Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 23: Từ chối



Mưa vẫn đang rơi.

Hạt mưa rơi trên mặt dù kêu “lộp bộp” theo giai điệu không có quy luật.

Gió thổi qua màn mưa trước mắt, tạo ra một tấm rèm châu nghiêng nghiêng trước dù. Trong làn mưa, các thành viên đội tennis đã bước vào buổi luyện tập chính thức.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch, quần áo ướt dán vào lộ ra cơ thể thon dài khiến động tác của hắn tràn ngập sức mạnh, bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát.

Cử động trái phải của hắn rất cân đối, sân bãi trơn trượt hay làn mưa nặng hạt đều không thể tạo thành trở ngại quá lớn.

Lại là một cú đập.

Cánh tay vung vợt đập bóng, hạt mưa đập vào mặt vợt bắn ra bọt nước, nhanh chóng rơi xuống theo đường cong mà mắt trần có thể nhìn thấy được.

Từng cử động đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, giống như giao long nghịch nước.

Kết thúc hai set, Hầu Mạch thắng đối thủ, hắn cầm vợt đi sang phía Tùy Hầu Ngọc rồi ngồi xổm dưới dù của cậu.

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn hắn hỏi: “Tránh một lúc như thế này có ích gì đâu?”

“Đầu bị dầm mưa vẫn rất khó chịu, có thể tránh lúc nào hay lúc ấy.” Hầu Mạch nói xong ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Nếu như cậu gặp mưa thì có phải người sẽ sẽ nặng hơn không?”

“Tại sao?”

“Tóc hút nước.”

“…”

Tùy Hầu Ngọc không thèm đôi co với hắn nhưng Hầu Mạch vẫn nói tiếp: “Đầu nặng chân nhẹ, thân thể mất cân bằng hay nước chảy từ tóc xuống đầy mặt mũi?”

Tùy Hầu Ngọc tức giận giơ đầu gối ra định đụng Hầu Mạch.

Hầu Mạch nhanh lẹ né tránh: “Đừng có quậy, người tôi ướt nhẹp đấy.”

Tùy Hầu Ngọc bây giờ vẫn còn đang mặc quần đồng phục.

Tùy Hầu Ngọc từng nghe Đặng Diệc Hành nói.

Lúc mới khai giảng lớp mười, Hầu Mạch được rất nhiều bạn nữ thích nhưng dần dần không còn ai nữa. Một phần do hắn nói mình thích con trai còn phần lớn là do hắn lắm miệng.

Hầu Mạch tốt như vậy, tiếc là bị nhiều chuyện.

Hầu Mạch ngồi xổm một lúc, chỉ vào Tang Hiến hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Rút ra được đặc điểm động tác của nó chưa?”

“Ừm, nhìn kĩ rồi.”

“Khi gặp phải ngày mưa, thành viên đội điền kinh sẽ đổi sang giày đinh, đương nhiên là không giống với đinh trong ngày thường, loại đinh đó bám đất tốt hơn. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất ghét trời mưa, dù sao bình thường sợ chân ra mồ hôi tăng phụ trọng nên họ đều mang tới vài đôi bít tất, gặp trời mưa sẽ rất phiền. Chúng ta cũng có giày thể thao để mang vào những ngày mưa, nhưng tốt nhất là dùng kĩ thuật.”

Hầu Mạch nói rồi đứng dậy, nhưng phải cúi người để trốn trong dù.

Hầu Mạch dùng chân mình làm mẫu cách khống chế cơ thể ngừng lại: “Nếu như bị trượt mà không dừng được, chân đặt giống như tôi, sau đó làm như thế này thì thường sẽ tăng ma sát, dừng lại.”

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn, tay cầm dù đưa thấp xuống, ép tới mức làm Hầu Mạch khó chịu bèn thuận tay cướp cây dù đi.

Hầu Mạch đứng thẳng trước mặt Tùy Hầu Ngọc, mặt dù khẽ nghiêng, bên Tùy Hầu Ngọc hơi thấp còn bên hắn cao hơn để đảm bảo cậu không bị xối đến, sau đó hắn vừa cầm dù vừa làm mẫu lại lần nữa.

Cúi đầu nhìn thấy giày của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch dùng mũi giày mình chọt mũi giày của cậu nói: “Đôi này không phải giày để chơi tennis.”

Gần đây Tùy Hầu Ngọc có tham gia huấn luyện với học sinh thể dục nên đổi sang đôi AJPE này, đi tương đối dễ chịu.

*AJPE là một hãng giày xịn.

“Đôi này không được hả?” Cậu nhấc chân cho Hầu Mạch nhìn.

