Sao Rơi

Chương 114



=============

Nửa vầng trăng bị tầng mây đen che khuất chỉ lộ ra một quầng sáng mông lung mờ mờ. Ven bãi biển không có bao nhiêu người đi lại, Thẩm Hòe Tự được Kỷ Xuân Sơn nắm tay chậm chạp đi về hướng khách sạn.

"Đang suy nghĩ gì thế?" Kỷ Xuân Sơn xoa niết ngón tay anh.

"Hóng gió ngoài bờ biển rất thoải mái." Thẩm Hòe Tự nâng đóa hoa hồng kẹp giữa hai ngón tay lên trước mặt mình, "Làm sao anh có thể phân biệt được các chủng loại hoa thế? Em nhìn bông nào cũng giống bông nào."

Kỷ Xuân Sơn cười nói: "Chậm tiêu như em thì nhìn cái gì mà chẳng thấy giống nhau?"

Hôm nay Thẩm Hòe Tự không có hứng thú phản bác lời hắn, chỉ cúi đầu nhìn những đợt sóng trắng xóa bên chân xem như thừa nhận.

Giọng Kỷ Xuân Sơn hơi khựng lại, đột nhiên túm tay anh gia tăng tốc độ dưới chân, miệng thúc giục: "Đi nhanh lên, về khách sạn để tôi nói nghe bí mật này này."

"Bí mật gì cơ?" Thẩm Hòe Tự hỏi.

"Về rồi nói." Kỷ Xuân Sơn gần như là nhấc chân chạy.

Hai người thở hồng hộc trở lại phòng khách sạn. Thẩm Hòe Tự đóng cửa lại, giơ tay sờ soạng lớp mồ hôi mỏng sau cổ vì chạy vội: "Muốn nói chuyện gì mà thần bí thế?"

Kỷ Xuân Sơn ngồi xuống ghế sô pha, ngửa đầu uống mấy ngụm nước khoáng: "Chờ tôi thở một lát đã."

Thẩm Hòe Tự mở cửa ban công để gió biển thổi tan cảm giác khô nóng vì mướt mồ hôi, sau đó quay lại sô pha ngồi xuống sát bên cạnh Kỷ Xuân Sơn, nương ánh sáng mờ ảo buổi đêm ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của hắn rồi nghiêng người cẩn thận hôn lên.

Thần thái anh rất say mê, đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng mút hôn đôi môi Kỷ Xuân Sơn, giữa một tiếng ngâm nga nho nhỏ hắn đột nhiên đảo khách thành chủ chế trụ gáy anh, gia tăng nụ hôn này. Hai người hôn nhau say đắm đến khi hít thở không thông mới chịu tách ra.

"Vậy..." Giọng Thẩm Hòe Tự khàn khàn, "Rốt cuộc bí mật của anh là gì?"

Kỷ Xuân Sơn chăm chú nhìn cặp môi bị hôn đến đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó khăn lắm tôi mới thuận khí xong đấy."

"Anh có chịu nói không?" Thẩm Hòe Tự thò tay xuống xoa mạnh vào chỗ đã dựng thẳng bên dưới, "Không nói thì làm chuyện chính trước."

Kỷ Xuân Sơn khẽ liếc anh một cái: "Không chú ý phát triển bền vững nữa à?"

Thẩm Hòe Tự không trả lời mà cởi nút quần hắn ra, giải phóng cho 'cậu em' đã bừng bừng hưng phấn.

"Vậy để em kiểm tra xem nó có khả năng phát triển bền vững không đã..." Anh ngồi xổm xuống trước người Kỷ Xuân Sơn, dùng hai ngón tay giữ chặt gốc dương v*t rồi liếm từ thân cán lên đầu khấc, sau đó ngậm cả cây gậy cứng ngắc vào miệng ra sức nhả nuốt. Thẩm Hòe Tự nuốt rất sâu, khoang miệng ướt nóng bao bọc dương v*t sung huyết to lớn, quy đầu được mút mát theo tiết tấu làm máu nóng từ bụng dưới mãnh liệt len lỏi lên toàn thân. Kỷ Xuân Sơn bật ra vài tiếng thở dốc gợi cảm, ôm mặt anh kéo người lên.

Hai tay Thẩm Hòe Tự chống đùi hắn lưu loát lột sạch quần áo trên người, nhấc chân ngồi vào sô pha.

"Chờ một chút," Kỷ Xuân Sơn thấy anh chuẩn bị trực tiếp ngồi thẳng xuống vội vàng giơ tay giữ eo lại, "Bôi trơn trước đã."

Thỉnh thoảng Thẩm Hòe Tự sẽ biểu hiện cực kỳ gấp gáp trong lúc làm tình —— đặc biệt vào những khi anh không có cảm giác an toàn. Mấy ngày trước Kỷ Xuân Sơn mới suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Thẩm Hòe Tự cầm gel bôi trơn tùy tiện nặn ra một đống lau qua loa lên người rồi chậm rãi hạ eo xuống. Con đường chật hẹp bị dương v*t to lớn hung hãn chen vào làm anh cắn môi nhỏ giọng xuýt xoa. Kỷ Xuân Sơn cũng bị kẹp phát đau, tăng thêm sức lực trên tay không để anh tiếp tục ngồi nữa.

"Em yêu anh." Thẩm Hòe Tự rướn người xốc vạt áo thun hắn lên, cúi đầu ngậm núm vú cứng ngắc, "Anh biết mà, phải không?"

"Tôi biết." Anh rất chặt làm Kỷ Xuân Sơn vừa đau vừa sung sướng, giọng nói trầm khàn ngậm đầy tình dục, "Tôi biết."