Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 2: Chứng hưng cảm



Bầu không khí trở nên hơi lúng túng thành ra đại sư huynh chỉ có thể hỗ trợ giảng hòa: “Hay là… bắt tay làm hòa nhé?”

Tùy Hầu Ngọc cử động cổ tay rồi lách người qua một phát, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn bắt tay.”

“Tôi thay mặt hai người này xin lỗi cậu.”

“Không cần xin lỗi.” Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn đại sư huynh, nở một nụ cười ranh mãnh: “Tôi đang chán, tìm bọn họ để giải sầu.”

Nụ cười này quá ranh mãnh làm cho đại sư huynh phải nhướn mày.

Tùy Hầu Ngọc nói xong thì vòng qua người bọn họ đi ra khỏi ngõ hẻm.

Màn đêm buông xuống, Tùy Hầu Ngọc men theo con hẻm nhỏ tối đi ra đường cái sáng đèn, cơ thể được đèn từ biển quảng cáo của các cửa hàng bao quanh, trên người xuất hiện những màu sắc rất bắt mắt.

Tóc xõa, cổ cao, dáng người mảnh mai, hai chân dài vô cùng chói mắt.

Trông bóng lưng thôi cũng đã thấy tuyệt vời rồi.

Còn gương mặt đó, lúc đánh người không những không xấu, mà lại còn… rất đẹp.

Đại sư huynh nhìn Tùy Hầu Ngọc rời đi, đến khi Tùy Hầu Ngọc biến mất ở đầu ngõ hẻm mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía bạn của mình: “Chúng mày có thể đừng sử dụng phương pháp vụng về này để tán gái được không?”

Tiểu ca cứu người không phục, xoa xoa chỗ đau rồi nói: “Xung quanh chúng ta toàn là trai, không có lấy một em gái nào, chán quá trời!”

Đại sư huynh nghe xong nhếch miệng cười: “Nhiều con trai có gì đâu mà không tốt? Chịu không nổi thì tự cấp tự túc, sau này thề sẽ cùng đối tượng đi cắt bao quy đầu, sau đó cùng nhau đi triệt sản, lãng mạn và đặc biệt biết bao nhiêu?”

Tiểu ca cứu người nghe xong trợn tròn mắt nhìn hắn: “Cắt bao quy đầu rồi còn đi triệt sản? Nướng da gà à, có thể bổ sung lại không?”

Đại sư huynh mím môi không trả lời, trong lòng đột nhiên cảm thấy chủ đề này rất quái dị và buồn nôn.

Nhìn lại hai đứa bạn một chút, trông như bị đánh rất tàn nhẫn nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng, chắc lúc Tùy Hầu Ngọc ra tay cũng có chừng có mực.

Đều là những vết thương đơn giản ngoài da, hơn nữa cũng không đánh vào mặt.

Đại sư huynh dẫn bọn họ ra ngoài, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Ba người bọn họ đi vào một cửa hàng gần đó, vừa vào bà chủ đã nhiệt tình chào đón: “Ơ, Hầu Mạch đến đấy à?”

Nói xong thì nhìn hai người đằng sau, tiếp tục nói: “Tiểu Đặng với Tiểu Thẩm cũng tới, gần đây có giải đấu đúng không? Lão Tam có thi đấu không?”

Ba người đáp lại qua loa, sau đó lại thấy cảnh bà chủ đang đưa menu cho khách là Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu liếc bọn họ, sau đó tiếp tục xem menu.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tùy Hầu Ngọc xem thực đơn, gọi thêm vài món.

Bà chủ viết lại hỏi: “Đi mấy người?”

“Một mình.”

“Một người ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy đâu. Với khẩu phần ăn của quán dì, ba món là đủ rồi đấy.”

“Không sao, dì cứ dọn lên đi.” Tùy Hầu Ngọc nói xong, trả lại menu cho bà chủ, sau đó dựa lưng vào ghế chơi điện thoại.

Tùy Hầu Ngọc mở menu wechat, thấy Nhiễm Thuật gửi tin nhắn thoại bèn ấn mở, nghe được giọng nói mong chờ ở bên đầu kia: “Cậu, có phải cậu muốn ra ngoài ở không? Có cần tớ sắp xếp cho cậu không? Không, không thể nào để cậu ở trong một phòng nhỏ được!”