“Ừm, giày chạy bộ rất dễ bị ngã, giày bóng rổ sẽ ảnh hưởng đến mắt cá chân. Giày chơi bóng của chúng ta được thiết kế riêng, có đệm để bảo vệ ngón chân, nếu không huấn luyện lâu dài sẽ gây tổn thương lớn đến cơ thể.”

Hầu Mạch vừa nói vừa đem chân để cạnh Tùy Hầu Ngọc, so sánh: “Cậu đi giày size bao nhiêu?”

“Size bốn mươi ba.”

“Tôi đi size bốn mươi bốn, để tôi cho cậu mượn một đôi, lót thêm miếng đệm chắc là vừa, còn đôi này cậu có thể dùng để chạy bộ hoặc làm mấy huấn luyện cơ bản thôi.”

“Tôi có thể mua…”

“Không cần, cậu tham gia đội tennis sẽ được nhà tài trợ cung cấp giày và quần áo thể thao miễn phí, nhưng đồ theo số đo thì cần một khoảng thời gian mới đưa tới.”

“Tôi không định tham gia đội tennis.”

Hầu Mạch dừng nói, nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu đối mặt với hắn.

Đột nhiên Hầu Mạch giương khóe miệng cười chế giễu, trong mắt lộ vẻ chế nhạo: “Không tham gia? Thế tôi chơi với cậu làm gì?”

Giúp chọn vợt, dạy kĩ thuật, kết quả cậu ta chỉ tới chơi?

Tùy Hầu Ngọc thẳng thừng hỏi: “Không phải cậu ghét đánh đôi à?”

“Đúng là tôi ghét đánh đôi thật, nhưng tôi không cản cậu gia nhập đội. Nhưng nói thật, tôi ghét loại tới chơi như cậu hơn, lãng phí thời gian của người khác.”

Hầu Mạch dứt lời thì ném dù lại cho Tùy Hầu Ngọc rồi xoay người tiến vào màn mưa.

Tùy Hầu Ngọc cầm dù nhìn Hầu Mạch rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng không thoải mái nhưng chẳng thể nói rõ tại sao.

Nhưng cậu thực sự không định tập trung chơi tennis.

Cậu từng học rất nhiều thứ, phần lớn là để tiêu khiển, giết thời gian nhàm chán và bồi dưỡng sở thích.

Vì không muốn rảnh rỗi tới bực bội mà thôi.

Không giống bọn Hầu Mạch, bọn họ là học sinh ban thể dục, có mục tiêu rõ ràng, khác xa với loại tự do, phóng túng như Tùy Hầu Ngọc.

Cậu sợ một khi mình đồng ý thì sẽ phải cùng gánh trách nhiệm, sau này khó rời đi.

Cậu vẫn chưa suy nghĩ xong.

Phần huấn luyện sau Hầu Mạch hoàn toàn không để ý tới Tùy Hầu Ngọc.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh tìm Tùy Hầu Ngọc nói chuyện, tranh thủ tránh mưa một lúc rồi tiếp tục luyện tập.

Sắp tới kì thi tháng, rốt cuộc Tùy Hầu Ngọc cũng có bộ dáng học bá, chí ít đã bắt đầu đọc sách.

Buổi tối, cậu tự học trong phòng đọc sách, để giảm nôn nóng còn nhai kẹo cao su.

Cậu nhìn sách giáo khoa, thi thoảng liếc sang vở ghi chép của mình còn tay thì xoay bút.

Tô An Di đứng dậy muốn đi lấy nước nên lách người đi qua Nhiễm Thuật.

Chưa đi được hai bước, cô đã bị Nhiễm Thuật nắm lấy cổ tay ấn lại xuống ghế ngồi.

Tô An Di ngơ ngác nhìn Nhiễm Thuật với vẻ mặt không hiểu.

Nhiễm Thuật nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Cậu, cậu không thấy bụng khó chịu hả?”

Cô lắc đầu: “không có.”

Nhiễm Thuật bèn lấy điện thoại ra cho cô xem: “Cậu thấy ngày có quen không?”

Rốt cuộc cô đã hiểu: “Tớ bị tới sớm?”

Nhiễm Thuật gật đầu nặng nề: “Có một, một đốm tiền xu nhỏ.”

Từ trước đến giờ Tô An Di bị tới tháng đều không đau nhức gì cả, đến phản ứng báo trước cũng không có.

Bình thường ngày tới vẫn rất chuẩn, tự dưng lần này lại tới sớm, có lẽ do gần đây trời nóng nực nên cô có đi bơi sau giờ tự học buổi tối.

