Sao Rơi

Chương 47



============

Thẩm Hòe Tự run cầm cập bấu chặt eo Kỷ Xuân Sơn.

Bên tai vang lên một tiếng trầm đục nặng nề, anh tò mò mở mắt, thấy trên bàn xuất hiện một quyển sách ——《 Tuyển tập đề thi dự đoán của Hiệp hội giáo viên các trường trung học nổi tiếng: Vật lý lớp 11 》.

Anh đẩy Kỷ Xuân Sơn đang cười khùng khục không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỷ Xuân Sơn, cậu... quá đáng."

Hai người nhân buổi trưa mưa hơi ngớt vội vàng xuống lầu đi ăn cơm. Ngày hôm qua Thẩm Hòe Tự không ăn uống đàng hoàng, lúc này tâm trạng thoải mái nên ăn ngon miệng lên hẳn, gọi phần cơm ba món một canh ăn hết sạch sẽ.

Trên đường về nhà anh nhận được điện thoại của Đoàn Triết, hỏi sinh nhật năm nay có dự tính gì chưa.

Từ ngày Thẩm Hòe Tự có thể ghi nhớ, mỗi năm cha mẹ đều tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở nhà cho anh rồi mời vài ba người bạn thân nhất cùng về dự tiệc. Sau khi cha qua đời, công việc này do Triệu Văn Nhân tự mình xử lý, năm nay cũng không ngoại lệ, trước đó nửa tháng bà sẽ hỏi ý kiến anh, dặn dò phải mời các bạn từ trước, nhưng mấy hôm nay Thẩm Hòe Tự rối rắm chuyện thổ lộ với Kỷ Xuân Sơn nên đã quên sạch sẽ.

Thẩm Hòe Tự cúp máy, nói với người bên cạnh: "Kỷ Xuân Sơn, năm nay cậu sẽ là khách mời danh dự của tôi đấy, khách VIP luôn."

Lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn nghe đến cách gọi này, hiếu kỳ hỏi: "Khách VIP thì có đặc quyền gì?"

Thẩm Hòe Tự không ngờ hắn rất dễ dàng tiếp nhận những lời này, cúi đầu suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được gì hay ho, đành tự bịa một cái: "Khách VIP được yêu cầu món ăn, cậu muốn ăn món gì, để tôi bảo mẹ làm cho."

Kỷ Xuân Sơn buồn cười: "VIP do cậu mời nhưng người tiếp đãi là dì, đạo lý gì buồn cười thế?"

Thẩm Hòe Tự không thể phản bác, móc chìa khóa ra mở cửa: "Thế cậu muốn đặc quyền gì nào?"

Kỷ Xuân Sơn đáp: "Để tôi suy nghĩ đã."

Vừa trở về phòng thì mưa cũng rơi nặng hạt trở lại, tiếng sấm rền vang, Thẩm Hòe Tự đứng bên cửa sổ thất thần nhìn xuống phía dưới.

Trước khi quen biết Kỷ Xuân Sơn, vận may của anh tốt đến kỳ quặc, về sau lại chuyển biến bất ngờ ngã thẳng xuống vực sâu. Nhưng từ sau khi ở bên Kỷ Xuân Sơn, hình như anh đúng là không còn xui xẻo nữa. Vốn không quá tin vào huyền học, nhưng chuyện này quả thật rất thần bí không thể giải thích nổi.

"Nhìn cái gì thế?" Kỷ Xuân Sơn đi đến bên cạnh anh thò đầu nhìn xuống.

Tòa chung cư nhà Thẩm Hòe Tự ở ngay rìa tiểu khu, tầm nhìn rất tốt có thể nhìn thẳng xuống cây hòe già bên dưới.

"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự lẩm bẩm.

"Chuyện gì thế?" Kỷ Xuân Sơn nhìn anh.

"Cậu rất đặc biệt." Thẩm Hòe Tự quay mặt, ánh mắt rất kiên định không hề trộn lẫn một chút tạp niệm nào, như thể đang nói về một định lý khách quan, "Đối với tôi, cậu cực kỳ đặc biệt."

Ngoài cửa sổ giông tố nổ vang, bên trong phòng lại yên tĩnh lạ thường.

Kỷ Xuân Sơn tránh ánh mắt anh, cúi đầu nhìn quang cảnh bên ngoài: "Tiểu Tự, có thể ứng trước đặc quyền cho tôi được không?"

"Đặc quyền gì cơ?" Đôi mắt Thẩm Hòe Tự vẫn đuổi theo hắn.

Kỷ Xuân Sơn cụp mắt nhìn lại, đặt tay lên phần giữa kính cửa sổ và sau gáy anh, cúi người phủ lên môi.

Đó là một nụ hôn cực kỳ kiên nhẫn, Kỷ Xuân Sơn rất dịu dàng cẩn thận, mổ nhẹ một đường từ khóe môi như đang miêu tả viền môi đối phương. Thẩm Hòe Tự rơi vào choáng váng vì cái hôn dài lâu này, nháy mắt trượt người xuống lại được hắn kéo về trước ngực.

Anh vòng tay ôm lưng Kỷ Xuân Sơn, môi răng khẽ mở không chút dè dặt nghênh đón sự run rẩy và đau nhói mà hắn mang lại.

Không rõ ai là người rối loạn trước, lý trí cả hai nhanh chóng tan thành từng mảnh, thân thể mất kiểm soát hoàn toàn. Toàn bộ tiếng mưa rền gió dữ đều bị hơi thở hỗn độn bên tai che lấp, giờ phút này trong thế giới của anh chỉ có mình Kỷ Xuân Sơn.

Mãi đến khi sắp thiếu oxy Kỷ Xuân Sơn mới chịu kết thúc nụ hôn này, bọn họ tựa đầu lên vai nhau thở dốc lấy lại bình tĩnh.

Thẩm Hòe Tự kéo về được chút thần trí, nâng mắt vô ý đảo quanh phòng, chỉ trong phút chốc đầu óc anh bỗng nhiên rơi vào trống rỗng.

Cửa phòng ngủ hé ra một cái khe nhỏ, nhưng anh nhớ rõ thời điểm mình bước vào chắc chắn đã đóng kỹ cửa.

Thẩm Hòe Tự đẩy Kỷ Xuân Sơn ra, đi về phía cánh cửa.

Sau này anh vẫn luôn không nhớ nổi mấy bước đó mình đã đi như thế nào.

Anh đến cạnh cửa duỗi tay kéo cửa phòng, tận mắt nhìn thấy cửa phòng ngủ của Triệu Văn Nhân đang chậm rãi đóng lại.

Anh hấp tấp đóng sập cửa dựa lưng lên, lại không cách nào áp chế cơn run rẩy toàn thân, thấp giọng ra lệnh: "Kỷ Xuân Sơn, cậu mau về đi."