Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 39: Ngoắc tay ngủ chung



Hầu Mạch sợ Tùy Hầu Ngọc lo rằng mình ngủ đến chết, nên sau khi được Tùy Hầu Ngọc giúp đỡ uống thuốc, hắn có thể tỉnh táo học hành đàng hoàng.

Bình thường hắn rất lười, ỷ vào trí nhớ siêu phàm của mình nên không bao giờ chép bài. Nhưng hôm nay hắn lại mang bút ghi ghi chép chép hai ba câu quan trọng vào trong vở.

Tuy bận chép bài nhưng hắn vẫn thư thả chống cằm xoay bút rồi quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Trong giờ học, nếu Tùy Hầu Ngọc không thể ngồi im một chỗ thì cậu sẽ lén lút làm chuyện riêng. Cách học nửa vời này vừa giúp cậu ngồi yên, vừa là một phương pháp học tập khác thường.

Hôm nay Tùy Hầu Ngọc quyết định lén lút khắc chữ lên cục tẩy. Thỉnh thoảng cậu vẫn nhìn lên bảng, nếu thấy kiến thức trọng tâm của bài học thì sẽ ghi chú một chút vào vở.

Hình như Tùy Hầu Ngọc cảm nhận được tầm mắt của Hầu Mạch, cậu dừng lại công việc khắc tẩy của mình rồi liếc mắt sang hắn. Cả hai đấu mắt với nhau mấy hiệp, như sóng biển gặp đá ngầm, như que diêm phản ứng với phốt pho đỏ*. Tình thế giương cung bạt kiếm, hai bên không ai nhường ai.

*Ý là quẹt que diêm vào bao diêm. Trên bể mặt bao diêm chứa phốt pho đỏ, hai cái phản ứng với nhau tạo ra lửa.

Một lúc sau, hai người mới dời ánh mắt đi.

Trên bục, giáo viên chỉ vào bảng: “Phần này là trọng tâm bài học, các em nhớ lưu ý.”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn lướt nội dung trên bảng, sau đó cầm dao khắc thủ công viết vào tập, chọc thành một lỗ thủng trên đó.

“Đệt…” Tùy Hầu Ngọc chửi thầm một tiếng.

Quên đổi bút rồi.

Hầu Mạch thấy được màn này “phụt” cười, còn tỏ vẻ chế giễu.

Tùy Hầu Ngọc đặt con dao xuống, đóng nắp lại rồi lấy bút ghi lại những từ khóa. Viết xong cậu lật vở lại xem có cách nào để cứu chữa không. Cuối cùng mới lấy cuộn băng keo dính từ trong hộc bàn dán nó lại.

Cậu hay nghịch văn phòng phẩm nên những món này chuẩn bị rất nhiều.

Cậu là kiểu người mà nếu trên bút có vật trang trí thì có thể ngồi chơi một lúc. Ví dụ như nếu sau bút có cái lò xo, trên lò xo gắn búp bê nhỏ, cậu sẽ cảm thấy khi viết bài rất thú vị. Vừa viết vừa ngắm búp bê lắc lư, như vậy mới có thể viết được.

Viết được một lúc thì bỗng trên bàn có một tờ giấy vo viên lăn đến trước mặt cậu.

Cậu quay đầu nhìn Hầu Mạch thì thấy hắn ra hiệu cho cậu mở ra xem.

Cậu cầm nó lên rồi mở ra, bên trong là một bức tranh minh họa sơ đồ sân tennis, kế bên là ký hiệu dành cho người, tất cả đều do Hầu Mạch vẽ.

Ví dụ, S là cậu và SP có nghĩa là Hầu Mạch.

Mũi tên thằng đại diện cho hướng di chuyển của hai người, còn mũi tên đứt khúc là hướng bóng bay.

Trên sân vẽ thêm mấy cái vòng tròn có đường bao quanh màu đen, bên trong gạch chéo, đại diện cho một khu vực.