Nhiễm Thuật là người nói lắp, lại là kiểu nói lắp khó chịu nhất.

Nếu nói lắp đoạn sau, nghe đoạn trước là có thể đoán được ý của cậu, không cần nói tiếp. Đoạn cà lăm ở trước thật sự thách thức tính kiên nhẫn của người khác, mỗi lần phải nghe nhạc dạo rất dài mới xong.

Tùy Hầu Ngọc nói giọng bình thường: “Lần sau cậu gửi tin nhắn chữ cho tớ được không?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Cậu, cậu, đm cậu ghét tớ đúng không? Gõ, gõ chữ rất mất công.”

“Tớ nghe cậu nói cũng rất mất công.”

Sau đó, Tùy Hầu Ngọc nhận được một tin nhắn thoại dài năm mươi bảy giây, thấy cái khung dài, dù có nghe thì cậu cũng không nghe hết, bèn đặt điện thoại lên bàn.

Bọn Hầu Mạch đến sau, nhưng đồ ăn thì lại được lên trước chủ yếu là vì đồ của bọn họ rất đơn giản.

Bà chủ là một dì hơn năm mươi tuổi, giọng nói lanh lợi, người cũng rất nhiệt tình, bưng lên xong thì giới thiệu: “Khi nãy dì mới ra sân sau hái rau, không phun thuốc, chắc chắn không có vấn đề gì. Các con không thể ăn ít như vậy được, lớn rồi sao không ăn nhiều thêm một chút?”

Bọn họ gọi ba món nổi tiếng nhất quán:  mì nước trong, bánh bao và trứng gà.

Không gọi thêm gì khác.

Cả ba người tội nghiệp dùng bữa, trong lúc đó thì thấy đồ ăn ở trên bàn Tùy Hầu Ngọc cách đó không xa.

Tùy Hầu Ngọc gọi sáu món, bà chủ vốn đang rất bận nhưng chưa đầy một lát đã đứng lại bên cạnh, hứng thú nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn.

Cảnh này giống như đang xem một chương trình truyền hình về ăn uống, một người trông gầy không có nổi miếng thịt nào mà ăn rất nhiều, không biết ăn kiểu gì.

Hầu Mạch nhìn nước luộc thịt trước mặt, rồi nhìn thịt cá bên chỗ Tùy Hầu Ngọc một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng biến mất, chủ yếu là vì thấy Tùy Hầu Ngọc ăn ngon như vậy, tinh thần của hắn cũng cảm thấy thỏa mãn theo, giống như mình cũng đã ăn no rồi.

Có lẽ… Đây là niềm vui khi xem người khác ăn nhỉ?

Đặng Diệc Hành, cũng là tiểu ca cứu người trợn tròn mắt, không thể không lẩm bẩm: “Thằng nhóc này chắc là giả vờ, thật sự có thể ăn nhiều như vậy sao?”

Thẩm Quân Cảnh, cũng là tiểu ca côn đồ, nhỏ giọng đáp: “Đây không phải là việc có thể giả vờ được, nếu tao muốn ăn tao còn có thể ăn nhiều hơn cậu ta.”

Sau khi Tùy Hầu Ngọc tính tiền ra về, bà chủ còn đến chỗ Hầu Mạch than thở: “Cô bé này trông thật ngầu, dáng người cũng cao, ăn cũng khỏe nữa.”

Ba người bọn họ đồng loạt nhìn về phía bà chủ với ánh mắt phức tạp.

Cuối cùng, Hầu Mạch nhắc nhở bà: “Dì, đó là con trai.”

Bà chủ khẽ giật mình, sau đó kinh ngạc hỏi: “Con trai mà đẹp như vậy luôn? Còn đẹp hơn con nữa.”

Hầu Mạch nghe xong những câu này cũng không đồng ý, đáp: “Mới có sáu món ăn đã mua chuộc được dì rồi à? Dì không cảm thấy gương mặt của con mới là gương mặt đẹp trai bình thường sao?”

Bà chủ cởi mở cười lớn: “Đúng, Hầu Mạch nhà chúng ta đẹp trai nhất.”

Hầu Mạch dám nói như vậy, một phần là do hắn không biết xấu hổ, một phần là do hắn trông không tệ thật.

Từ nhỏ Hầu Mạch đã không cùng màu da với những đứa trẻ khác.

