Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 28: Giải thích



Tùy Hầu Ngọc lui về phía sau hai bước, bày ra dáng vẻ không được xâm phạm khu vực cá nhân.

Giống như Tôn Ngộ Không đã vẽ một vòng tròn quanh cậu, người khác đừng mong vào được cái vòng này, nếu không cậu sẽ cảm thấy bị quấy rầy.

Như vậy sợ rằng sẽ chọc đến con quái thú nhỏ nóng nảy.

Hầu Mạch cũng không định đến gần làm phiền cậu suốt, hắn dừng lại đúng lúc, điều chỉnh tâm tình xong mới giải thích với Tùy Hầu Ngọc: “Tôi thừa nhận, ban đầu tôi thêm Wechat của cậu là vì bố tôi gửi thiệp cho, còn tôi thì ngại không muốn thêm.”

“Ồ.” Tùy Hầu Ngọc thật sự không muốn nghe mấy câu này, hắn đã biết thế rồi thì còn có gì mà phải giải thích nữa?

Định làm nhục cậu thêm lần nữa à?

“Nhưng mấy ngày sau lúc nói chuyện với cậu, tôi thấy hình như cậu không còn đáng ghét như hồi trước nữa nên tôi vẫn muốn trò chuyện tiếp với cậu. Chúng ta đã tán gẫu cả một lúc, cậu còn nhớ chứ?”

Tùy Hầu Ngọc không nói gì, như là ngầm thừa nhận.

Hầu Mạch nói tiếp: “Sau đó tôi không trả lời tin nhắn là vì bố tôi đột ngột qua đời, khi ấy trong nhà loạn cả lên nên tôi không có tâm trạng để đọc tin nhắn.”

Tùy Hầu Ngọc hơi sửng sốt.

Chuyện chú An qua đời, quả thật cậu không biết.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu ở rất gần nhà Hầu Mạch nhưng thật sự chưa từng gặp chú An, nếu không thì cậu đã nhận ra từ sớm rồi.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Tùy Hầu Ngọc hỏi, vẫn ngạc nhiên đến nỗi không chớp mắt một lúc lâu.

“Ngày giỗ là 30 tháng 8.” Giọng của Hầu Mạch rất trầm, rất thấp, âm thanh phát ra cũng chỉ do cổ họng khẽ run.

Ngày ấy tháng ấy, đúng là khớp với thời điểm Hầu Mạch không trả lời tin nhắn của cậu.

Đến bây giờ cậu vẫn nhớ rằng cả kỳ nghỉ hè đều nói chuyện với Hầu Mạch mà đến cuối kỳ nghỉ, Hầu Mạch bỗng nhiên như bốc hơi khỏi thế gian này, không hề trả lời tin nhắn của cậu.

Cậu cảm thấy, hẳn là Hầu Mạch cũng không muốn quan tâm tới cậu nữa.

Rồi cậu lập tức nghĩ tới một chuyện.

Đặng Diệc Hành từng nói, trong lớp bọn họ Hầu Mạch nhỏ tuổi nhất, mà ít đi một ngày tuổi nữa thì phải nhập học với khóa sau.

Nói cách khác, ngày sinh nhật của Hầu Mạch là ngày 31 tháng 8 mà ngày giỗ của bố Hầu Mạch là 30 tháng 8.

Chỉ cách nhau có một ngày mà thôi.

Lúc Tùy Hầu Ngọc đang im lặng thì Hầu Mạch lại nói: “Thật ra lúc sáng tôi đã muốn nói cho cậu, nhưng lúc định nói thì lại nhịn xuống vì thấy nói vậy thì cảm thấy giống như đang bán thảm* vậy. Cũng chẳng phải là tham gia show tài năng nên không cần phải nhắc tới những điều này... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cảm thấy vẫn nên giải thích rõ với cậu.”

*bán thảm: Kể lể khổ sở

Thực ra những lời này rất khó để nói ra, mà nói bằng giọng như thế nào thì nghe cũng rất giả tạo.

Không ngờ rằng Hầu Mạch lại lộ ra khía cạnh đau đớn nhất của bản thân, chuyện giấu kín trong lòng hắn nay lần đầu tiên được nói ra.

Chỉ vì hắn cảm thấy người này rất quan trọng.

Tùy Hầu Ngọc lại hỏi: “Thế nên cậu đổi tên?”

