Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 41: Về nhà cùng nhau



Sau giờ học chiều thứ sáu, Tùy Hầu Ngọc trở về ký túc xá để lấy tất cả quần áo bẩn của mình và nhóm, cho vào một túi.

Đúng lúc Hầu Mạch vừa bước vào phòng ngủ để lấy cái vợt cũ của mình dưới gầm giường, hắn nhìn động tác của Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Mang quần áo về à?”

“Ừ, đem về giặt máy giặt một lần luôn.”

“Cũng không bẩn lắm, chỉ cần đổ nước vào là được rồi.”

Sau khi Hầu Mạch nói xong thì thấy bộ dạng đại thiếu gia nũng nịu của Tùy Hầu Ngọc, cảm thấy Tùy Hầu Ngọc có thể dùng máy giặt thay vì gửi đến tiệm giặt khô thì đã may mắn lắm rồi.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau quần áo bẩn thì đưa cho tôi, tiện tôi giặt giúp cậu, treo ở ban công một ngày sẽ khô thôi. Mang về nhà rất phiền toái.”

“Cũng không phiền lắm.

“Tôi thấy rất phiền.”

Lúc trước Tùy Hầu Ngọc quá rảnh rỗi cũng sẽ tự giặt tay.

Gần đây phải tập luyện với đội quần vợt nên cậu có rát ít thời gian. Thêm nữa phải có Hầu Mạch bên cạnh cậu mới có thể yên giấc vào ban đêm, quần áo bẩn cũng bị chất dần lên.

Cậu cũng chẳng muốn giải thích, không nói về chuyện này nữa.

Tùy Hầu Ngọc nhìn cây vợt trong tay Hầu Mạch, hỏi: “Cậu cầm vợt làm gì? Quay lại tập luyện à?”

Nếu quay lại tập luyện thì cậu cũng sẽ mang vợt theo.

Sau khi Hầu Mạch giải thích: “À, trọng lượng bị giảm, tôi lấy về để thay dây.”

Theo thói quen của Tùy Hầu Ngọc, nếu trọng lượng vợt giảm, cậu sẽ đổi luôn cây mới chứ không nghĩ đến việc thay dây. Tuy nhiên, Hầu Mạch là sinh viên thể thao phải sử dụng vợt lâu dài, một cây vợt có giá từ ba đến bốn ngàn nhân dân tệ nên thay dây sẽ tiết kiệm hơn thay mới.

Tùy Hầu Ngọc không nói gì, cầm balo và chìa khóa xe bước ra ngoài.

Hầu Mạch suy nghĩ một chút, lấy từ trong hộp ra một thứ, nhanh chóng đi theo Tùy Hầu Ngọc: “Cậu đi xe thì chở tôi về với?”

“Hả?!”

“Tiết kiệm được tiền xe.”

“Nhưng mà tôi sợ ngủ mất.”

“Cậu ngồi trong lòng, để tôi lái xe cho. “

“Cút! “

Hầu Mạch giũ thứ trong tay ra và chỉ cho Tùy Hầu Ngọc: ” Coi nè, đai buộc bụng, thỉnh thoảng được dùng trong khi tập luyện, bây giờ thì có ích rồi. Đến lúc đó cậu ngồi ở phía trước để tôi có thể nhìn thấy cậu. Sau đó tôi buộc cái này ở eo, cái này giống như dây an toàn, dù cậu có ngủ say đến đâu cũng không ngã. Tôi bảo vệ cậu.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn cái đai buộc bụng, hận không thể đánh Hầu Mạch.

Nếu hai người cùng ngồi trên một chiếc xe đạp điện kiểu này thì hình ảnh sẽ ngu ngốc đến mức nào?

“Không được! Không được! Tuyệt đối không được!” Tùy Hầu Ngọc nói xong, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Hầu Mạch chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục đi sau cậu: “Vậy sau này cậu đừng có lên giường của tôi, tôi vẫn chưa quen với việc ngủ với người khác đâu đấy.”

“Vậy thì không lên nữa.”

“Đừng! Sao lại không lên chứ?”