Thứ đầu tiên Tùy Hầu Ngọc nhìn đến là nét chữ của Hầu Mạch. Cậu mím môi rồi nhìn vào vở của mình, chữ viết của hai người đúng là khác nhau một trời một vực. Chữ của cậu không khác gì kiểu chữ của trẻ con, từng nét hình dáng mảnh dài, còn có độ nghiêng rất đồng đều, giống như một trang chữ viết đều đang ngẩng đầu hiên ngang bước đi trên đường vậy.

Chữ cậu không xấu nhưng chắc chắn nó không đẹp.

Nhưng chữ của Hầu Mạch… thực sự rất đẹp.

Cậu nhìn lướt qua bảng đen và giáo viên một lần nữa, tai thì nghe giảng nhưng ánh mắt lại chăm chú vào bản vẽ.

Rõ ràng Hầu Mạch đang dạy cậu cách di chuyển thông qua bức vẽ, kế bên còn tổng hợp một số kỹ xảo như:

Bắt lưới: phòng thủ chéo sân, phát bóng chéo nửa sân trên.

Không bắt lưới: bóng thẳng, góc hẹp, phát bóng chéo toàn lực.

Phong cách vẽ tranh của Hầu Mạch rất kỳ lạ, may mắn đây là Tùy Hầu Ngọc chứ để người khác nhìn vào chẳng khác gì đánh đố họ.

Cậu cũng phải mất cả buổi để hiểu được hướng di chuyển vẽ trên bức tranh, rồi nhanh chóng học thuộc trong đầu.

Vừa thả tờ giấy xuống thì một cục giấy tròn khác nào từ đâu bay đến đụng trúng người cậu rồi văng ra.

Bằng phản ứng nhanh nhạy xuất thần của mình, cậu liền đưa tay ra bắt lấy nó, gọn gàng lưu loát cầm lấy trong lòng bàn tay. Nhưng hành động này khiến giáo viên đang giảng bài phải chú ý đến.

Vừa rồi đúng là Tùy Hầu Ngọc đã đi một đường quyền vào không khí ngay tại chỗ, không biết bắt được gì không nhưng động tác nhanh đến mức giáo viên không nhìn rõ được.

Vị giáo viên liếc nhìn cậu một cái, tiếp tục nói: “Giỏi lắm, Tùy Hầu Ngọc em làm bài này cho tôi.”

Tùy Hầu Ngọc đứng dậy ngước lên bảng, nhìn qua thì giống như đang tùy ý đút tay vào túi quần, sự thật là cậu đang lặng lẽ giấu cục giấy đi.

Cậu đọc đề rồi suy nghĩ, sau ba giây đã trả lời xong.

Hoàn toàn chính xác.

Giáo viên ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cậu thấy Hầu Mạch đang nhịn cười, cố gắng không phát ra tiếng, hai vai run dữ dội, trông gợi đòn hết sức.

Cậu trợn mắt lườm Hầu Mạch, mở tở giấy ra, hình vẽ càng lúc càng kỳ quái hơn…

Đây là cái bức tranh gì thế?

Cậu nhìn hình vẽ, rồi lại ngó xuống dòng chữ phía dưới. Cuối cùng cũng hiểu ra thứ mà Hầu Mạch vẽ chính là ám hiệu, còn những cái hình thù kỳ kỳ quái quái này là ký hiệu tay.

Vì đối với các trận đánh đôi, tinh thần hợp tác phối hợp với nhau vô cùng quan trọng.

Trong đó có vẽ một số ám hiệu về bắt lưới. Khi Hầu Mạch đứng ở đằng trước sẽ làm dấu sau lưng mình. Đây chính là ám hiệu của cả hai lúc thi đấu. Ví dụ, nếu hắn nắm tay lại tức là hắn muốn đứng yên tại chỗ, không nên di chuyển, khu vực của ai người đó phòng thủ.

Cậu vội bỏ qua mấy cái hình vẽ đau mắt kia, trực tiếp đọc chú thích.

