Sao Rơi

Chương 112



=============

Ngày hôm qua ngủ muộn, sáng nay phải dậy sớm cho kịp chuyến bay nên Thẩm Hòe Tự vệ sinh qua loa xong đã lăn đùng ra ngủ. Lúc tỉnh dậy lần nữa anh phát hiện ra mình đang chôn mặt trên gối đầu của Kỷ Xuân Sơn, thân thể nằm nghiêng, cặp chân dài duỗi thẳng tắp gần như bá chiếm cả chiếc giường.

Anh mơ màng gọi một tiếng: "Kỷ Xuân Sơn?"

Không ai đáp lại, Thẩm Hòe Tự dụi mắt ngồi dậy nhặt chiếc áo tắm khoác lên người, đi chân trần ra phòng ngoài xem thử. Gian ngoài cũng không một bóng người, trên sô pha đặt một chiếc áo thun trắng gấp cẩn thận cùng một chiếc quần vận động ngắn, bên cạnh kẹp một tờ giấy nhỏ.

Thẩm Hòe Tự cầm lên xem, bên trên chỉ viết qua loa bốn chữ theo lối hành thư, là bút tích của Kỷ Xuân Sơn —— "Mặc cái này vào".

Người này không biết lại muốn giở trò gì, Thẩm Hòe Tự quay vào phòng ngủ tìm điện thoại chuẩn bị gọi cho hắn một cuộc hỏi thử.

Trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, cũng do Kỷ Xuân Sơn gửi: [ Tôi đang ở bờ biển. ]

Thẩm Hòe Tự trầm ngâm nhìn chăm chú mấy chữ trên màn hình, căn cứ vào tiền lệ "Tầng cao nhất" của người này, cái "bờ biển" kia có khi cũng không phải chỉ là bờ biển tầm thường. Anh mở trình duyệt tìm kiếm ra gõ từ khóa "bờ biển" vào, nhìn lướt qua một loạt kết quả.

Đề mục đơn giản thô bạo, đáp án vừa xem hiểu ngay, "Bờ Biển" là tên một quán bar lộ thiên ngoài bãi biển.

Thẩm Hòe Tự thở dài mỉm cười, mặc bộ đồ Kỷ Xuân Sơn chuẩn bị cho mình trên ghế sô pha rồi ra ngoài theo hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại.

*

Hôm nay bầu trời nhiều mây nhưng gió không lớn, sóng biển nhẹ nhàng mơn trớn bờ cát, Thẩm Hòe Tự thảnh thơi đi bộ giữa tiếng thủy triều nhu hòa lên xuống, ước chừng hai mươi phút sau mới đến trước cửa "Bờ Biển".

Vừa muốn gọi điện báo cho Kỷ Xuân Sơn biết mình đã đến thì một nhân viên phục vụ từ bên trong bước ra chào đón, nhìn kỹ trên dưới anh một phen rồi hỏi anh có phải anh Thẩm không.

Thẩm Hòe Tự đáp phải, nhân viên phục vụ liền dẫn đường cho anh ngồi xuống một vị trí gần bãi biển.

Thẩm Hòe Tự nhìn quanh bốn phía mà không thấy Kỷ Xuân Sơn, bèn cúi đầu nhắn WeChat hỏi: [ Anh đâu rồi? ]

Qua vài phút, Kỷ Xuân Sơn trả lời: [ Ngắm trai đẹp. ]

Thẩm Hòe Tự nhíu mày, chậm rãi gõ một dấu "?" lên cửa sổ chat, ấn gửi.

Kỷ Xuân Sơn lại trả lời: [ Cái anh ngồi bên đàn dương cầm đẹp trai lắm, em có quen không? ]

Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy vị trí ở cách mình khoảng sáu bảy bàn —— Kỷ Xuân Sơn mặc áo thun trắng quần đen giống hệt mình, đang ngồi bên một cây đàn dương cầm ba chân màu đen.

Kỷ Xuân Sơn cũng đang nhìn anh, còn mỉm cười nâng tay quơ quơ điện thoại kẹp giữa mấy ngón tay mình, dùng khẩu hình chậm rãi ra hiệu.

Lần này Thẩm Hòe Tự nhanh chóng hiểu, hắn đang hỏi anh: "Đẹp trai không?"