Ở đây màu da trắng và hơi vàng khá nhiều, da của Hầu Mạch là kiểu da trắng bệch, tương đối ít thấy, còn trắng hơn cả da bình thường. Dường như tóc hắn bẩm sinh ít sắc tố đen, lông mày, con ngươi cũng không phải màu đen, mà là màu nâu đay.

Mái tóc ngắn màu đay xõa tung kết hợp với đôi mắt trông giống như một con mèo, lúc nhìn người thì ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ nhàng, giống như không để ý đến bất cứ thứ gì.

Dù trông hắn đang tươi cười nhưng đáy mắt lại không hề có vẻ vui vẻ, có lẽ cũng là do đôi mắt biết cười của hắn.

Cộng thêm những đường nét sắc sảo của hắn, sống mũi cao thẳng và đôi mắt sâu, khuôn mặt vô cùng góc cạnh. Hắn hay thường xuyên bị hỏi có phải là dân tộc thiểu số hay con lai không. Thật sự hắn còn không có chút huyết thống đặc biệt nào, ba đời ông bà đều là người Đông Bắc.

Ba người Hầu Mạch ra khỏi tiệm cơm, ngồi ở cái bàn gần cửa, nhìn cảnh ban đêm cho xuôi cơm.

Trong đêm tối, làn gió mát lạnh mang đến một mùi hương thảo mộc thơm ngát, sống ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế này khá thoải mái.

Đúng lúc này, sự yên lặng bị phá vỡ, Hầu Mạch nhận được cuộc gọi video từ huấn luyện viên gửi tới.

Hắn hít sâu một cái rồi ấn nghe, sau đó nghe tiếng huẩn luyện viên hét: “Tôi đang nhìn đám tụi em đang chạy bao nhiêu bước đấy! Ban ngày nóng không muốn chạy thì chạy ban đêm! Ngay cả khi nghỉ hè cũng không thể bỏ lỡ việc huấn luyện!”

Thái độ của Hầu Mạch rất tốt, làm hành động “OK” với màn hình, đặc biệt ngoan hiền: “Được, được.”

“Đừng nghĩ đến việc chạy lung tung một vòng mà lừa gạt tôi, tôi muốn xem các bước khác nhau của các em, mỗi người tách ra chạy. Sau khi về nhà, gửi cho tôi xem đoạn video!”

Hầu Mạch hắng giọng một cái, mỉm cười trả lời: “Được.”

Tắt cuộc trò chuyện video, học sinh ban thể dục trong lớp chắc chắn là những học sinh rắc rối nhất.

Ba người Hầu Mạch đi tới sân vận động.

Đây là sân vận động lớn nhất trong khu phố của bọn hắn, sân chính giữa vốn là sân bóng đá, nhưng luôn bị các đội múa quảng trường dành lấy quanh năm.

Xung quanh đường đua tuy không được vệ sinh kĩ lắm, nhưng đây cũng coi như là một sân chạy bộ tốt.

Khi cả ba đang khởi động, thì thấy được một bóng dáng quen thuộc——Tùy Hầu Ngọc chạy ngang qua bọn hắn.

Ba người nhìn nhau.

Đặng Diệc Hành không nhịn được hỏi: “Tên này bị gì vậy? Không phải vừa mới ăn xong à? Sao lại đi chạy bộ? Không sợ đau dạ dày sao? Đây là cách để bù lại việc ăn nhiều đúng không?”

Thẩm Quân Cảnh lắc đầu lẩm bẩm: “Tao đoán cậu ta phải mất hai mươi phút để đến đây, nếu chưa quen đường xá gần đây thì đi một vòng đến chỗ này phải mất bốn mươi phút, không chừng cậu ta vừa mới đến.”

Đặng Diệc Hành cũng gật đầu: “Cũng đúng, hôm nay thấy mang theo vali hành lí, có khi là vừa mới đến đây.”

Thẩm Quân Cảnh: “Cậu ta cũng là học sinh thể dục?”

Đặng Diệc Hành nhớ lại lúc cậu nhóc này lúc đánh người rất tàn nhẫn, cũng đồng ý với suy đoán này: “Có khi còn luyện tán đả đấy. Thật sự nhìn không ra, gầy đến trơ cả xương thế mà lại đánh ghê như vậy.”