May mắn thay trước các hình vẽ mình họa đều đính kèm các loại chú thích như “Mở lòng bàn tay” hay “Duỗi ngón tay trỏ”. Còn nếu chỉ nhìn hình không, cậu cảm thấy mình đang nhìn mấy cái móng lợn.

Chữ thì đẹp nhưng sao vẽ xấu thế?

Tiểu não của Hầu Mạch không được bình thường cho lắm thì phải.

Lại thêm một tờ giấy bị vò ném lên bàn Tùy Hầu Ngọc. Cậu tưởng rằng lần này cũng là những kiến thức được tổng hợp lại, sau khi mở ra thì khuôn mặt cứng đờ lại.

Bức tranh lần này vẽ hai người nhỏ xíu, đứng chung một chỗ cùng nâng chiếc cúp lên.

Người mà trên đỉnh đầu vẽ một đống sợi kia có thể là cậu. Kiểu này chắc chắn là cầm hai cái bút, một cái giữ chắc một cái vẽ thành một vòng tròn. Vẽ xong một đống tóc như vậy rồi, còn lướt vài nét bút lên trên thành mấy sợi tóc vểnh lên trời, tượng trưng cho mái tóc xoăn của cậu.

Người con trai bên cạnh chắc là Hầu Mạch. Hắn phác họa bản thân vô cùng xấu, nửa khuôn mặt tô đen xì, trông không khác gì biểu tượng âm dương.

Trên tờ giấy to nhất là chữ “Yeah”.

Xem xong, Tùy Hầu Ngọc trực tiếp vo viên tờ giấy lại rồi ném nó đi.

Bức tranh này nhìn bẩn mắt.

Hết tiết, Hầu Mạch ngay lập tức chạy tới chỗ Tùy Hầu Ngọc và hỏi: “Sao cậu không viết giấy lại cho tôi?”

Cậu nghĩ mình là con nít chắc, bày đặt truyền giấy đồ?

Cậu nhìn Hầu Mạch thật lâu, cuối cùng lấy điện thoại tìm nick Wechat của Hầu Mạch, sau đó nhắn qua một tin: đã nhận.

Hầu Mạch cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, biểu tình bất đắc dĩ. Hắn giơ điện thoại ra trước mặt Tùy Hầu Ngọc rồi nói: “Cậu nhìn lại cậu đi, ngoại trừ chửi tôi thì những tin nhắn khác đều đều cụt lủn.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn sơ qua màn hình của Hầu Mạch, hỏi: “Cái nickname quái quỷ gì đây?”

“Thì tôi không thể lúc nào cũng gọi cậu là Chị Tiểu Ngọc được?”

“Sửa mau!”

“Mơ đi nhé.”

Cậu trừng mắt với Hầu Mạch, sau đó lại lấy điện thoại của mình sửa lại nickname cho Hầu Mạch: Chó mặt dày đáng ghét.

Hầu Mạch thấy cũng không tức giận lắm, ngược lại còn nở nụ cười: “Chính xác.”

Cậu cũng lười cùng Hầu Mạch trò chuyện về vấn đề này, chỉ hỏi: “Tại sao cậu vẽ xấu thế?”

“Mà cậu xem xong có hiểu không?”

“Sơ sơ.”

Hầu Mạch đẩy nhẹ cậu một cái để cậu ngồi dựa vào cửa sổ còn mình thì ngồi ngay lối đi, cả hai ngồi ở bàn Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch cầm tờ giấy lại đây, chỉ vào chỗ vẽ sân đấu được tô màu kì dị giải thích cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu đứng đây phát bóng, sau đó đến vị trí này, còn tôi thì ở đây, nếu đối phương phát bóng lại thì chúng ta…”

Cậu ngắm những ngón tay mảnh khảnh của Hầu Mạch lướt trên mặt giấy, thỉnh thoảng chúng lại gõ nhẹ vào một điểm nào đó. Bên tai cậu là chất giọng biếng nhác nhưng nghe rất hay.

