Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 105: Hợp tác



- Đội trưởng đâu rồi?

Một nam nhân mặc cảnh phục tay cầm lon nước uống một ngụm, mắt quan sát một vòng rồi hỏi người bên cạnh.

- Lúc nãy thấy đi cùng một cô gái xinh đẹp ra cửa.

Cả hai hiểu ý không nói, nhìn nhau cười thực con mịa nó đê tiện, ai mà biết được ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà đội trưởng còn làm chuyện bậy...a khụ khụ chuyện hệ trọng được chứ. Đây là chuyện thường như cơm bữa, đội trưởng của bọn họ đi đến đâu các "bóng hồng" đều không mời mà ngả vào vòng tay hắn, sau khi ăn xong thì vứt, không ai thấy hắn đi hai lần với một người. (Đơn giản vì hắn tiễn thẳng vào nhà xác hết rồi ==").

Chỉ là "bóng hồng" lần này...có gai cực kì nguy hiểm a~.

Di Thiên ngồi đối diện Mạc Quân Ly, ngón tay mảnh khảnh thon dài nghịch ống hút, mắt cười đến thành hình trăng khuyết, chân dưới bàn đung đưa vui vẻ, miệng cong lên giọng điệu thập phần hứng thú: -Thế nào?

Mạc Quân Ly nhìn xấp giấy báo cáo đầy đủ thông tin "tội phạm" của bệnh viện thì nhíu mày, dù hắn chưa bắt tay vào vụ này trước đó nhưng đã từng nghe nói qua, các đội khác phải đóng sổ vì không tìm được chứng cứ phạm tội của bệnh viện, ở đâu Di Thiên có thứ này chứ? Đưa mắt lên liền thấy vẻ mặt tràn đầy tự tin của cô, Mạc Quân Ly khẽ cười, quả nhiên đồng đội lúc đó của hắn không ai tầm thường cả. Dựa vào con mắt nhìn đời bao nhiêu năm, hắn có thể cam đoan, sau lưng Di Thiên và Vĩ Mặc là cả một thế lực không ai có thể chọc vào...kể cả hắn!!!.

Mạc Quân Ly ném xấp giấy xuống bàn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt khẽ chuyển: -Thành giao!

Hắn hứng thú với cả hai người, cho nên hắn cũng hứng thú với thế lực chống lưng cho bọn họ!!!

Viên đá nhỏ trong ly chuyển động, báo hiệu cho một đêm đầy giông tố.

...

Y Nhã ban đêm không ngủ được, nằm trở mình lăn qua lộn lại trên giường. Kí ức hôm qua còn quá sống động, không thể tin được là mình một tay dồn Di Thiên vào chỗ chết. Y Nhã lắc lắc đầu, tự an ủi bản thân Di Thiên chết là đáng đời, chị ta đáng lí ra phải chết từ lâu rồi, một ả đàn bà cướp hết hào quang của mình lại nhiều lần đem mặt mũi của mình ra giẫm dưới chân, hơn nữa Di Thiên ngáng đường Chấn Phong bao nhiêu lần, trước hay sau cũng chết. Phải, mình chỉ giúp Chấn Phong trừ khử Di Thiên mà thôi, không sao hết...

Y Nhã cứ bị ý nghĩ gϊếŧ chết Di Thiên kia làm sợ hãi, sợ rằng Di Thiên chết thảm quay về tìm cô ta, tiếng gió xào xạc làm Y Nhã giật thót, quay đầu nhìn sang mới thấy cửa sổ còn mở. Y Nhã luống cuống xuống giường đi đóng cửa sổ, màng cửa bay lên, ánh sáng thành phố chiếu vào như ẩn như hiện một cái bóng đen đằng sau màng. Y Nhã dừng động tác, mắt mở to vì sợ hãi, cả người run lên, vội vàng dụi mắt, nhìn kỹ lại thì chẳng có gì. Y Nhã lấy tay vuốt ngực, bình ổn lại hơi thở, còn chưa kịp bình tĩnh lại, phía sau lại vang vọng một giọng nói thê lương

