Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 15: Dựa sát



Ngày đầu tiên ở cùng với đám học sinh ban thể dục, mới năm rưỡi sáng đã bắt đầu ồn ào.

Tùy Hầu Ngọc ngủ rất nông, coi như không có chuông tập hợp thì tiếng nói chuyện ngoài hành lang thôi đã đủ để đánh thức cậu.

Cậu mở to hai mắt, mơ mơ màng màng thấy mấy người cùng phòng đang thu dọn đồ đạc.

Nhìn điện thoại, mới có năm giờ rưỡi, Tùy Hầu Ngọc nhíu mày.

Bảy rưỡi vào học, Tùy Hầu Ngọc thường sẽ ngủ đến bảy giờ, nửa tiếng thu xếp mọi thứ, đúng giờ lên lớp.

Cậu bị bệnh mất ngủ quấy nhiễu nên sáng sớm thường là thời điểm quý báu nhất, giấc ngủ tương đối sâu.

Hiện tại, xem ra sau này còn phải chịu đựng dài dài.

Động tác của mấy người cùng phòng rất nhẹ, dường như đang cố gắng để không đánh thức Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc.

Nhưng đám người bên ngoài hành lang lại la hét như loa phát thanh, quá đáng nhất là còn có người chơi bóng, sáng bảnh mắt ra mà chơi bóng cái gì?

Hầu Mạch đang ngồi xỏ tất ở trên giường Tang Hiến đối diện với Tùy Hầu Ngọc. Hắn nhìn cậu một lát rồi giải thích: “Bọn tôi phải huấn luyện vào buổi sáng, thời gian ăn cơm cũng sớm hơn các cậu.”

“…” Tùy Hầu Ngọc không trả lời.

“Sắp rồi, sau sáu giờ tất cả sẽ đi hết, cậu ngủ tiếp đi.”

Làm như hắn nói ngủ là có thể ngủ vậy.

Tùy Hầu Ngọc nét mặt âm u, nằm lỳ trên giường nhìn đám bạn cùng phòng thu dọn xong thì nhao nhao rời khỏi phòng ngủ, gần đến sáu giờ quả nhiên yên tĩnh hẳn.

Cậu nhắm mắt thử ngủ nhưng lại phát hiện không tài nào ngủ tiếp. Cậu đành ngồi dậy, lấy đồ của mình vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Lúc đánh răng, cậu nhìn bản thân đang buồn bực ở trong gương, đêm qua lần thứ hai ngủ lại rất thuận lợi, vừa mới đổi sang hoàn cảnh mới mà có thể ngủ được như vậy cũng không dễ dàng.

Rửa mặt xong, lúc quay trở lại phòng ngủ dùng máy sấy sấy tóc, Tùy Hầu Ngọc đứng trước cửa sổ nhìn sang phía sân vận động, quả nhiên thấy được học sinh ban thể dục đang luyện tập buổi sáng.

Luyện tập buổi sáng không phải huấn luyện chính thức nên đám người này còn đang đùa giỡn với nhau.

Cậu tìm được quả đầu màu đay kia trong nháy mắt. Người nọ đang ở đầu hàng, cả lúc chạy bộ vẫn mang dáng vẻ “bị ép làm việc”, mặt mày ủ ê.

Đang nhìn xem thì bỗng nghe thấy tiếng Nhiễm Thuật lầu bầu: “Ngọc ca…”

Tùy Hầu Ngọc tắt máy sấy, quay đầu lại nhìn, thấy Nhiễm Thuật đang cuộn mình trong chăn nhìn cậu, tiếp tục lầu bầu: “Nếu cậu đi nhà ăn thì nhớ lấy giúp hai cái bánh bao nhé.”

Nói xong ngủ tiếp.

Mỗi lần vệ sinh cá nhân, Tùy Hầu Ngọc tốn thời gian nhất ở khoản sấy tóc, sấy khô được tóc là coi như đã thành công.

Cậu cầm phiếu ăn, xuống nhà ăn ở dưới lầu mua cơm.

Trên đường còn tiện thể nhắn tin cho Tô An Di, hỏi xem cô có cần cậu mang gì cho không.

