Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 107: Bến tàu-người xưa



Di Thiên ngồi trên xe quay đầu sang cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, trên mặt khắc hàng chữ "Tâm bất thính giữa dòng đời vạn thính", mặc cho Âu Dương Chấn Phong ném bao nhiêu ánh mắt "phong tình vạn chủng, mị hoặc chúng sinh" qua cho cô.

Em trai à, tròng mắt sắp rớt rồi kìa...

Chấn Phong biết rõ cô nhận ra hắn trừng mắt nhìn cô nhưng vẫn làm lơ, ánh mắt càng bắn ra tia lửa, cuối cùng dưới sự kiên định không quan tâm của mỗ nữ nhân nào đó, hắn buộc miệng hỏi: -Dạo này cô sống tốt nhỉ?

Di Thiên đầu lập tức xuất hiện ba vạch hắc tuyến, cái kiểu này sao giống mấy câu mà mấy đứa người yêu cũ thường hỏi thăm nhau ấy nhở? Ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ một chút, Di Thiên cười như không cười đáp trả: -Không có anh ám, tôi sống rất thoải mái.

Chấn Phong nghe giọng điệu châm chọc trong đó, lại nhìn đến vẻ mặt "đói đòn" của Di Thiên, gân xanh nổi đầy trên trán, nắm đấm siết chặt lại, hận không thể một phát bóp chết người con gái trước mắt này. Tử Duệ ngồi giữa ranh giới của nước với lửa, mắt liếc qua liếc lại giữa hai người, khuôn mặt ngơ ngác hệt như trẻ nhỏ, vẩu môi sang hỏi Di Thiên: -Mẹ à, chú này là ai vậy?

Di Thiên lại cảm nhận như một trận gió lạnh quét qua, mẹ nó lên xe ngồi gần cả tiếng đồng hồ rồi mới hỏi chủ xe là ai, con trai, mẹ thực sự lo lắng cho tương lai cúc hoa của con đấy... Cô ho một tiếng, giọng nói đầy sự khiển trách: -Không được gọi bằng chú...

Chấn Phong "Xem ra vẫn còn chút hiểu biết"-hắn trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Tử Duệ còn chưa kịp gật đầu nghe lời vàng ngọc của mẹ, đã nghe Di Thiên nói tiếp: -Phải gọi bằng bác =)).

Tử Duệ "a" một tiếng xem như đã thấu hiểu, nhìn sang Chấn Phong với vẻ mặt thương cảm. Di Thiên tiếp tục công cuộc "cưỡi ngựa xem hoa", không thèm nhìn đến đỉnh đầu đã bốc hỏa của Chấn Phong. Nam chính làm sao Di Thiên không hiểu rõ, hắn thuộc dạng không muốn cùng người khác đôi co, chỉ dùng hành động để chứng minh cảm xúc của mình. hơn nữa là loại người cực kì biết nắm chắc tình hình, hiện tại hắn không gϊếŧ cô là do còn lợi dụng được cô để cứu Y Nhã, sau khi ôm được mĩ nhân về chắc chắn sẽ cho cô một phát đạn xuyên tim.

Chấn Phong ánh mắt nhìn Tử Duệ thập phần phức tạp, y thực sự không biết hắn, lại còn gọi Di Thiên bằng mẹ? Vẻ mặt ngơ ngác kia tuyệt không thể giả...Vậy là có chuyện gì đó đã xảy ra, trực tiếp biến y thành một đứa trẻ, một chứng bệnh của tâm thần.

Còn khoảng 1km nữa là đến bến cảng, Chấn Phong không kiêng dè gì ném Di Thiên xuống xe, bắt cô vác cái thân già lết bộ tới nơi hẹn, còn bản thân hắn sẽ ngồi ở chỗ này chờ cô mang Y Nhã về. Di Thiên khinh bỉ trong lòng, lôi 18 đời tổ tông Chấn Phong ra ân cần thăm hỏi một lần nhưng vẫn cam chịu bước đi, cũng may là hắn còn nhân từ cho cô một khẩu súng ngắn. Hắn định giữ Tử Duệ làm con tin rồi lát nữa trao đổi với Y Nhã? Nói chuyện dễ nghe thật! Đối phương còn chưa nói lấy cái gì trao đổi cơ mà, lỡ đâu hắn nói muốn mạng Chấn Phong đổi mạng Y Nhã thì bà đây sẽ "em xin dừng cuộc chơi và chúc bạn may mắn lần sau"...

