, hôm nay cô trang điểm, làn da càng thêm tinh tế, dưới ánh đèn trong xe làn da ấy như bừng lên một tia ấm áp. Tô Hành rời mắt đi, so với lúc trên giảng đường, hôm nay cô ăn mặc chững chạc hơn, cũng xinh đẹp hơn. Chu Nam ôm lấy hai tay mình, thỉnh thoảng liếc mắt ngó anh, cuối cùng cũng nói: "Giáo sư, em đi đây?"

"Chu Nam." Tô Hành nhẹ nhàng gọi cô một tiếng. Chu Nam sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, tên mình được anh nói ra, thật sự rất dễ nghe: "Biết sai chưa?"

Chu Nam vội gật đầu: "Em biết rồi."

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Tô Hành nhàn nhạt nói: "Lần trước thì gặp em hút thuốc, lần này gặp em uống rượu, lần tới em lại chuẩn bị cho tôi kinh hỉ gì đây?"

Chu Nam mấp máy môi, giải thích: "Giáo sư, em không phải người như thầy nghĩ đâu."

"Tôi nghĩ? Tôi nghĩ như thế nào?" Tô Hành nhướng mày.

"Chính là... không đứng đắn, học không giỏi." Chu Nam nói: "Em vẫn luôn nỗ lực làm một cô gái ngoan ngoãn trong mắt người khác, em cũng nỗ lực để người khác có thể thích em." Ánh đèn trong xe mờ mờ, Chu Nam dường như cuối cùng cũng tìm được người có thể nói hết: "Nhưng mà em có nỗ lực học tập như thế nào thì cha mẹ vẫn lạnh nhạt với em, cho dù em có đối xử với người khác tốt như thế nào thì cuối cùng họ cũng bỏ rơi em..."

Bởi vì uống rượu, mặt Chu Nam ửng hồng, cô giống như một đứa trẻ nói không ngừng: "Em thật sự rất cô đơn, rất khó chịu, em không biết vì sao mà cuộc đời của em lại vô vị như vậy." Nói xong, hốc mắt cô cũng đỏ lên: "Không có ai để ý đến em, không có ai thích em, em chỉ có một mình, em chỉ có một mình..." Chu Nam càng nói giọng càng nhỏ, men say ngấm xuống, Chu Nam chỉ cảm thấy mắt mình sắp không mở nổi nửa rồi.

Tô Hành nghe không sót chữ nào, ánh mắt anh dần trở nên ôn nhu. Anh giơ tay, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xoa xoa cái đầu nhỏ xù của Chu Nam, nhẹ nhàng nói: "Cô gái ngốc này."

Anh vỗ nhẹ dỗ cô, chậm rãi nói: "Sao cứ phải chiều theo ý của người khác, điều quan trọng nhất là đừng đánh mất bản thân." Anh không quan tâm liệu Chu Nam có nghe được hay không, tốc độ nói như bay: "Không cần tỏ vẻ kiên cường, cũng không cần quá áp lực, hướng bản thân mình đi đúng hướng đi, đừng dùng thuốc lá hay rượu bia để tìm đường." Chu Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi say rượu cô rất ngoan ngoãn an tĩnh, Tô Hành liếc nhìn gương mặt ửng đỏ kia, mở cửa xe ra.

Gió lạnh lập tức lùa vào, Chu Nam hơi tỉnh táo, lẩm bẩm: "Giáo sư Tô, em đi trước đây, hôm nay cảm ơn thầy." Nói xong cũng không đứng dậy ngay.

Tô Hành nhìn cô vẫn còn có chút mơ mơ màng màng: "Tôi đưa em tới dưới ký túc xá." Chu Nam không nói gì, ngầm đồng ý.

Đi bên cạnh anh, không hiểu sao Chu Nam lại cảm thấy an tâm.

Anh cao thật. Chu Nam nghĩ trong lòng. Anh đứng bên người cô cứ như một bức tường, chặn hết gió lạnh.

Nhìn tay anh rũ bên người, Chu Nam đột nhiên muốn sờ vào những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh.

Tục ngữ có câu 'mượn rượu làm càn', Chu Nam bỗng kéo lấy tay phải Tô Hành. Tô Hành ngẩn người, dừng bước lại, không rút tay về. Anh cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Em say thật hay say giả vậy?"

Chu Nam không nói gì, thấy anh không rút tay lại, thì càng làm càn hơn mà khẽ vuốt từng đốt ngón tay anh. Sau đó đánh giá: "Giáo sư, tay thầy rất đẹp."