Kết quả vừa đi vào nhà ăn đã thấy đám học sinh thể dục đang ăn sáng bỗng nhiên im bặt rồi đồng loạt ngó về phía cậu. Nhưng người bọn họ nhìn lại là Tùy Hầu Ngọc, gặp phải tình huống này còn có thể bình tĩnh quay đầu nhìn về phía đám người này.

Một đám học sinh thể dục vừa ăn uống vừa lom lom nhìn, những cũng không có động tác nào khác.

Đợi đến khi Tùy Hầu Ngọc đi mua cơm, đám người này mới bắt đầu bùng nổ.

“Đó là Tùy Hầu Ngọc ở Thanh Tự đúng không? Cái tên mặt y chang con gái ấy?”

“Hóa ra trông như vậy à! Học bá của trường á? Không phải là linh vật à?”

“Thật đúng là giống như sữa đậu.”

“Cậu ta giận dữ có phải trông cũng rất đáng yêu không?”

Hầu Mạch đang ăn, nghe thấy những câu hỏi này tự dưng trả lời: “Ừm.”

Người xung quanh nhìn Hầu Mạch, không biết rốt cuộc là hắn trả lời cho câu hỏi nào.

Tùy Hầu Ngọc mang bữa sáng về phòng ngủ, ngồi trên giường ăn sáng.

Nhiễm Thuật vừa mới rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đặt gương ở trên bệ cửa sổ, xoay người lại kẻ lông mày.

Đúng lúc này, đám học sinh thể dục đã trở về, vừa cười nói vừa bước vào cửa, sau khi nhìn thấy Nhiễm Thuật đều giật hết cả mình.

Đặng Diệc Hành vô cùng khoa trương hỏi: “Dm Nhiễm Thuật, cậu còn trang điểm hả?”

Nhiễm Thuật quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, quát: “Biết, biết cái gì, tôi đang kẻ lông mày.”

Đặng Diệc Hành đi qua nhìn kỹ xong “phụt” một tiếng cười ha hả: “Sao cậu lại như thế này? Mắt to, mũi to nhưng lại không có lông mày? Trước đây tôi cứ tưởng là cậu mày rậm mắt to, thì ra lông mày là kẻ à?”

Hầu Mạch và Tang Hiến đang sóng vai đi vào cũng ngó Nhiễm Thuật một cái.

Lúc này Nhiễm Thuật chỉ mới kẻ xong một bên lông mày, bên còn lại vẫn chưa kẻ, trông rất buồn cười.

Nhiễm Thuật lập tức mắng trả: “Má! Cậu, cậu nhìn lại mình đi, sao mặt cậu lại như thế hả? Chẳng lẽ lúc ra đời má phải với má trái vẫn chưa biết nên nằm ở đâu đúng không?”

*ngũ quan sụp đổ, mọi người có thể xem lại chương một để tham khảo dung nhan của Diệc Hành.

Đặng Diệc Hành bị mắng đến mức không thốt nên lời.

Nhóc cà lăm nói chuyện thật độc ác.

Thẩm Quân Cảnh sau khi đi vào đột nhiên kiêu ngạo cười to: “Nhắc mới nhớ, hình như bọn mày đều ở lớp mười bảy hả? Chỉ có mình tao học lớp mười sáu. Ôi chao, lần này tao phát huy tốt quá, chẳng trách.”

Thẩm Quân Cảnh học cũng không ra làm sao, không biết lần này thi thế nào mà lại vào được lớp mười sáu.

Sau khi chia lớp xong, cậu ta đã đi khoe khoang khắp nơi.

Đặng Diệc Hành vừa bị châm chọc, nhịn không được lầm bầm: “Trước mặt Hầu Mạch với Tang Hiến mà cũng không biết xấu hổ khoe thành tích à?”

Thẩm Quân Cảnh đĩnh đạc đáp: “Tao thích vậy đó, lâu lâu mới được một lần đắc ý như vậy, tại sao tao không được nhắc?”

Nhiễm Thuật tiếp tục kẻ lông mày: “Ngọc, Ngọc ca của tôi học cũng rất giỏi, vì tôi mới đến lớp mười bảy. Chờ đến lúc thi, cho, cho các cậu biết thế nào là sắc đẹp và trí tuệ cùng tồn tại.”