- Trả...mạng...lại cho...tao... =))

Y Nhã giật mình, run rẩy từ từ quay đầu lại, phía cửa kính xuất hiện một cái đầu nghiêng nghẹo, tóc dài xỏa ra rối tinh rối mù, miệng tô son đỏ như máu lại lem luốc, cô ta như đang nhai thứ gì đó, chất lỏng màu đỏ chạy ra từ khóe miệng cùng khuôn mặt. Y Nhã té phịch xuống đất, lùi dần về phía sau, cô ta bên ngoài cào cào cửa, miệng không ngừng kêu gào: -Y...Nhã....trả...mạng...đi...

Y Nhã hét lên một tiếng, gần như ngay lập tức cả khu bệnh viện sáng lên, cảnh sát xuất hiện, đứng đầy cả lầu, Mạc Quân Ly có mặt bên cạnh Y Nhã đầu tiên, quan tâm ân cần hỏi cô: -Đừng sợ, đừng sợ...có chuyện gì từ từ nói.

Y Nhã thở dốc, lấy hơi muốn không kịp, mồ hôi chảy đầm đìa, cả người dựa vào người Mạc Quân Ly, giọng nói lắp bắp không giấu được kinh hãi: -Ở, ở ngoài cửa...

Mạc Quân Ly đưa mắt nhìn sang cửa, sâu trong đó là ý cười nồng đậm, sau đó là quay sang Y Nhã vẻ mặt khó hiểu: -Cửa làm sao?

Y Nhã khuôn mặt trắng bệch, cứ run rẩy ôm chầm lấy Mạc Quân Ly, lúc nãy rõ ràng không phải ảo giác nhưng là nó biến đi đâu được chứ? Không lẽ...Di Thiên thực sự quay về đòi mạng cô sao? Y Nhã đến giọng cũng run, tay ôm vai khóc nức nở: -Có bóng người ngoài cửa...tôi...tôi sợ lắm...

Mạc Quân Ly ra hiệu cho cấp dưới, thoáng cái một nữ y tá tiến lên an ủi Y Nhã, Mạc Quân Ly lùi ra sau, kêu đám cảnh sát tụ lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn một vòng, giọng điệu thập phần uy nghiêm: -Tôi nghi ngờ có người cố ý hù dọa cô ấy. Chúng ta đông như vậy, hắn sẽ không dám manh động nữa. Vì thế, muốn tìm ra người đứng sau mọi chuyện, tất cả trước mắt rút lui hết đi. Khi nào có lệnh sẽ tập trung tấn công. Tôi sẽ ẩn nấp trong này, khi nào hắn xuất hiện sẽ điều động mọi người.

- Rõ.

Nhiều cảnh sát cảm thấy như vậy là quá nguy hiểm cho Mạc Quân Ly, không ai biết được bọn chúng có bao nhiêu người, đang ẩn nấp ở đâu, hơn nữa trước đó gϊếŧ nhiều y tá bằng cách kinh tởm như vậy hẳn là rất nguy hiểm. Đội trưởng chỉ có một mình, sợ rằng chưa kịp điều động đã phải bỏ mạng, nhưng nghĩ chỉ dám nghĩ bọn họ không dám cãi lệnh.

Nhìn đám người rút lui ra khỏi bệnh viện, Mạc Quân Ly bạc thần khẽ nhếch, lời nói của Di Thiên lúc sáng vẫn còn quanh quẩn trong đầu...

"Anh giúp tôi hành động, anh gϊếŧ người thoải mái, bao nhiêu tội danh chúng tôi nhận hết".

Huyết tinh sinh ra là để gϊếŧ người, không phải sao?