“Ừ, lúc đầu tôi cũng không muốn đổi nhưng sau khi bố tôi mất, ông bà nội và các cô dì chú bác của bố vừa khóc vừa làm loạn lên. Họ đòi lấy toàn bộ tiền tử tuất*, lại bắt mẹ tôi lấy tiền tiết kiệm ra, những đồ đáng tiền trong nhà đều bị lấy đi. Sau đó mẹ tôi vì quá đau lòng nên đổ bệnh, mà muốn đưa vào ICU cần có tiền chữa, thế là bọn họ lập tức cắt đứt quan hệ với mẹ con tôi.  Thi thoảng lắm mới liên lạc thì mục đích vẫn là định lợi dụng tôi còn nhỏ để lừa lấy số tiền có thể cứu mạng mẹ trong tay tôi. Lòng tôi nguội lạnh, không muốn mang họ An nữa.”

(*)Tiền tử tuất: tiền cứu trợ; an ủi chăm sóc cho thân nhân những người chết hoặc bị thương vì công việc chung.

Cả ông bà nội cũng không thèm gọi đến, cứ thế phủi sạch quan hệ.

Mức độ rạn nứt quan hệ khi ấy hiện rõ ngay trong giọng nói.

Tùy Hầu Ngọc biết Hầu Mạch nói những điều này không phải để lừa cậu.

Trước kia Đặng Diệc Hành có nói rằng dì Hầu đã từng lâm bệnh nặng, họ phải bán nhà lấy tiền chữa bệnh, từ lúc đó Hầu Mạch bắt đầu tiết kiệm tiền hết mức có thể, chỉ vì sợ khi xảy ra chuyện gì đó lại không có tiền xoay sở.

Nghĩ đến mà sợ.

Lúc này Hầu Mạch vẫn chăm chăm nhìn cậu, muốn thấy biểu cảm thay đổi của cậu.

Hồi trước khi học tiểu học hắn không hiểu chứng hưng cảm là gì, không muốn chơi với Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch thừa nhận rằng hắn không hiểu chuyện.

Lên sơ trung, một lần nữa được trở thành bạn tốt của nhau, khi đó Hầu Mạch thật sự muốn tiếp tục trò chuyện với Tùy Hầu Ngọc.

Đột nhiên không trả lời tin nhắn là vì trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cuộc sống hạnh phúc ban đầu bỗng chốc tan nát, hắn đương nhiên không thể tán gẫu thêm gì được. Khi cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, hắn đang trong trạng thái ngã lòng nản chí, lại không muốn mang năng lượng tiêu cực để nói chuyện khiến người khác không thoải mái theo vậy nên dứt khoát mặc kệ mọi người.

Gặp lại nhau lần nữa, biết tình huống của Tùy Hầu Ngọc, trong lòng Hầu Mạch cũng rất khó chịu.

Nếu quyết định của năm sáu tuổi không thể thay đổi được, như vậy thì chỉ có thể cố hết sức để bù đắp vào hiện tại.

Cũng may… Một lần nữa, bọn họ được gặp lại nhau.

Hy vọng vẫn còn kịp.

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu, rũ mắt, trong chốc lát không nói được gì cả.

Có thể tưởng tượng được, đó là thời điểm Hầu Mạch đau khổ nhất, không có tâm trạng chuyện trò cũng là đương nhiên.

Cậu chỉ biết được cuộc sống của riêng mình mà không nghĩ tới cuộc sống Hầu Mạch như thế nào.

Có lẽ cậu quá nhạy cảm với những bất thường của bản thân nên chuyện gì cũng nghĩ đến phương diện kia.

Hầu Mạch đứng ngay trước mặt cậu, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người cậu.

Như là lời thầm thì, lại thảng như tiếng nỉ non trong đêm vắng, Hầu Mạch nói tiếp: “Tôi đã nghĩ rằng, tôi và bố đã thành người của hai thế giới khác nhau, mối liên hệ đã hoàn toàn bị cắt đứt, xung quanh tôi không thể tìm được chút dấu vết nào của ông ấy nữa. Kết quả là cậu lại đột ngột xuất hiện, tôi cảm thấy rất kỳ diệu, cậu trở thành mối liên hệ duy nhất giữa tôi và bố, điều đó thật sự khiến tôi vui lắm.”

Sau khi hắn cắt đứt quan hệ với thân thích bên nội, trong nhà dường như không còn dấu vết nào của bố. Mẹ không muốn hắn đau lòng nên cũng rất ít khi nhắc tới bố.

Giống như… bố đã hoàn toàn biến mất.

Bây giờ, Tùy Hầu Ngọc xuất hiện, cậu ấy là con trai của bạn ba.

Thế nên hắn cực kỳ xem trọng, bằng lòng vạch vết sẹo cũ ra cho Tùy Hầu Ngọc xem.