Tô An Di hốt hoảng, ngồi trên ghế không biết làm sao.

Cô chưa chuẩn bị, lại không quen mấy nữ sinh khác trong lớp, giờ chẳng lẽ phải nhịn đến hết giờ tự học tối ư?

Nhiễm Thuật khoát tay: “Không, không sao đâu, tớ với Ngọc ca đi mua giúp cậu, ngồi chờ chút nhé.”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật, hơi chần chừ rồi vẫn đứng dậy theo, trốn tiết tự học với Nhiễm Thuật.

Tự học buổi tối cũng có giáo viên canh nhưng chỉ đi tuần tra ngoài hành lang, không nhất định tiến vào lớp nào cả.

Lớp mười bảy bọn họ lại càng đặc biệt, có nhiều học sinh thể dục nên tới chiều đã trống hơn nửa, ít đi hai người cũng sẽ không bị phát hiện.

Sau khi bọn họ chạy ra thì đến thẳng siêu thị, lấy đồ cho Tô An Di xong hai người còn tranh thủ mua khoai tây chiên và đồ ăn vặt.

Ngay lúc tính tiền, một đám người ồn ào tiến vào.

Sau khi vào bọn họ còn chào hỏi với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, sau đó thấy được cảnh nhân viên bán hàng cầm “Siêu thấm chống tràn” quét một cái rồi bỏ vào túi.

Đặng Diệc Hành quay đầu nhìn Hầu Mạch.

Hiển nhiên Hầu Mạch cũng đã nhìn thấy.

Đặng Diệc sửng sốt đến mức cà lăm: “Đây, đây, chính là nhát búa đập tan hiện thực để lộ rằng Tùy Hầu Ngọc là nữ giả nam đúng không?”

Dứt lời thì bị Tùy Hầu Ngọc đập lên cánh tay một cái: “Búa cái đầu cậu!”

Đặng Diệc Hành chỉ vào cái túi hỏi: “Thế mấy cậu mua cái này để lau sàn hả? Bởi vì cái này thấm hút tốt?”

Tùy Hầu Ngọc không thể nói rằng Tô An Di cần dùng, nữ sinh người ta cũng cần sĩ diện, kết quả đành cắn răng nghiến lợi không trả lời.

Cuối cùng Hầu Mạch giúp cậu làm sáng tỏ: “Là nam.”

Đặng Diệc Hành vẫn không tin: “Tao vẫn không chắc lắm.”

“Tao xem qua rồi, là nam.” Hầu Mạch nói xong rồi đi vào.

Đặng Diệc khó hiểu một lúc rồi đi vào theo, sao đó đuổi theo Hầu Mạch mắng: “Mày cái đồ lưu manh! Mất liêm sỉ!”

Hai người Tùy Hầu Ngọc mua quá nhiều thứ, đến khi Hầu Mạch lựa xong ra chỗ tính tiền, hai người họ vẫn đang nhét đồ vào túi.

Hầu Mạch mua ba cây bút, một cây bút chì 2B và hai cây bút đen nước, nhìn là biết chuẩn bị cho kì thi.

Đặng Diệc Hành mua giống hắn nhưng nhiều thêm một cục gôm.

Nhiễm Thuật quay đầu lại hỏi hai người bọn hắn: “Hầu, Hầu, Hầu Mạch, sao không mua gôm?”

Bị gọi tới ba tiếng khỉ, gân xanh trên trán Hầu Mạch nổi hết lên.

Đặng Diệc Hành uể oải trả lời: “Hầu ca không cần.”

Trả lời xong mới nhận ra chỗ không đúng, vội vàng sửa lại: “Là Đại sư huynh.”

Nhiễm Thuật còn ngơ ngác hỏi họ: “Nhưng… Hai cách gọi đều là khỉ mà đúng không? Dù có gọi cậu ấy là đại thánh thì cũng vẫn là khỉ cơ mà, bình mới rượu cũ hết không đúng à?”

Tùy Hầu Ngọc nghe thấy thì bật cười.

Hầu Mạch tức giận lườm Tùy Hầu Ngọc, tính tiền xong thì lập tức rời đi.

Bọn học cùng nhau trở lại phòng học, trên đường đi gặp giáo viên tuần tra còn thản nhiên chào hỏi giống như một đám học sinh thể dục huấn luyện xong đang về lớp vậy.

Chẳng cần phải trốn tránh.

Sau khi về đến lớp, Đặng Diệc Hành thấy Nhiễm Thuật móc trong túi ra mấy bịch đồ ăn vặt và cả “siêu thấm chống tràn” cho Tô An Di.

