Sao Rơi

Chương 13



============

Tháng tư ở Bắc Kinh rất ít khi có mưa lớn như vậy. Trời đã sập tối, Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn cùng chen chúc dưới một tán dù đơn chật chội.

Vóc dáng hai người đều cao, một chiếc dù bé xíu khó lòng che chắn nổi, Kỷ Xuân Sơn cầm dù nhưng nửa người đã ướt nhẹp. Thẩm Hòe Tự liên lụy làm phiền đến người ta nên vô cùng áy náy, bèn vươn tay cố kéo bả vai Kỷ Xuân Sơn vào dưới tán dù.

Đây là một hành động rất tự nhiên giữa các nam sinh, nhưng đúng là hơi quá thân mật.

Nhờ ơn Kỷ Xuân Sơn mà anh thoát một lần mắc mưa, lúc này phải tạm thời gác lại mâu thuẫn giữa tình địch ra sau đầu —— Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Tưởng Mộng Nam ngắm bạn học đẹp trai nhiều thêm vài lần không chứng tỏ được chuyện gì, ngắm chán rồi lại thôi ấy mà.

Thẩm Hòe Tự đơn phương hóa giải chiến tranh với Kỷ Xuân Sơn, lời muốn nói cũng vô thức nhiều lên, hỏi hắn: "Trước đây thành tích của cậu vẫn tốt như thế à?"

Kỷ Xuân Sơn đột nhiên lạnh lùng hẳn, yên lặng một lúc lâu mới "ừ" một cái.

"Trâu bò thật đấy." Thẩm Hòe Tự nhớ lại đề thi vật lý lần này có bao nhiêu hóc búa, tiếp tục cảm khái, "Phần thứ ba trong câu cuối cùng bài thi lần này ý, tôi giải mãi không ra." Anh mặc kệ Kỷ Xuân Sơn có đáp trả hay không, máy hát đã mở thì không dễ tắt đài, "Hồi mới phân ban tự nhiên với xã hội, tôi vốn muốn chọn ban xã hội rồi, tôi học mấy môn xã hội tốt hơn."

Thẩm Hòe Tự dừng một chút, ngữ khí chán nản: "Kết quả mẹ tôi khăng khăng bắt tôi chọn ban tự nhiên, nói chọn bên này tương lai dễ tìm công việc hơn." Anh gác cằm lên vai Kỷ Xuân Sơn, rầu rĩ nói, "Sau khi phân ban tôi mới phát hiện ra, độ khó của vật lý lớp 10 và lớp 11 hoàn toàn không cùng một cấp bậc."

"Vật lý là môn dễ lấy điểm tuyệt đối nhất trong số các môn tự nhiên." Kỷ Xuân Sơn nói, "Nó là môn học khách quan và nghiêm cẩn nhất, mỗi một bước giải đều được cân nhắc và tính toán lại nhiều lần, chỉ cần linh hoạt áp dụng công thức và kiến thức đã học là được."

"Nói như nói." Thẩm Hòe Tự thở dài một hơi, "Nếu tôi mà linh hoạt vận dụng được thì đến nông nỗi tính không ra sao?"

Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ, Kỷ Xuân Sơn nghiêng đầu né tránh, hỏi: "Cậu không hiểu chỗ nào?"

"Sao, muốn bổ túc cho tôi phỏng?" Thân thể dưới khuỷu tay rất nóng, trong cơn mưa lạnh tháng tư ôm vào rất thoải mái, Thẩm Hòe Tự thu cánh tay chặt hơn nữa.

Ngữ khí và thân thể Kỷ Xuân Sơn đồng loạt cứng đờ: "Thầy Trương đã dặn chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau."

Thẩm Hòe Tự cười hắn: "Cậu nghe lời quá nhỉ."

Kỷ Xuân Sơn nhỏ giọng hỏi: "Không cần giúp à?"

Thẩm Hòe Tự gật đầu lia lịa: "Cần chứ."

Hai người không nhanh không chậm đi bộ ra được trạm xe bus, mỗi người ướt nửa cái ống quần, lúc lên xe Thẩm Hòe Tự thoải mái đi theo Kỷ Xuân Sơn ngồi xuống hàng ghế dưới cùng.

