Sao Mai Lấp Lánh Cho Những Người Đang Yêu

Chương 2



3/

Tôi cảm giác mình như bị đóng đinh tại chỗ.

Khi tôi phản ứng lại, ngón tay lạnh lẽo của anh đã chạm vào cổ tôi, ngay ở động mạch cảnh, như thể ngay giây tiếp theo anh có thể lấy mạng sống của tôi vậy.

Lực đẩy theo quán tính khiến lưng tôi đập mạnh vào bức tường.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Một giây, hai giây.

Giọng nói lạnh lùng của Lê Hoài truyền đến, "Nói đi."

Tôi dựa vào bức tường, im lặng đối đầu với anh.

"Tôi từng nói, nếu em dám xuất hiện lần nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho em."

Bàn tay kẹp lấy cằm tôi, khớp xương trắng bệch.

"Tại sao lại trở về?" Anh mở miệng hỏi lần nữa.

"Kiếm tiền."

"Lúc trước rời bỏ tôi vì tiền, bây giờ lại quay về cũng vì tiền. Qua bao nhiêu năm, Chu tiểu thư, thật là không hề thay đổi một chút nào."

Lê Hoài tiến lại gần tai tôi, hơi thở ấm áp rơi trên cổ, cười thấp: "Chu Tri Đường, em tốt nhất nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi."

Tiếng giày cao gót từ xa truyền đến.

Ngải Lâm thăm dò hỏi: "Tri Đường, em cảm thấy tốt hơn chưa? Nhà sản xuất sắp đến rồi."

Áp lực trên cổ đột nhiên giảm bớt.

Lê Hoài kìm nén sự lạnh lùng trong đáy mắt, chăm chú nhìn tôi.

Tôi dựa vào tường một cách yếu ớt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, "Em sẽ tới ngay lập tức."

Tiếng giày cao gót dừng lại.

Ngải Lâm ừ một tiếng, "Vậy thì nhanh lên."

Tôi mang theo một chút may mắn, cuối cùng đã thoát được.

Nếu nói, trên thế giới này có ai từng khiến Lê Hoài tức giận tột cùng, thì chỉ có thể có mình tôi.

Năm đại học thứ hai, tôi đã yêu Lê Hoài ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, anh bị đánh đập vì nợ nần mà cha anh để lại trước khi qua đời.

Cuộc sống của tôi thì suôn sẻ, trong năm đó bố tôi thăng quan tiến chức nhanh chóng, tôi bắt đầu cuộc sống như một cậu ấm cô chiêu giàu có.

Một đêm mưa, tôi tình cờ gặp Lê Hoài đang làm việc tại một quán ăn vặt.

Tôi rộng rãi trả hết nợ cho anh.

Lê Hoài cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải cúi đầu trước tôi.

Đêm hôm đó, tôi hạnh phúc nắm lấy tay anh.

"Lê Hoài, em thích anh, chúng ta hãy ở bên nhau đi, em khá giàu, số tiền này anh không cần trả. Được, nếu muốn trả cũng được, coi như là tiền sính lễ."

Sau khi chúng tôi bắt đầu mối quan hệ, anh vẫn mỗi ngày đi làm kiếm tiền phụ sinh hoạt phí.

Anh không sử dụng tiền của tôi và cũng không thân mật với tôi.

Nhưng phải thừa nhận, Lê Hoài là một bạn trai "đúng chuẩn". Thường xuyên mua quà nhỏ cho tôi, dù không đắt tiền, rảnh rỗi thì ở bên cạnh tôi, chịu đựng tính khí thất thường của tôi.

Tôi lầm tưởng rằng chúng tôi tâm đầu ý hợp.

Cho đến sau này, tôi mới hiểu, không có chuyện tâm đầu ý hợp nào cả.

Tôi biết điều này từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là vào ngày Trần Nguyệt Như xuất hiện...

Suy tưởng của tôi bị gián đoạn.

Quay trở lại buổi tiệc, một ly rượu vang được đưa vào tay tôi.

Ngải Lâm nói: "Bây giờ em phải tập trung hết mình cho tôi, lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại."

"Em biết rồi."

4/

Buổi tiệc đang náo nhiệt, nhưng tôi lại cảm thấy mình như lạc vào một vùng chết lặng.

Ngải Lâm chào hỏi đạo diễn và nhà sản xuất.

Một bóng hình yểu điệu từ phía sau ló đầu ra.

"Chu Tri Đường?"

Người kia nhận ra tôi trước, nhiệt tình chào hỏi,

"Lâu quá không gặp nhỉ."

Cô ấy tên là Trần Nguyệt Như. Bạn học cấp ba của tôi, cũng là người bạn đã từng rất thân. Bây giờ không những là nhà sản xuất xinh đẹp đắt giá mà còn là hôn thê của Lê Hoài...

Năm tôi và Lê Hoài chia tay, chúng tôi đã có một vài chuyện không vui.

Tôi giật mình một chút, cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên, "Lâu quá không gặp, không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Trần Nguyệt Như quan sát tôi một cách tinh tế, sau đó hỏi: "Cậu... sao lại đi diễn xuất?"

Tôi mỉm cười: "Mọi người đều cần làm việc mà."

Nụ cười hoàn hảo của Trần Nguyệt Như ẩn chứa một tia khinh bỉ không thể che giấu.