Tùy Hầu Ngọc cởi áo khoác của mình đưa cho cô, Tô An Di cột chiếc áo quanh eo, lấy một miếng băng bỏ vào túi rồi chạy ra khỏi phòng học.

Đặng Diệc Hành rốt cuộc cũng thở dài một hơi, nhỏ giọng lầm bầm với Hầu Mạch: “Làm tao sợ muốn chết, cứ tưởng phòng chúng ta có một bạn nữ giả nam chứ…”

Hầu Mạch cười không nói chuyện, mở sách ra bắt đầu đọc.

Nhìn một lát, hắn hỏi người ngồi đằng trước: “Người anh em, chúng ta học đến đâu rồi vậy?”

Hầu Mạch – vua ngủ trong lớp.

Thỉnh thoảng buổi chiều hắn còn bận huấn luyện không lên lớp, đến nỗi môn nào học tới đâu cũng không biết.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn dáng vẻ của Hầu Mạch, không nhịn được tự hỏi, cái tên này học giỏi thật à?

Cậu vừa đọc sách vừa để ý tới Hầu Mạch, thấy hắn đang đọc rất nghiêm túc.

Bây giờ lâm trận mới mài gươm… Liệu có được không?

Tính hiếu kỳ của Tùy Hầu Ngọc khá lớn, luôn hơi tò mò về Hầu Mạch. Cộng thêm cái tính xểnh ra là chuồn mất của hắn nên cậu cứ nhìn Hầu Mạch chằm chằm.

Rõ ràng Hầu Mạch đã nhận ra nhưng hắn phớt lờ cậu.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Tùy Hầu Ngọc đang dọn đồ thì đột nhiên Hầu Mạch đi tới bảo: “Nói chuyện chút được không?”

Tùy Hầu Ngọc hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật nhẹ đầu.

Nhiễm Thuật quay lại hỏi: “Sao vậy… Lại đánh nhau hả?”

Hầu Mạch trả lời trước: “Không đánh nhau, cậu về trước đi.”

Chờ học sinh trong lớp tan hết, ai đó tắt hết đèn ở hàng ghế trước, chỉ để đèn ở hàng ghế sau.

Trong phòng học, màn hình chiếu đang chậm rãi cuốn lên, phát ra tiếng cuốn, cuối cùng “Két” một tiếng đóng lại.

Phòng học yên tĩnh, thiết bị ở đây hoàn toàn mới tinh, trên mấy bàn học còn đầy sách vở, trông rất lộn xộn.

Đây chính là phòng học quen thuộc của bọn họ,

Hầu Mạch ngồi ở bàn của mình, ánh trắng hắt lên lưng, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo thể thao.

Tùy Hầu Ngọc không đứng dậy mà ngồi yên tại chỗ của mình, nghiêng người để chân sang lối đi nhỏ rồi duỗi thẳng đôi chân dài.

“Có việc gì à?” Tùy Hầu Ngọc hỏi hắn.

“Ừm.” Biểu tình của Hầu Mạch rất nghiêm chỉnh: “Tôi nói lại một lần nữa, sở dĩ tôi nói với bên ngoài chuyện mình thích con trai chỉ vì không muốn yêu đương, tiện thể từ chối nữ sinh.”

Tùy Hầu Ngọc không hiểu hắn nói vậy làm gì, đưa tay chống cằm nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Rồi sao nữa?

Hầu Mạch tiếp tục mở miệng: “Nên nếu cậu không có ý định gia nhập đội tennis thì đừng đi theo huấn luyện cùng. Huấn luyện viên rất quan tâm cậu, ngày thấy cậu đi mua vợt thầy ấy rất vui vẻ, tôi không muốn thấy thầy buồn.”

“Ây…” Thì liên quan gì nhau nhỉ?

Tùy Hầu Ngọc càng khó hiểu.

“Thêm nữa, đừng có nhìn tôi chằm chằm, tôi sẽ bị phân tâm. Tôi biết cậu không thích người khác tới gần, tương tự tôi cũng không thích đột nhiên có người leo lên giường mình, đừng có làm vậy nữa được chứ? Tôi sẽ cảm thấy rất khó xử.”

Rốt cuộc Tùy Hầu Ngọc đã hiểu ra rằng mình đang bị từ chối.

Cậu nghĩ nghĩ, trả lời: “Xin lỗi, hôm đó tôi sai, sau này tôi sẽ không như vậy.”

“Ừm, hi vọng sau này cậu phân rõ giới hạn với tôi, tôi không tài nào chấp nhận được người như cậu đâu.” Hầu Mạch nói xong khoác ba lô lên lưng rời khỏi phòng.