” … ” Thiếu gia, rốt cuộc cậu muốn cái gì?

Cuối cùng, Hầu Mạch dứt khoát đi theo đến bãi đậu xe. Tùy Hầu Ngọc chuẩn bị lên xe còn hắn cầm đai buộc bụng lên xem nên đeo như thế nào.

Tùy Hầu Ngọc tức đến nghiến răng.

Hầu Mạch đứng một bên không nhịn được hỏi: “Với hình tượng của cậu thì nên mua mô tô mới đúng. Vừa đẹp trai lại vừa ngầu lòi chỉ có thể đi mô tô thôi.”

“Xe máy ở đây chỉ có vài nghìn, tôi sợ chất lượng không tốt. Mà vấn đề quan trọng là tuy xe điện chạy chậm hơn xe máy nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.”

“Suy xét cũng toàn diện đấy, nhưng xe máy giá mấy ngàn là hợp lý mà.”

“Tôi không yên tâm.”

Sau đó Tùy Hầu Ngọc mở khóa xe, Hầu Mạch cố ý dặn dò: “Không được phép đi xe trong trường, phải dắt ra tới cửa. Trong lúc đó thì hai chúng ta đi tranh thủ đi loanh quanh nơi vắng người được không?”

Tùy Hầu Ngọc nay đã biết nên không thể vi phạm được, chỉ có thể im lặng dắt xe ra ngoài.

Hai người sánh bước bên nhau, băng qua từng tốp học sinh cho đến khi ra tới cổng trường.

Thực ra cũng khá khó hiểu. Đã tan học lâu rồi mà sao vẫn tập trung ở cổng trường làm gì vậy mà không về đi?

Hai người đi qua đám đông, nhiều người đang tìm xe của mình, nhiều người nhìn theo khi thấy bọn họ đi cùng nhau.

“Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc ở Thanh Đảo hình như rất thân nhỉ? Tôi cứ tưởng là sẽ đánh nhau ấy chứ.”

“Nghe nói Tùy Hầu Ngọc nóng tính lắm.”

“Nhưng mà đẹp trai…”

“Sao lại dắt cái xe dỏm vậy? Nhà hai người đó nghèo lắm hả?”

“Tùy Hầu Ngọc không nghèo đâu, lúc trước không bị đuổi học là do đã tặng một tòa nhà cho trường học đó.”

“Hai người bọn họ bây giờ là đối tác đánh đôi quần vợt. Lần trước tôi thấy bọn họ luyện tập cùng nhau.”

Từ lâu hai người đã quen với việc bị bàn tán sau lưng. Dù sao thì bao năm nay, sự nhòm ngó của người khác vào bọn họ cũng chưa bao giờ ít đi.

Sau khi vượt qua đám đông, cuối cùng cả hai tìm thấy một bóng cây, dừng lại.

Lúc bước lên xe, Tùy Hầu Ngọc ngồi ở phía trước, Hầu Mạch buộc hai người lại với nhau bằng đai buộc bụng ở phía sau. Sau khi buộc, Hầu Mạch mặc thêm một chiếc áo khoác thể thao để không bị lộ ra cánh tay, hơn nữa có thể che được dây đai ở thắt lưng, vẹn cả đôi đường.

Cứ thế, Tùy Hầu Ngọc vững chãi mà dựa lưng vào lồng ngực Hầu Mạch, khá là ấm.

Hầu Mạch không để ý, đưa tay với tay lái, khoe với Tùy Hầu Ngọc: “Tay dài là một lợi thế nha.”

Hầu Mạch muốn nhìn đường thì phải nhìn qua vai Tùy Hầu Ngọc, câu nói này gần như nói bên tai cậu.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy tai ngứa ngáy, vô thức đưa tay định kéo dái tai nhưng lại vô tình chạm phải cằm Hầu Mạch, liền nhanh tay rụt về.

“Ngồi yên đi.” Hầu Mạch nói lần nữa, sau đó khởi động xe, hướng về phía nhà Tùy Hầu Ngọc.