Nói xong cũng không nhận ra rằng cái từ “sắc đẹp” này làm cho Tùy Hầu Ngọc nhíu mày.

Đặng Diệc Hành cũng cảm thấy rất hứng thú: “Ồ! Ngọc ca học giỏi lắm à!”

Dứt lời chợt cảm thấy sai sai, sao hắn cũng gọi là Ngọc ca theo vậy?

Nhiễm Thuật tiếp tục khen: “Đúng, đúng vậy, Ngọc ca của chúng ta học rất giỏi.”

Đặng Diệc Hành lắc đầu: “Nhưng đụng tới đại sư huynh bọn tôi thì không có cửa đâu, chỉ cần kì thi treo học bổng thì nó sẽ liều mạng liền. Đó không phải là thành tích, mà là mạng của nó.”

Nhiễm Thuật phủ nhận: “Thế, thế thì cậu ta toi mạng rồi.”

“Khoác lác vừa thôi!”

“Cứ chờ xem.” Ở phương diện này, Nhiễm Thuật cực kì tự tin.

Hầu Mạch vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện. Hắn cảm thấy phương diện học tập không quan trọng lắm, dù sao hắn gần như được điểm tối đa, cũng không sợ ai.

Hầu Mạch đang nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn.

Sáng sớm đã ăn nhiều như vậy? Đêm qua còn ăn bánh ngọt, ăn xong đã ngủ, thế mà người vẫn gầy như vậy?

Hầu Mạch cầm ba lô của mình, hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Sao cậu ăn nhiều thế mà lại không mập?”

Nhiễm Thuật là fan cuồng của Túy Hầu Ngọc, bất cứ điều gì về Tùy Hầu Ngọc cũng khen được, bèn khoe ngay: “Ngọc, Ngọc ca ngày đi hai lần.”

*dịch thô là ngày *a hai lần đó mọi người. Hong lẽ *a nhiều thì không sợ béo, giờ t mới bik ó.

Sau đó thì ngay lập tức bị Tùy Hầu Ngọc đá cho một cước, tủi thân bĩu môi.

Hầu Mạch không thể nhịn được cười.

Đám người ban thể dục quay về lấy đồ rồi chuẩn bị lên lớp.

Nhiễm Thuật kẻ xong chân mày cũng không còn thời gian ăn sáng nữa đành mang bánh bao theo. Trong hành lang, cậu nhìn một chút, đột nhiên phát hiện ra một chi tiết.

Hình như cả phòng chỉ có mỗi cậu thấp hơn một mét tám, dường như Đặng Diệc Hành là người thấp nhất, cậu đuổi theo hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”

“Tôi à, một mét tám mươi mốt.”

“À…”

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Nhiễm Thuật một mét bảy mươi tám đột nhiên bắt đầu cảm thấy tự ti.

Ghét nhất đám học sinh thể dục.

Vào giờ tự học buổi sáng, Tùy Hầu Ngọc mở ra một hộp bài domino mới, sau khi cúi đầu nhìn một lát thì bắt đầu sắp xếp.

Cậu có chứng hưng cảm, việc lên lớp vô cùng thách thức sức chịu đựng của cậu.

Bình thường có thể nhai kẹo cao su để làm dịu, tuy nhiên có vài thầy cô không thích chuyện này, thế nên vào lúc đi học cậu phải loay hoay làm ít việc gì đó để làm dịu đi sự nôn nóng của mình.

Tâm trí nửa vời, không hề tập trung nghe giảng mà vẫn học rất giỏi, có lẽ là do cậu khác người đi.

Vào lúc cậu đang sắp xếp các quân domino, cậu chú ý đến Hầu Mạch ngồi cách mình một lối đi nhỏ đang đeo một chiếc gối chữ U, đồng thời ngoác miệng ngáp một cái rõ to.

Cậu nhớ tối qua Hầu Mạch bận nhắn tin, dường như ngồi trên giường mình khá lâu, chắc đây cũng là nguyên nhân làm cho hắn buồn ngủ.

Nhưng mang hẳn gối chữ U có phải là nghênh ngang quá không?

Hai người vừa mới được khen vào buổi sáng bỗng tâm linh tương thông nhìn nhau.