Tô Hành khẽ cười, đột nhiên có chút bất đắc dĩ: "Chỉ có tay đẹp thôi sao?"

"Mặt cũng đẹp, người cũng đẹp." Chu Nam tiếp tục thành thật nói.

Lời này hiển nhiên đã lấy lòng được Tô Hành. Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng không thiếu phần quyến rũ của cô dưới ánh đèn mờ nhạt, người con gái này, giống như là sự kết hợp của thiên thần cùng ác quỷ, hấp dẫn anh tới gần cô, tìm hiểu về cô.

Tô Hành tới gần, nhìn cô thật sâu, nói từng chữ rõ ràng: "Cho nên?" Khí chất của anh vốn thản nhiên, bị một người đàn ông như vậy nhìn chăm chú, là một loại hấp dẫn trí mạng.

Chu Nam không biết nói gì cho tốt, nên chọn im lặng, cô lại kéo lấy tay hắn, cẩn thận vuốt ve. Tô Hành bất đắc dĩ nhìn phản ứng chậm chạm của cô, anh nói: "Muộn rồi, đi vào đi."

Đã gần tới ký túc xá, nhưng Chu Nam vẫn đứng im, giống như đang biểu diễn trò người gỗ đứng bên cạnh Tô Hành, không nói gì, cũng không động đậy.

Tô Hành đỡ trán, suy nghĩ một lúc, khom lưng, giơ tay, đỡ lấy mặt Chu Nam, hôn khẽ một cái lên má cô như chuồn chuồn lướt nước. Mặt Chu Nam lập tức nóng bừng, sững sờ đứng im, nói không ra lời: "Giáo...Giáo sư?"

Tô Hành bất đắc dĩ: "Gọi tên của anh."

"Tô...Hành." Lần đầu tiên gọi ra tên của anh, trong lòng cô cứ như kẹo bông gòn dần dần tan ra vậy.

Tô Hành bật cười: "Vốn không định nhanh như này..." Tô Hành tiếp tục ôn nhu nói: "Đi lên nghỉ ngơi trước đi, tương lai chúng ta còn dài."

Trong một khoảng thời gian ngắn Chu Nam không biết nói cái gì, chỉ gật đầu như người bị mê hồn, chậm rãi đi vào ký túc xá. Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tô Hành đứng yên một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cười cười, xoay người rời đi.

Chu Nam trở bề phòng ký túc nằm vật ra giường, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp. Trong mơ, hình như có một người, đi về phía cô, đến gần cô, ôm cô...

Tô Hành vừa về tới nhà, Từ Giai Trạch vừa lúc gọi điện thoại tới.

Di động vừa thông, giọng nói lớn bên kia đã truyền ra: "Hay lắm Tô Hành, cậu đã thành một chủ nhiệm nhiệt huyết lắm rồi đấy, sao không nói cho anh em một tiếng!" Tô Hành giơ di động ra xa, giọng nói bình đạm: "Không có chuyện gì thì mình cúp đây."

"Đừng." Từ Giai Trạch đột nhiên đứng đắn nói: "Chuyện này cậu hạ quyết tâm rồi à?" Tô Hành trầm mặc. Đầu bên kia tiếp tục nói: "Hai người là quan hệ thầy trò, sẽ ảnh hưởng không tốt cho cậu..."

Tô Hành cười: "Mới nảy mầm thôi."

Từ Giai Trạch nghẹn lời. Anh ta đã quen biết Tô Hành bao nhiêu năm, anh ta rất hiểu tính cách của anh.

Thích chính là thích, thích rồi sẽ để bụng. Anh ta không hỏi lại nữa, chỉ chân thành nói: "A Hành, mình mừng cho cậu."

Tô Hành treo điện thoại, nghiêm túc suy nghĩ lại tình cảm của mình đối với Chu Nam.

Bất ngờ tình cờ gặp gỡ, ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, lúc nhìn cô khi thì thấy lúm đồng tiền tựa hoa, khi thì tràn ngập sầu khổ. Cô ra vẻ kiên cường mà tâm tư lại cẩn thận, mẫn cảm, yếu đuối, những thứ đó từng chút từng chút một tiến vào trong tim anh. Trái tim vốn đã không còn chút ấm áp nào của anh khi nhìn thấy nụ cười của cô lại trở nên nóng bỏng.

Thầy trò thì sao, tình yêu nảy mần chính là đột ngột không kịp phòng ngừa như vậy, không có một lý do gì.

Cứ tiếp tục như vậy thôi. Tô Hành chậm rãi nhắm mắt lại.