Sau khi Hầu Mạch khởi động người xong thì chạy về phía sân tập, chạy ngay sau lưng Tùy Hầu Ngọc, hai người cách nhau không xa cũng không gần.

Không vượt qua nhau nhưng cũng không người nào chịu dừng lại, tiếp tục chạy với nhau mười vòng.

Tùy Hầu Ngọc trở về nhà trọ, cảm thấy chán đến mức toàn thân khó chịu.

Chơi game một lúc thì thấy chán, vì vậy cậu đứng dậy tổng vệ sinh.

Thực ra nhà trọ kiểu này tuy đắt nhưng lại có những lợi ích khác, ví dụ như đồ rửa mặt, giấy vệ sinh… đều được chủ phòng cung cấp, Tùy Hầu Ngọc ở lâu, chủ phòng đưa luôn cho cậu một bộ mới.

Tiền điện nước cũng do chủ nhà chịu.

Mặt khác, ngày nào cũng sẽ có nhân viên dọn dẹp đến, cậu không cần phải dọn.

Nhưng cậu lại không muốn ngồi yên.

Dọn dẹp xong rồi, Tùy Hầu Ngọc chống nạnh nhìn căn phòng, dường như không còn việc gì để làm.

Cậu cố nén tâm trạng bực bội ngồi xuống sô pha, ăn hai miếng kẹo cao su, đặt tay lên đùi, cũng không để yên mà mở tay ra rồi nắm chặt lại.

Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, bước ra khỏi cửa, bắt đầu chạy lên chạy xuống cầu thang.

Môi trường xa lạ khiến cậu cảm thấy bất an.

Bất an còn có thể trở nên trầm trọng hơn.

Cậu muốn phát tiết, nhưng lại không nghĩ ra cách nào tốt nhất trong lúc này.

Chỗ này cách âm bình thường, cậu chạy tới chạy lui thế này sẽ làm ồn đến hàng xóm.

Lúc này có một hộ gia đình mở cửa, người đó nhìn ra qua khe cửa, đúng lúc Tùy Hầu Ngọc đang lên lầu, bốn mắt nhìn nhau.

Lại là Hầu Mạch.

Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc cũng giật mình, sau đó khẽ cười hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Máy chạy bộ của tôi ngày mai sẽ tới.” Tùy Hầu Ngọc nói xong thì tiếp tục lên lầu.

Hầu Mạch cúi người hướng về phía trước, nắm tay nắm cửa, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày thể thao đang đi lên lầu, vì vậy hắn quay lại giải thích với mẹ: “Có người đang chạy bộ ở đây.”

Mẹ của Hầu Mạch trông vẫn dịu dàng như cũ, khẽ cười nói: “Ừm, mẹ biết rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đây, con cũng đi ngủ sớm một chút.”

Hầu Mạch dìu mẹ về phòng, sau đó lui ra ngoài, quay về phòng của mình.

Hắn bật máy tính lên, nhìn màn hình một lát, sau đó gõ mấy chữ vào khung tìm kiếm: Chứng rối loạn tăng động.

Hắn đã thấy Tùy Hầu Ngọc đánh nhau, nhìn cậu ăn cơm, phát hiện ra tuy khả năng nhẫn nại của Tùy Hầu Ngọc rất tốt nhưng luôn bị nôn nóng một cách kì lạ, không khỏi hơi tò mò.

Sau khi so sánh lại cảm thấy có lẽ Tùy Hầu Ngọc không mắc chứng rối loạn tăng động.

Sau đó, lại tra những từ khóa liên quan trong đầu: Chứng hưng cảm.

Hắn ấn mở, sau đó xem phần giới thiệu trên bách khoa toàn thư Baidu: Tự cảm thấy hài lòng về bản thân, chẳng hạn như cảm thấy mình rất thông minh, hoặc thân thể rất mạnh khỏe, hay luôn dồi dào năng lượng, ngủ ít và không có cảm giác mệt mỏi, hoạt động nhiều, hoặc tinh thần rất hay cảm thấy hưng phấn, hành vi liều lĩnh không để ý hậu quả hoặc có tính mạo hiểm.

Hầu Mạch nhìn trang, vô thức vuốt cằm, nhịn không được thở dài: “Thể lực tốt, dục vọng mạnh mẽ, hai cái này kết hợp lại thì quả là tuyệt.”