Thẩm Hòe Tự không đáp, chỉ nhìn Kỷ Xuân Sơn mỉm cười, sau đó khoanh hai tay trước ngực dựa người vào lưng ghế mây tre.

Nhiều ngày nay bọn họ ở chung một nhà nhưng Kỷ Xuân Sơn chưa từng chạm vào cây đàn dương cầm trong phòng khách, thậm chí Thẩm Hòe Tự còn hoài nghi cây đàn kia hắn chỉ mua về để trưng trổ làm dáng. Hiện giờ nhìn thấy hắn ngồi trước cây dương cầm ngược lại cảm giác rất mới lạ.

Kỷ Xuân Sơn cất điện thoại rồi thử mấy âm trên phím đàn, sau đó đầu ngón tay trút xuống từng nốt nhạc trong trẻo.

Lúc biểu diễn thần thái hắn trông rất chuyên tâm nhưng tư thái thân thể lại rất thả lỏng. Thẩm Hòe Tự đột nhiên nhận ra, Kỷ Xuân Sơn mặc quần áo màu đen trông cũng rất ngầu.

Người nghĩ như vậy hiển nhiên không chỉ có mình anh, vài vị khách ở bàn khác đã giơ điện thoại di động lên từ lúc hắn bắt đầu biểu diễn.

Thẩm Hòe Tự không hiểu âm nhạc, càng không biết Kỷ Xuân Sơn đang biểu diễn tác phẩm nào, chỉ cảm thấy bản nhạc này khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy qua khe núi, lúc lại nhiệt tình cao vút tựa sóng vỗ vào bờ, tiết tấu nhịp thở dần dần bị từng nốt nhạc nhảy múa không ngừng ảnh hưởng, đàn đến cuối thậm chí anh như nghe được chính nhịp tim của mình giữa dòng chảy âm thanh.

Kỷ Xuân Sơn đàn xong một bản thì lập tức đứng dậy khỏi ghế đàn đi về phía anh.

"Tôi đánh đàn trông đẹp trai không?" Hắn kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hòe Tự.

Thẩm Hòe Tự mỉm cười không đáp, hỏi lại một câu: "Vừa rồi anh đàn bài gì thế?"

"Tôi yêu em." Kỷ Xuân Sơn nói.

Thẩm Hòe Tự sửng sốt, ý cười trên mặt càng sâu, anh ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng đáp lại: "Em cũng yêu anh."

Kỷ Xuân Sơn kéo ghế lại gần anh hơn nữa, duỗi tay ôm vai anh bổ sung câu trả lời hoàn chính: "Bản nhạc tôi đàn lúc nãy tên là《 Tôi yêu em 》."

Tiếng nhạc như còn vang vọng bên tai, Thẩm Hòe Tự dựa thân thể vào ngực hắn, lặp lại: "Ừ, em cũng yêu anh." Nói xong lại dùng ngữ khí lười biếng nhắc nhở, "Anh đẹp trai, có người đang chụp lén anh kìa."

Ba bàn khách bên cạnh vẫn chưa buông điện thoại xuống.

Kỷ Xuân Sơn không để ý, dùng đốt ngón tay gõ gõ ly rượu pha lê trước mặt Thẩm Hòe Tự, hỏi: "Em có biết loại hoa hồng đỏ này tên gì không?"

Lúc này Thẩm Hòe Tự mới phát hiện ra, chỉ có bàn bọn họ là được cắm một cành hoa hồng.

"Của anh mua à?" Anh rút bông hoa khỏi ly rượu, kề sát vào mũi ngửi thử, "Gọi là gì?" Trong mắt anh, bông hoa này và loại hoa lần trước hắn mua tặng không có chỗ nào khác nhau.

Kỷ Xuân Sơn đẩy đóa hoa chắn trước mặt ra, cúi đầu tiến sát lại gần đôi môi anh, nhẹ giọng đáp: "Tự do."

- -------------------

Lời tác giả:

Bản nhạc Kỷ Xuân Sơn đàn là《I Love You》của Riopy.

Có thể đi nghe một chút để cảm thụ những lời Kỷ Xuân Sơn muốn nói với Tiểu Tự nha.