Tùy Hầu Ngọc chần chừ một lúc lâu mới hỏi: “Chú An sao lại…”

“Đừng nói đến chuyện này.” Riêng chuyện đó, Hầu Mạch không muốn nhắc tới.

“Bố tôi không hề biết, từng đoán rằng chú An đã tới đồn biên phòng.”

“Quả thật không thể thông báo hết cho tất cả mọi người.” Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc, lại hỏi: “Những năm trước đây tôi đã bỏ lỡ mất rồi, khi tỉnh táo lại lại không biết nên làm thế nào để tìm được cậu. Bây giờ nếu đã gặp lại nhau, chúng ta có thể sống hòa hợp với nhau không?”

Tùy Hầu Ngọc cắn môi dưới không trả lời.

Hầu Mạch lại nói: “Nếu không chúng ta làm quen lại từ đầu nhé, cậu đừng bơ tôi nữa, trong lòng tôi khó chịu lắm.”

“Tôi đối với ai cũng vậy cả, không phải bơ cậu đâu.” Tùy Hầu Ngọc nghiêng đầu bướng bỉnh đáp.

“Nếu không... Chúng ta đến chỗ nào đó vắng vẻ đánh một trận nhé? Tôi sẽ không đánh lại đâu.” Nhưng có thể chặn lại mấy cú.

Đây luôn là phương thức phát tiết cảm xúc nóng nảy của Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc vẫn im lặng, hiển nhiên trong lòng vẫn còn tức giận.

Cậu từng cực kỳ để ý đến tên trúc mã này, kết quả bị Hầu Mạch ghét, cảm giác khó chịu này nhức nhối như bị kim đâm vậy.

Hầu Mạch thở dài, nói tiếp: “Cậu có thể cho tôi một cơ hội không, coi như cho tôi thử việc một thời gian. Cậu xem xét tôi, nếu tôi làm hơi tệ một tí, cậu đánh mắng tôi cũng được. Nếu không được thì tôi sẽ đền bù bằng thân thể này…”

“Cái gì?!”

“Không không không, chỉ là ngủ chung với cậu thôi, không phải cậu cứ đến gần tôi là ngủ được à? Tôi bù đắp vậy được không? Cậu có thể tùy ý sử dụng tôi, tôi sẽ không oán thán một câu nào cả đâu. Nếu cậu không ngủ được thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ đi đến đó.”

Dường như Tùy Hầu Ngọc hơi cau mày nhìn Hầu Mạch, cảm thấy đề nghị này khá là hấp dẫn.

Hầu Mạch vẫn giữ thái độ cực tốt bổ sung: “Có thể cậu thấy tôi ngứa mắt, nhưng đừng tự khiến mình không thoải mái. Hình như không ngủ được sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu đúng không? Nếu có phương pháp rồi thì cậu thử dùng tí đi.”

Tùy Hầu Ngọc liếc Hầu Mạch, rồi quay người đi về phía phòng ngủ.

Vừa đi được hai bước đã quay đầu nhìn lại, Hầu Mạch lập tức đi theo.

“Nói sau đi.” Âm thanh của Tùy Hầu Ngọc như bị gió thổi tan, loáng thoáng, Hầu Mạch suýt không nghe rõ.

Hầu Mạch chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Vậy cậu có muốn đi xem thi đấu không? Trong đội có rất nhiều người thích cậu, cậu đến thì chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, tôi xin hai tấm vé từ chỗ huấn luyện viên cho.”

“Không đi.” Tùy Hầu Ngọc không chút do dự từ chối.

“Đừng vì tôi mà giận cá chém thớt lên họ, mấy người họ tốt lắm đấy.”

“Thế chuyện mấy người cười Nhiễm Thuật nói lắp?”

“Nói lắp? Có cười đâu!” Hầu Mạch cảm thấy chuyện này quá là không thể giải thích được.

“Là khi nhập học có phần tự giới thiệu bản thân.”

“Ồ, khi ấy hả.” Hầu Mạch nhớ lại rồi phá lên cười, thấy Tùy Hầu Ngọc đang lườm mình thì vội vàng giải thích: “Lúc cậu ta tự giới thiệu có nói rằng mình học trường cao trung Thanh Tự, nghe giống như Cao trung sắc dục, học sinh Thanh Tự mấy cậu không cảm thấy thế ư?”

(*) Thanh Tự [qīng yǔ]; sắc dục: [qiìngyù], đọc nhanh sẽ nghe giống nhau.

Tùy Hầu Ngọc cau mày nhìn Hầu Mạch, hồi lâu mới mắng một câu: “Cái quỷ gì?”

“Cậu không thấy thế à?”