Hầu Mạch nhìn quân cờ domino trong tay Tùy Hầu Ngọc còn Tùy Hầu Ngọc thì chăm chú quan sát chiếc gối chữ U, không ai nói gì.

Cuối cùng không ai nói chuyện, cả hai ngoảnh đi, ai làm việc người ấy.

Tùy Hầu Ngọc không có bạn cùng bàn, cậu bèn lôi cái ghế ở vị trí cạnh cửa sổ sang, bày quân domino trên ghế. Ngồi ở hàng cuối, bên ngoài có cơ thể của mình che chắn nên bình thường sẽ không bị thầy cô phát hiện.

Tiết thứ ba, Tùy Hầu Ngọc đã xếp quân bài domino theo độ khó cao là tháp hình trụ tròn.

Ở bên kia, Hầu Mạch cũng đang ngủ không biết trời đất là gì, cơ thể lung lay không theo quy luật, sau đó ngả về phía trước, đầu đập vào bàn phát ra một tiếng “đùng”.

Tùy Hầu Ngọc đang bày quân domino bị giật mình, bất giác kêu lên “Đ* má”, quân bài trong tay cậu rung lên, nguyên tòa tháp sụp xuống.

Trong giây phút đó, nhiều quân bài domino thi nhau từ trên ghế rơi xuống, liên tục phát ra tiếng “rào rào”. Quân bài sau khi rơi xuống nền gạch men sứ còn trượt đi rất xa, vung vãi dưới đất như là có thiên nữ rải hoa xung quanh Tùy Hầu Ngọc.

Giáo viên đang giảng bài dừng lại, quay xuống nhìn bọn họ.

Hầu Mạch ôm đầu, đau đến đánh mất khả năng ngôn ngữ.

Còn Tùy Hầu Ngọc thì vội dùng chân kéo mấy quân cờ ở trong phạm vi ghế ngồi và bàn của cậu, Nhiễm Thuật ngồi đằng trước cũng đang phụ giúp.

Giáo viên đi tới nhìn Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, kêu lên: “Hai cậu giỏi quá nhỉ? Ngủ à? Hả? Chơi à? Đang giờ học đấy!”

Cả hai cùng nhau thật thà cúi đầu.

“Đi ra ngoài đứng cho tôi!”

Hầu Mạch xoa trán, lắc lắc đầu rồi thong thả đi ra khỏi lớp.

Tùy Hầu Ngọc thở dài một hơi, đứng dậy đi theo ra ngoài hành lang, sau khi đứng vững còn thoáng liếc Hầu Mạch.

Hầu Mạch ôm cái trán đỏ, đáng thương nhìn lại.

Hai người đứng ngoài hành lang một lát, cơ thể Hầu Mạch lại bắt đầu nghiêng ngả, sau đó tựa lên người Tùy Hầu Ngọc.

Chất lượng giấc ngủ tốt thật, đứng mà cũng ngủ được.

Tùy Hầu Ngọc tức giận tát một cái lên cổ Hầu Mạch.

Hầu Mạch lập tức đứng thẳng, hoang mang nhìn khắp nơi rồi quay đầu sang nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc hơi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn.

Cửa sổ hành lang đang mở, gió nhẹ thổi vào từng lớp tóc của Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy nhìn tóc Tùy Hầu Ngọc thôi cũng buồn ngủ.

Hai người vẫn không nói gì, Hầu Mạch cũng không ngủ tiếp nữa mà ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người đứng cạnh nhau, ống tay áo thi thoảng sẽ ma sát, càng lúc dựa nhau càng gần cho đến khi Tùy Hầu Ngọc dựa vào Hầu Mạch ngủ thiếp đi.

Hầu Mạch kinh ngạc nhìn người bên cạnh nhưng  cũng không tát lại. Hắn nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tùy Hầu Ngọc, chần chừ một lát rồi lấy gối chữ U của mình đeo lên cổ cậu.

Sau đó, hắn dùng tay đỡ ở trước trán Tùy Hầu Ngọc, sẽ không chạm vào cậu nhưng vào lúc Tùy Hầu Ngọc suýt ngã thì có thể nâng đầu của cậu.