Niềm vui vì quen biết bạn mới áp đảo phần uể oải vì thi cử không xong, Thẩm Hòe Tự lắc lắc mái tóc ướt, lại quay sang giúp Kỷ Xuân Sơn phủi bớt nước mưa dính trên áo khoác đồng phục, hỏi: "Sao cậu lại muốn ngồi hàng ghế cuối cùng? Ngồi đây dễ say xe lắm."

Kỷ Xuân Sơn đáp: "Tôi xuống xe trễ, phía sau yên tĩnh hơn."

"Cậu xuống trạm nào?"

"Trạm cuối."

Thẩm Hòe Tự nhìn chằm chằm bảng lộ tuyến xe bus trên đỉnh đầu nhẩm đếm, kinh ngạc cảm thán: "Mười lăm trạm? Nhà cậu xa như vậy luôn? Đến trường phải mất bao nhiêu thời gian thế?"

Kỷ Xuân Sơn đáp nhàn nhạt: "Cũng tàm tạm, nếu không kẹt xe thì mất khoảng bốn mươi phút."

"Nếu kẹt xe thì sao?"

"Phải xem vận may."

"Chắc cậu yêu học hành lắm đấy nhỉ." Lòng kính nể của Thẩm Hòe Tự dành cho bạn mới lại tăng cao một bậc, "Đổi lại là tôi, tám phần không kiên nhẫn nổi."

"Cũng không hẳn." Kỷ Xuân Sơn rũ mắt, giọng nói mang theo chút áy náy, "Ba tôi tốn rất nhiều công sức mới chuyển được tôi vào trường số 6."

Thẩm Hòe Tự tò mò: "Tại sao cậu lại chuyển trường? Trường cũ không tốt à?"

Kỷ Xuân Sơn quay đầu ra ngoài cửa sổ xe ngơ ngẩn nhìn dòng xe cộ tấp nập xuyên qua bóng đêm, không trả lời.

Thẩm Hòe Tự không truy vấn, trường bọn họ là trường trung học trọng điểm đứng đầu toàn thành phố, học sinh xuất sắc như Kỷ Xuân Sơn muốn chuyển tới cũng không phải chuyện gì kỳ quặc.

Quang cảnh bên ngoài xe dần trở nên quen thuộc, Thẩm Hòe Tự nói: "Tôi xuống trạm tiếp theo."

Kỷ Xuân Sơn gọi Thẩm Hòe Tự một tiếng.

"Gì thế?" Thẩm Hòe Tự nhìn hắn.

Kỷ Xuân Sơn quay đầu đúng lúc chạm phải tầm mắt Thẩm Hòe Tự. Tóc anh bẩm sinh đã mềm mại, bị ướt mưa trông càng ngoan ngoãn điềm đạm hơn, đôi mắt lá liễu như mang theo chút mê mang.

Kỷ Xuân Sơn dời ánh mắt, rút dù che mưa vừa gấp lại đặt trên xe đưa cho anh: "Dùng cái này đi."

"Cậu đưa dù cho tôi, lát nữa làm sao về nhà?" Thẩm Hòe Tự lập tức từ chối, "Không cần đâu, tôi chạy mấy bước là về đến nhà rồi."

"Nhà tôi cách trạm gần lắm, hơn nữa trên đường về còn có mái hiên che, không ướt được." Kỷ Xuân Sơn vẫn không nhúc nhích, kiên trì nói, "Cậu lấy đi."

Hai người cứ như vậy dùng dằng mất nửa phút, loa trên xe bus bắt đầu phát thông báo sắp đến trạm dừng.

Lần đầu tiên Thẩm Hòe Tự nhận ra người này còn rất cứng đầu, đành nhận dù rồi nói: "Kết bạn QQ đi, Kỷ Xuân Sơn."

Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn rất quái dị.

Chiến thần xã giao Thẩm Hòe Tự lại trịnh trọng tuyên bố: "Cả lớp mình, chỉ có mỗi cậu là tôi chưa kết bạn QQ thôi."

—-

Confirm câu anh Kỷ nói vật lú là môn dễ lấy điểm tối đa ban tự nhiên nhất không sai nha, đối với mình nó là môn nếu cố gắng học thì ít nhất sẽ có điểm, không bị nhét nhiều ký tự ngoài hành tinh gây lú cực mạnh như hóa học, còn toán thì vẫn là thôi đi... ; v ;b