“Không.”

“Ò.”

“Xàm xí!”

“Ừ.”

Tùy Hầu Ngọc xoay người đi tiếp, nhưng có vẻ không còn xa cách như lúc đầu nữa.

Hầu Mạch vẫn cứ đi theo bên cạnh Tùy Hầu Ngọc. Lúc lên cầu thang, hắn cảm thấy bước chân của Tùy Hầu Ngọc rất nhẹ. Mũi chân dẫm trên bậc thang, bắp chân căng chặt, vẫn mảnh khảnh như thế.

Gầy quá.

Cái thân cao thế này thì người ít nhất cũng phải nặng 65kg chứ nhỉ?

Đưa mắt nhìn lên, thấy chiếc áo phông cổ tròn rộng thùng thình như một cái lồng tròng vào người Tùy Hầu Ngọc, từ góc độ này của hắn có thể thấy rõ phần da thịt bị lộ ra, còn thoáng thấy được hai hõm eo.

Mà eo cũng thon phết...

Nếu như có một ngày Tùy Hầu Ngọc biến mất không thấy đâu, Hầu Mạch sẽ không do dự mà nghi ngờ rằng chính là Pháp Hải đã bắt Tùy Hầu Ngọc.

Đang rề rà, Tùy Hầu Ngọc dừng bước, xoay người lại nhìn hắn, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt.

Tùy Hầu Ngọc dừng giữa cầu thang, khẽ nói: “Vòng bạn bè của tôi không hiện.”

“Há...” Hầu Mạch vội vàng lấy điện thoại ra, xóa bài ngay trước mặt Tùy Hầu Ngọc. Cái này là khi mới thêm bạn tốt Hầu Mạch thuận tay chọn, không nghĩ rằng Tùy Hầu Ngọc bỗng nhiên tốt tính hơn.

Hắn biết đây sự nhượng bộ của Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cũng đứng đó xem điện thoại, hắn bước lên thêm hai bậc thang, đứng trước mặt Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Thấy không?”

Tùy Hầu Ngọc vẫn đang lướt xem, thuận miệng hỏi: “Thấy cái gì?”

“Tôi thật sự không đăng lên vòng bạn bè.”

“...”

Gỡ hay không cũng chẳng khác gì.

*

Phần đặc sắc nhất ở ngày cuối cùng của đại hội thể thao là phần thi chạy tiếp sức.

Điểm thành tích của phần thi này nhiều gấp đôi những hạng mục khác, hơn nữa kiểu thi đấu đồng đội này sẽ hấp dẫn người xem hơn.

Có rất nhiều học sinh ban thể dục ở lớp 11/17. Có mấy người chuyên luyện chạy điền kinh, những người này thầu hết giải của 4×100m, chạy tiếp sức chuẩn mực như trong sách giáo khoa.

Nhưng sau khi kết thúc thì bọn họ bắt đầu than phiền: “Phái thực lực không bao giờ thắng được phái thần tượng...”

“Đúng vậy, vẫn là đại sư huynh với Ngọc ca thi đấu đẹp mắt nhất.”

Màn thể hiện của họ phải nói là đỉnh cao, thành tích cũng phá kỷ lục của trường song tiếng hoan hô lại kém nhiệt tình hơn khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch phá kỷ lục chạy 800m. Lúc công bố thành tích mấy cô gái vẫn cứ thì thầm với nhau và ăn vặt.

Đặng Diệc Hành là người cầm gậy thứ ba của phần thi 4×200m. Lúc chuẩn bị thi thì đứng đó phách lối: “Hừ, trước tôi là Ngọc ca, sau tôi là đại sư huynh. Cho dù những nữ sinh đó không muốn thì cũng phải nhìn tôi, tôi chính là người chuyển giao trung tâm đấy. Sợ rằng đây sẽ trở thành thời khắc tỏa sáng rực rỡ trong đời tôi.”

Các tuyển thủ thi chạy 4x100m trước đó không phục, nói: “Cậu có ngon thì thử ngã một cái đi, như thế thì nữ sinh cả cái trường sẽ nhớ mặt cậu, thấy cậu một lần là mắng một lần, cái tội cản trở các anh đẹp trai của bọn họ thi đấu.”

Đặng Diệc Hành câm lặng.

Lúc chuẩn bị thi, nam sinh đầu tiên cầm gậy ngó ngó xung quanh rồi hỏi: “Vai trò của tôi là chạy xuất phát thôi đúng không?”

Nam sinh này là thành viên của đội điền kinh luyện chạy nước rút.

Ba người còn lại đồng thanh đáp “Ừ” khiến cậu ta suýt nữa trầm cảm.