Cô ấy vẫy tay về phía xa, với giọng điệu quá đà nói: "Lê Hoài, anh nhìn xem em gặp ai nè."

Tôi không quay đầu lại, nhưng đã cảm nhận được ánh mắt không thân thiện.

Sắc bén và lạnh lùng.

Giọng nói của Lê Hoài lạnh lùng, "Đừng nói chuyện với người có lai lịch không rõ ràng."

Tôi cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

Trần Nguyệt Như ánh mắt đặt trên người tôi, nũng nịu nói: "Anh nói gì thế, Lê Hoài. Đường Đường sao lại là người không rõ lai lịch được."

Đạo diễn lộ ra vẻ mặt thích thú, "Nguyệt Như, cô biết cô ấy à?"

Trần Nguyệt Như liếc nhìn tôi, cười duyên nói:

"Phải, tôi và Đường Đường trước kia là bạn thân nhất, nói ra còn phải cảm ơn Đường Đường, nếu không có cô ấy, tôi và Lê Hoài không thể đến được ngày hôm nay."

Đạo diễn rất ngạc nhiên: "Haha không ngờ Chu Tri Đường còn làm bà mối nữa."

Lê Hoài từ đầu đến cuối đứng phía sau, lạnh lùng quan sát cuộc đấu trí này.

"Lê Hoài, Đường Đường nói muốn làm người phụ nữ độc lập ra ngoài đi làm kiếm tiền, bộ phim của anh đúng lúc có thể an bài cho Đường Đường một vai..."

Trần Nguyệt Như khoác tay Lê Hoài làm nũng.

Đối phương cười khẩy một tiếng, nói: "Tôi nhớ cô Chu khi đại học học chuyên ngành sinh học phải không? Và vai nữ chính trong bộ phim lần này là một cô gái học Đại học có tính cách chung thủy, cô nghĩ mình có phù hợp với vai này không?"

Tôi cười gượng, định mở miệng nói.

Ngải Lâm bên cạnh nóng lòng: "Lê tổng, anh yên tâm, Tri Đường nhà chúng tôi đã từng đoạt giải Nữ phụ xuất sắc, diễn xuất của cô ấy không cần phải bàn cãi, cô ấy hoàn toàn có khả năng thể hiện tốt mọi vai diễn."

Lê Hoài cười, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, lau tay, mới nói: "Tôi hoàn toàn không nghi ngờ diễn xuất của cô Chu, dù sao cũng diễn nhiều năm rồi, tất nhiên sẽ không tệ."

Tôi sững sờ.

Không thể không chìm vào suy nghĩ.

Năm đại học cuối cùng, do thành tích xuất sắc, Lãi Hoài được đề cử đi du học nước ngoài, nhưng không rõ vì sao, sau đó trường đại học đã hủy bỏ suất của anh.

Sau khi biết chuyện, tôi rất bất bình, định đi tìm hiểu lý do.

Nhưng anh đã ôm lấy tôi, nói rằng hãy tin tưởng anh, anh vẫn có thể mở ra một kỷ nguyên của riêng mình khi ở trong nước.

Lúc đó tôi cảm thấy mình rất may mắn.

Nhưng, chỉ là tôi nghĩ vậy mà thôi, cho đến khi Trần Nguyệt Như tìm đến tôi.

Cô ấy trang điểm kỹ lưỡng, tôi chưa kịp mừng rỡ vì gặp lại bạn cũ, cô ấy đã phá vỡ cuộc sống yên bình của tôi với vài câu nói.

"Ba cô giết chết chú Lê, bây giờ cô còn muốn hại anh ấy bao lâu nữa!"

Như sét đánh ngang tai.

Ngày đó, cuộc nói chuyện cuối cùng, Trần Nguyệt Như đã cho tôi xem ảnh chung của họ.

"Lê Hoài từ đầu đến cuối đều thích tôi, cô cũng biết anh ấy là một người có ơn phải trả, anh ấy chỉ cảm kích cô, đó không phải là tình yêu."

"Và cô nghĩ xem, nếu Lê Hoài biết bạn gái của mình, hóa ra lại là con gái của kẻ giết cha mình..."

Sau đó, tôi phát hiện cô ấy không hề lừa dối tôi.

Năm ba tôi thăng quan tiến chức, chính là lúc cha của Lê Hoài mất.

Lúc đó, do ba tôi rút vốn đột ngột, chuỗi tài chính của cha Lê Hoài đứt gãy, không còn cách nào khác ngoài việc tự tử.

Tất nhiên, ba tôi cũng phải trả giá, khoản hối lộ khổng lồ đổi lấy việc ông ấy bị tống giam.

Gia đình tôi phá sản.

Tôi không nói với Lê Hoài.

Chỉ là gọi điện thoại nói: "Chia tay đi."

"Tại sao?"

"Anh quá nghèo, em không chờ đợi nổi, tình yêu không thể khiến em uống nước tới no bụng"

Ngày đó tôi đã nói dối, nói rằng mình đã gặp một người xứng đôi vừa lứa và chúng tôi sẽ định cư ở Hà Lan.

Anh ấy im lặng một hồi lâu, nói ra một số lời cay đắng.

Và thế, chúng tôi đã chia tay.