Bến cảng không một bóng người, Di Thiên cảnh giác nhìn xung quanh, gió từ biển thổi vào làm tóc cô bay lên, âm thanh ù ù của nó khiến cô không thể nghe được âm thanh vụn vặn khác. Chừng 5p sau xuất hiện một loạt nam nhân mặc vest đen, đứng xung quanh Di Thiên, bọn họ cứ đứng bất động nhìn chằm chằm cô như vậy. Sau đó họ tránh đường cho một nam nhân khác từ phía sau bước tới, khi nhìn rõ khuôn mặt người tới, Di Thiên không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên

- Di Thiên, chúng ta gặp lại rồi.

Nam nhân nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô thì mỉm cười, chỉ là nụ cười đó không có chút độ ấm nào.

KenShin?!!!

Di Thiên nhìn kĩ y từ trên xuống dưới một lượt, quả đúng là KenShin, y được thả ra rồi sao? Cô cảm giác cực kì bất ổn, dù sao trước kia cũng chạm mặt, hơn nữa viễn cảnh ấy cũng quá tốt đẹp đi, bây giờ cô đang lo lắng y sẽ tìm mình để trả thù a~.

- Điều kiện trao đổi là gì?

Di Thiên trực tiếp bỏ qua nụ cười thân thiện kia, đi thẳng vào vấn đề. KenShin nụ cười sâu thêm một chút, quả nhiên cô gái này khó đối phó hơn Y Nhã rất nhiều, dù sao Chấn Phong cũng đã tới, kế hoạch bước đầu đã thành công, chỉ còn...

- Lấy cô ra trao đổi Y Nhã, thế nào?

Di Thiên bị câu nói nhẹ nhàng của KenShin mà thiếu chút nữa bất tỉnh, đây là cuộc trao đổi sai lầm nhất hệ mặt trời đó có biết không? Chỉ cần nữ chính không chết thì chuyện của bà và nó sẽ gói gọn trong một câu "chúng ta không thuộc về nhau", bà đây đếch phải thánh mẫu, càng không phải siêu nhân, cái gì mà cứu lấy thế giới chỉ là mây bay, mây bay thôi nha!

- Cậu đề cao tôi quá rồi! Tôi không tốt bụng như vậy đâu.

KenShin cũng không quá ngạc nhiên, y biết chắc chắn cô sẽ từ chối, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc tức giận hay khó chịu, y đột nhiên cười đến mắt cũng hình trăng khuyết.

- Nếu cô không nguyện ý thì tôi sẽ ép buộc.

Y phất tay, cả đám nam nhân phía sau lao đến phía Di Thiên, cô phản xạ bật người về phía sau, từng chiêu thức tung ra đều nhắm đến điểm yếu đối phương, Di Thiên nhảy lên, dùng chân kẹp cổ một tên áo đen, xoay người một vòng lại dùng tay ôm đầu một tên khác, cùng lúc quật cả hai người xuống. Sau lại đạp chân lên lưng một tên vừa khụy xuống, mượn lực nhảy lên tung một đá vào má trái tên đứng phía sau. Hàng ngũ nam nhân mặc vest đen từ từ ngã xuống dần, Di Thiên cũng đã thấm mệt, cô liếc mắt sang KenShin thì thấy y cười như không cười, khuôn mặt không có chút biểu cảm lo lắng nào, chỉ có hiện lên vẻ "ta đứng một bên xem kịch vui" vậy. Di Thiên còn đang thắc mắc bỗng dưng những tên mafia kia lùi ra xa, đứng cách cô một khoảng, cô thấy bóng thứ gì đó trên đất, ngạc nhiên ngửa đầu lên thì đã không kịp, một tấm lưới được thả từ trên xuống, bao gọn lấy Di Thiên bên trong.

Vừa thấy cô đã bị bắt, những tên mafia nắm lấy đầu lưới siết chặt, trên tấm lưới có những gai nhọn nhỏ, càng siết chặt nó càng đâm vào người Di Thiên sâu hơn, máu ứa ra, tạo thành những lỗ nhỏ li ti trên thân thể trắng nõn. Một lúc sau, cô cảm giác nặng trĩu, ý thức cũng mất dần, trên gai nhọn có tẩm thuốc, đó là những ý nghĩ trước khi cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.

KenShin gật đầu, bọn thủ hạ lôi Di Thiên lên tàu đợi sẵn.Sau khi cầm máu cho Di Thiên, y mỉm cười thỏa mãn ném cô vào trong phòng, còn về phần Chấn Phong, hắn cũng sắp không yên ổn rồi không cần phải lo, ngồi ở mép giường KenShin nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ ở trên giường hắn.

Lại sắp có bão nổi lên rồi...