Hai người dựa vào nhau thật gần, bởi vì cùng quay mặt về một hướng nên bốn chân dài dưới bàn học chạm nhẹ vào nhau, Tùy Hầu Ngọc không khỏi ngáp dài một cái.

Bầu không khí này khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.

Hầu Mạch ngẩng đầu lên, hắn cũng nhận ra được điều này, còn cố ý nhích ra để không đụng vào Tùy Hầu Ngọc, sau đó mới giải thích tiếp: “Trong trường hợp này, nếu bóng xa người thì cậu có thể bước chéo để chặn lại.”

“Ồ.” Tùy Hầu Ngọc trả lời một tiếng, uể oải nhìn vào giấy.

Môn học này phải học hai tiết liên tục. Sau khi hết tiết thứ nhất, học sinh được nghỉ giữa giờ để uống nước và đi vệ sinh. Thấy bọn nhóc quay về lớp gần đủ, giáo viên tiếp tục bài giảng của mình, chỉ còn Hầu Mạch là chưa kịp về chỗ.

Thừa dịp giáo viên viết bài lên bảng, Hầu Mạch nhanh chóng lấy quyển sách giáo khoa trên bàn hắn đặt trước mặt rồi quay sang dọn bàn giúp Tùy Hầu Ngọc, dọn xong mới thấy trên bàn đầy vụn tẩy.

Sau khi dọn dẹp ngăn nắp, Hầu Mạch dựng đứng sách giáo khoa che chắn cho mình rồi lại tiếp tục vẽ vời vào vở. Lần này vẫn là sân thi đấu, vừa rồi lúc giải thích cho Tùy Hầu Ngọc hắn phát hiện mình vẽ chưa đầy đủ lắm nên định bổ sung thêm một số thứ.

Tùy Hầu Ngọc ngồi kế bên Hầu Mạch, đây là lúc hiếm hoi mà cậu không cảm thấy lo lắng và bồn chồn quá mức. Trong lúc đợi Hầu Mạch hoàn thành bức tranh của hắn, cậu sẽ nghiêm túc nghe giảng, lâu lâu liếc qua Hầu Mạch ngồi bên cạnh một cái.

Tiết cuối buổi sáng, ánh nắng vừa phải.

Tùy Hầu Ngọc ngồi ở bên này chắn mất một nửa tấm rèm cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm trắng chiếu ra những tia nắng mềm mại, rơi lên người Hầu Mạch tạo thành vầng sáng mông lung. Hình như từng sợi vải mềm mại được ánh sáng xuyên qua đều có hơi thở, nhẹ nhàng khoác lên người Hầu Mạch.

Có lẽ hôm qua trong lúc ngủ lỡ đè vào tóc mái, trước trán Hầu Mạch có một lọn tóc vểnh lên, giống như hổ phách bị cắt xéo dưới ánh mặt trời.

Mái tóc sáng càng tôn thêm đôi má trắng bóc và đường cong rõ nét của khung sườn mặt, tạo cảm giác như người nước ngoài. Chẳng trách trước đây Tùy Hầu Ngọc cho rằng hắn là người nước ngoài.

Lúc Hầu Mạch vẽ tranh, hắn vô thức liếm môi. Cậu có thể thấy được đầu lưỡi của hắn.

Tùy Hầu Ngọc nhìn rồi lại nhìn, xong lại ngáp một cái, dần dần ngã xuống bàn.

Đến khi Hầu Mạch vẽ xong, đang chuẩn bị khoe Tùy Hầu Ngọc thì thấy cậu đang kéo ống tay áo của hắn ngủ ngon lành.

Khuôn mặt cậu vùi vào cánh tay, chỉ nhìn thấy đường cong duyên dáng của xương quai hàm dưới, rất gầy và không một chút mỡ thừa.

Hầu Mạch nhìn nhìn rồi quyết định không đánh thức cậu, dù gì hôm qua Tùy Hầu Ngọc cũng không ngủ được.