Tùy Hầu Ngọc ngồi trên ghế chìm vào trầm tư.

Cậu luôn cảm thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ?

Việc Hầu Mạch nói với cậu có phải không chỉ riêng chuyện cậu chạy lên giường hắn ngủ đúng không?

Cứ lạ lạ chỗ nào ấy?

Hầu Mạch tỏ ra khá bình tĩnh khi bước ra khỏi lớp

Sau khi bước ra ngoài, hắn nhanh chóng đứng dựa vào tường quan sát bên trong phòng học, thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn ngồi yên, hắn bắt đầu kiểm điểm chính mình, có phải nãy từ chối cậu quá ác rồi không?

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Tùy Hầu Ngọc, tự nhiên hắn cảm thấy hơi không nỡ.

Tuy nhiên đã không định yêu đương thì không thể tiếp tục mập mờ như thế, không dây dưa dài dòng sẽ tốt cho cả hai bên.

Bị nhìn nguyên giờ tự học tối khiến hắn cảm thấy một bên mặt cứ run rẩy suốt, không thể đọc sách nổi, quả thật rất ảnh hưởng đên học tập.

Hít sâu một cái, hắn xoa xoa mặt rồi trở về phòng ngủ.

Về đến phòng, Hầu Mạch lấy sách ra đọc tiếp, còn mượn cả vở ghi chép của Tang Hiến.

Xem xong thì làm thử vài câu trong sách bài tập, rồi lại tiếp tục đọc sách.

Đến khi phòng ngủ tắt đèn, hắn lấy đèn bàn nhỏ của mình trốn trong chăn tiếp tục học.

Hắn đã sớm quen với loại hình thức học tập này rồi.

Thật ra lúc đi học hắn có nghe giảng.

Nhưng nghe một hồi thì ngủ mất.

Lúc đang mơ mơ màng màng, hắn vẫn nghe được tiếng thầy cô giảng bài nên trong khi ngủ cũng mơ thấy kiến thức.

Bây giờ đọc lại sách chợt nhớ ra mình đã nghe qua đoạn này một lần, sau khi giải xong thì hiểu.

Học đến hơn mười hai giờ, thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa về phòng, Hầu Mạch lại bắt đầu lo lắng.

Có phải bị hắn từ chối nên Tùy Hầu Ngọc đau lòng quá đi tự sát rồi?

Càng nghi ngờ càng bất an, Hầu Mạch dứt khoát xuống giường, đi ra ngoài tìm một vòng, phát hiện Tùy Hầu Ngọc không ở phòng ngủ nào trên hành lang.

Phòng ngủ ở tòa mười một này như một con sói cô đơn, không có giáo viên kiểm tra phòng nên bọn họ ra vào rất tự do.

Trường cũng chẳng sợ bọn họ trốn không ngủ, hơn nửa đêm không còn phương tiện giao thông nào, học sinh cùng lắm là ra ngoài trộm bắp ngô thôi.

Hầu Mạch mặc đồ ngủ loanh quanh trong trường một vòng rồi dứt khoát đi về phía phòng học, đứng ở cửa hắn thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn đang đọc sách trong lớp.

Tuy nhiên dáng vẻ Tùy Hầu Ngọc đọc sách rất độc đáo, vừa trồng cây chuối vừa lật sách.

Hầu Mạch cực kì khó hiểu, dựa vào vách tường móc điện thoại ra tra.

Người mắc chứng hưng cảm khó tập trung, dễ ảnh hưởng đến việc học. Tùy Hầu Ngọc hẳn phải làm thế để cưỡng ép sự tập trung của mình.

Phương pháp thật độc đáo.

Xác nhận Tùy Hầu Ngọc không sao, Hầu Mạch yên lòng đứng lên đi về.

Nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì nghe có tiếng mở cửa, hình như Tùy Hầu Ngọc phát hiện ra có người đến.

Hầu Mạch sợ tới mức vội vàng kiếm chỗ để trốn, để ý thấy một góc tường thì nhanh chóng núp vào, kết quả hông đập vào vào bệ cửa sổ, đau đến nhỏ nước mắt, cũng may là hắn nhịn được không hét lên.

Tùy Hầu Ngọc quan sát phía ngoài, thấy không có ai mới lui trở về.

Hầu Mạch đợi người đi hẳn mới đau đớn ngồi xổm xuống phía dưới cửa sổ, ôm hông lau nước mắt.

Hắn chỉ từ chối đối tượng thầm mến mình thôi mà, sao giống như hắn đã làm sai chuyện gì vậy nè?