Y Nhã một lần nữa trở lại phòng, mặc cho y tá khuyên thế nào cô ta cũng không chịu ngủ một mình, nhất quyết một hai đòi y tá phải ở bên cạnh. Dưới ánh mắt trông chừng của y tá, Y Nhã nhắm mắt rồi thϊếp đi lúc nào không biết. Đồng hồ điểm 1h sáng, Y Nhã bị gió lạnh thổi đến tỉnh, mở mắt ra đã không thấy bóng dáng y tá đâu, hoảng sợ nhìn ra cửa thì cửa đã mở từ lúc nào. Y Nhã ngồi co ro trên giường, mắt mở ta hoảng loạn nhìn chằm chằm cửa, như thể sợ xuất hiện thứ gì đó kinh khủng lắm vậy. Một lát sau có tiếng bước chân đi đến, Y Nhã càng co rụt người lại, cho đến khi thấy rõ người đến là Mạc Quân Ly thì thở phào nhẹ nhõm. Mạc Quân Ly nhìn cô, ân cần lo lắng nói: -Đi theo tôi, nơi này không còn an toàn nữa.

Y Nhã vội vàng nhảy xuống giường, cất bước theo sau hắn. Đèn rõ ràng mở sáng nhưng Y Nhã luôn có cảm giác ghê rợn, đứng trước thang máy chờ thang máy đi từ lầu trên xuống, con số điểm ngược từ từ đó làm Y Nhã thoáng lo lắng, đánh bạo mở miệng hỏi Mạc Quân Ly: -Chúng ta, đi đâu vậy?

"Ting" một tiếng thang máy mở ra, Mạc Quân Ly quay sang nhìn Y Nhã cười thật ôn nhu: -Đưa cô đi gặp chị mình...

Trong thang máy là một cô gái, dáng đứng kì dị đó làm Y Nhã hoảng sợ, bộ váy trắng rách rưới đã bị nhiễm một màu đỏ, đầu nghiêng sang một bên, trên tay cô ta còn đang cầm một cánh tay đã bị đứt, máu còn nhỏ giọt, vệt máu kéo dài theo từng động tác của cô gái: -Y Nhã...Y...Nhã...

Y Nhã co chân bỏ chạy, từng bước loạn choạn thiếu chút nữa làm cô ta té xuống, Y Nhã gắng gượng bỏ chạy về phía lối thoát hiểm, khập khiễng trông rất chật vật, miệng không ngừng hét lên "Đừng mà...đừng mà..." Cô gái mặc váy trắng đuổi theo, dùng dáng đi hệt như zombie mà tiến tới Y Nhã, Y Nhã vừa quay đầu lại vừa chạy, kết quả ngã từ đầu cầu thang xuống.

Cô gái mặc váy trắng dừng động tác, đứng trên cao nhìn xuống Y Nhã lăn mấy bậc cầu thang, cuối cùng đập đầu bất tỉnh, máu loang ra cả một vùng. Mạc Quân Ly từ phía sau vỗ vỗ vai cô, cười hắc hắc vui vẻ: -Sao rạp phim kinh dị không mời cô đi đóng phim nhở?

Di Thiên vươn vai, mẹ nó làm mấy cái động tác có độ khó cao này cũng quá mệt mỏi đi, trừng mắt nhìn Mạc Quân Ly, vừa nói vừa vứt cái tay kia xuống đất: -Anh nên chém làm sao cho mọi người dễ ăn một chút chứ?

Mạc Quân Ly phá lên cười, ai mà biết được Di Thiên để hắn gϊếŧ người là cho đám bệnh tâm thần kia ăn sống chứ, biết vật đem theo chút gia vị hay cái máy xay gì đó cho họ dễ nuốt hơn rồi, cũng không cắt rời tứ chi treo lên mà phải ngâm vào nồi lẩu hay móc mắt ra để riêng rồi xiên que?

Cả hai nói chuyện sôi nổi, trực tiếp bỏ qua cả một vũng máu cùng thịt vụng rơi đầy đất phía sau, nhiều bộ phận nằm rải rác cùng vết chân giẫm lên máu kéo một đoạn, đâu đó trong bệnh viện phát ra tiếng nhai xương cùng tiếng nước nhỏ giọt.