Trong lúc chờ đợi, Hầu Mạch dạy đi dạy lại Tùy Hầu Ngọc cách nhận và đưa gậy, dù sao thì trong này chỉ có mỗi Tùy Hầu Ngọc không phải học sinh ban thể dục.

Tùy Hầu Ngọc im lặng lắng nghe, nhìn bọn họ làm mẫu đến khi bị thầy giáo gọi đi.

Khi thực sự đứng trên đường chạy, thấy nam sinh chạy đầu làm động tác khởi động, Tùy Hầu Ngọc mới chợt trở nên căng thẳng.

Thời gian qua cậu không thích giao thiệp nhiều với người khác, cũng rất ít tham gia hoạt động tập thể, nếu lần thi đấu này cậu mắc lỗi thì sẽ cản trở cả bốn người đúng không?

Hầu Mạch là người cuối cùng nhận gậy, đứng đợi cách Tùy Hầu Ngọc không xa, thấy dáng vẻ căng thẳng của Tùy Hầu Ngọc, bỗng hét lên: “Nghĩ gì thế?! Ngọc ca cố lên! Ngọc ca dũng cảm bay lên, Hầu Hầu vĩnh viễn tương tùy(*), ồ ố ô!”

(*) Tương tùy: ý rằng phối hợp nhịp nhàng, ăn khớp; hợp tác chặt chẽ với nhau để tạo thành một thể toàn diện, hoàn chỉnh, phát huy cao và trọn vẹn sức mạnh hoặc tinh thần của cả hai bên.

Giọng nói đó vang lên quá đột ngột dọa Tùy Hầu Ngọc giật mình nhưng cậu điều chỉnh lại rất nhanh.

Sau khi tiếng súng vang lên Tùy Hầu Ngọc cũng đã sẵn sàng, khi người đầu tiên chạy tới, cậu lập tức nhận gậy rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Đặng Diệc Hành.

Dáng chạy nhanh của Tùy Hầu Ngọc giống như thú non lần đầu đi bắt mồi, trẻ trung, lại có sức bật tràn trề, như một con báo nhỏ hung ác vậy. Con quái thú nhỏ hung tàn khoác lên mình một vẻ ngoài tàn bạo, mang theo chút gì đó thật hoang dã.

Đến khi đưa cây gậy trong tay cho Đặng Diệc Hành, ra khỏi đường đua để tránh ảnh hưởng đến những người còn lại, cậu mới chú ý tới tiếng cổ vũ vang dội.

Khi tỉnh táo lại đã thấy Hầu Mạch nhận được gậy tiếp sức, lao về vạch đích.

Nếu Tùy Hầu Ngọc là quái thú còn non thì Hầu Mạch chính là mãnh thú trưởng thành.

Thành thạo, trầm ổn, bất khả xâm phạm, mang tư thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không nghi ngờ gì giành được hạng nhất.

Mọi người đều nói rằng việc Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch phá vỡ kỷ lục chạy 800m có lẽ là điểm nổi bật nhất của đại hội thể thao lần này.

Dù sao thì lúc ấy là vừa mới bắt đầu thi đấu, mà đến ngày thi đấu cuối cùng thì tâm trí của học sinh đã bay sang kỳ nghỉ lễ, khó có thể bùng nổ thêm lần nữa.

Thế nhưng hai người lại phá vỡ kỷ lục cổ vũ của chính họ.

Toàn trường một lần nữa bùng nổ, tiếng hoan hô và những tràng pháo tay mãi không dứt.

Tùy Hầu Ngọc vô thức nở nụ cười, đi về phía Hầu Mạch.

Họ chưa kịp phản ứng thì Đặng Diệc Hành đã phấn khích vọt tới, dang tay ra mỗi tay một người, ôm Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ăn mừng.

Nam sinh chạy đầu cũng nhào tới, lần này càng trực tiếp hơn, thẳng tay cho Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch kề sát nhau.

Hầu Mạch giữ tư thế không được tự nhiên kia che chở cho Tùy Hầu Ngọc, vừa mới che lại. Hai người kia lại càng ôm chặt hơn khiến cả người Tùy Hầu Ngọc chui thẳng vào trong ngực Hầu Mạch.

Đặng Diệc Hành vừa cười vừa nhảy: “Anh em thật trâu bò!”

Nam sinh chạy đầu đang tự hào: “Lúc nãy tôi chạy xuất phát quá tuyệt!”

Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc, tiếng cười sang sảng vang lên bên tai Tùy Hầu Ngọc, làm màng nhĩ cậu rung lên.

Có hơi ngứa.