Hắn sợ Tùy Hầu Ngọc tỉnh giấc, cố ý nhích ghế lại gần Tùy Hầu Ngọc hơn để ngồi sát bên cậu sau đó khoanh tay ngắm Tùy Hầu Ngọc. Tuy rằng chỉ nhìn thấy những lọn tóc xoăn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thú vị.

Vô cùng thân mật.

Hắn duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chạm vào tóc Tùy Hầu Ngọc, để sợi tóc quấn lấy ngón tay hắn thật nhẹ nhàng. Những sợi tóc mềm mại dẻo dai, nếu không làm sao có thể cuộn lại thành một vòng cung chắc chắn như thế?

Hắn rút ngón tay về, mái tóc trở về độ cong ban đầu, làm hắn muốn tiếp tục nghiên cứu xem độ cong ấy có thể thay đổi tùy ý được không.

Hắn thử nhiều lần nhưng độ cong ấy thay đổi không đáng kể.

Cuối cùng, Hầu Mạch cũng buông tha cho cậu, hắn gối tay chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, sợ Tuỳ Hầu Ngọc không chạm được vào hắn và tỉnh giấc, hắn vội vàng duỗi tay, với sang chỗ Tùy Hầu Ngọc cho đến khi nắm được tay cậu thì thôi. Hầu Mạch vươn ngón trỏ móc lấy ngón trỏ của cậu, lúc này mới yên tâm mà ngủ.

Hai người ngủ được một lúc thì Tô An Di ở dãy đầu chú ý tới họ, cô quay lại nhìn rồi dùng khuỷu tay huých huých Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật quay lại theo, không lấy làm lạ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu bắt gặp Tô An Di đang vô cùng bối rối nên lại gần giải thích nguyên nhân hậu quả.

Bởi vì nói chuyện trong lớp rất khó khăn, hai người phải mất kha khá thời gian mới xong câu chuyện.

Tô An Di nghe xong im lặng một hồi, thì thầm: “Nguyên nhân thì tớ hiểu rồi nhưng tại sao ngủ phải ngoắc tay nhau?”

“…” Nhiễm Thuật cứng họng không biết trả lời làm sao. Cậu nhìn lại, hơi chịu không nổi, muốn tách hai người ra.

Kết quả là Tùy Hầu Ngọc trong giấc ngủ trở nên nóng nảy, càng thêm dùng sức nắm ngón tay Hầu Mạch không buông.

Nhiễm Thuật không còn cách nào chỉ đành quay đầu lại giải thích: “Chắc hai đứa nó ngày xưa hay nắm tay nô đùa với nhau?”

Trước giờ nghỉ trưa Âu Dương Cách trở về phòng học, thấy bên trong đã gục ngã gần hết, định gọi Tùy Hầu Ngọc ra chất vấn, kết quả phát hiện Tùy Hầu Ngọc cũng đang ngủ.

Điều này khác hẳn với những gì cô Lý nói mà!

Âu Dương Cách đi tới, nhìn thấy cảnh tượng hai nam sinh nắm tay nhau ngủ, không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”

Đặng Diệc Hành cũng thấy cảnh này từ lâu nhưng lại rất bình tĩnh: “Cách Cách, hai người này chắc đang luyện đánh đôi và bồi dưỡng sự ăn ý đấy?”

Âu Dương Cách cầm quyển vở bên cạnh Hầu Mạch lên rồi nhìn vào hình vẽ ở trên, quả thật là hình vẽ đánh đôi.

Cuối cùng thì ông cũng không quan tâm nữa, rời đi.

Cơm trưa của nhóm học sinh ban thể dục được giao tới, có người do dự không biết nên đánh thức Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch dậy không.

Đặng Diệc Hành phất tay áo, ngăn cản: “Tụi nó không đói đâu, mấy thằng đẹp trai toàn sống nhờ tiên khí thôi.”

Sự ngọt ngào đủ khiến người khác phải xuýt xa vì no căng bụng.