Hắn biết Tùy  Hầu Ngọc rất dễ xấu hổ, cậu sẽ cảm thấy khó chịu khi bị mọi người nhìn thấy cảnh tượng quái gở này, vì vậy hắn chọn đường nhỏ để đi, nơi xe cộ không thể chạy qua.

Nếu không có Hầu Mạch thì Tùy Hầu Ngọc cũng không biết tới sự hiện diện của con đường này.

Nó giống như một con đường nhỏ băng qua rừng rậm, quanh co uốn lượn. Đường này thích hợp để đi bộ hơn, những người đi xe thiếu kiên nhẫn sẽ không chọn con đường này.

Vì là buổi chiều nên lúc này không có nhiều người, nếu là sáng sớm và chạng vạng, e rằng sẽ có rất nhiều người lớn tuổi đến tập thể dục.

Mặt trời buổi chiều trải bóng vô tận. Ánh sáng chiếu qua tóc Tùy Hầu Ngọc đổ bóng trên má Hầu Mạch giống như một hình xăm đẹp đẽ.

Một làn gió thổi qua cánh rừng làm lay động cây lá xum xuê. Cành cây đung đưa, những đốm sáng tối trên nền rừng như đan vào nhau, dệt nên những tấm lưới khổng lồ. Giây phút ấy, dường như trái đất đang sống lại, nó lắc cái bụng béo tròn, sảng khoái cười to một cái mới đem lại cơn gió như vậy.

Xung quanh bọn họ là những vệt nắng màu vàng kim, ánh sáng chói mắt dường như muốn dát bạc toàn bộ cơ thể hai thiếu niên.

Hầu Mạch lái xe ra bờ sông.

Đường ven sông làm bằng gỗ chống ăn mòn, xe chạy qua sẽ có tiếng kêu cót két.

Đang yên đang lành, Hầu Mạch lại nói mấy câu gây mất hứng hết sức: “Lúc chưa thành làng du lịch, chỗ này từng là một mương nước rất thối.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào trong ngực của Hầu Mạch, đáp lại một cách uể oải: “À thế à.”

Lúc xuống xe về nhà,  Tùy Hầu Ngọc rất tỉnh táo, không hề ngủ gật, Hầu Mạch khá ngạc nhiên hỏi: “Cậu không buồn ngủ à?”

“Có, nhưng cũng không nghiêm trọng như trước. Hồi trước tôi thiếu ngủ nhiều, nhưng dần dần ngủ bù lại nên bây giờ khá hơn rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Hầu Mạch dựng xe, cả hai cùng nhau lên lầu.

Lúc Tùy Hầu Ngọc nhập mật mã mở cửa, Hầu Mạch nói: “Tối nay ăn cơm cùng nhau đi, tôi đưa cậu đi ăn.”

“À…”

“Lát nữa tôi sẽ đến đón cậu.”

“Ừ.” Sau khi Tùy Hầu Ngọc trả lời, cậu mở cửa bước vào nhà.

Hầu Mạch trở về nhà mình thu dọn đồ đạc xong thì xuống lầu dưới bấm chuông cửa. Mãi mà không có ai ra nên hắn tự mình mở cửa vào, vừa đi vào phòng ngủ liền thấy Tùy Hầu Ngọc đã ngủ say trên giường.

Hắn lấy điện thoại di động ra xem giờ, cũng coi như là có tiến bộ, ít nhất tỉnh táo được nửa tiếng rồi mới ngủ thiếp đi.

Hắn vốn định đợi cho Tùy Hầu Ngọc ngủ một lát, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Đại Ca lặng lẽ đi tới. Hầu Mạch giật nảy cả mình, kêu lên một tiếng.

Tùy Hầu Ngọc bị đánh thức sau giấc ngủ ngắn, mở mắt nhìn Hầu Mạch.

“Đặng Diệc Hành với Thẩm Quân Cảnh sẽ ăn tối cùng chúng ta.” Hầu Mạch giấu con mèo ra sau lưng, ra vẻ bình tĩnh nói.

“A.”

Lúc thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng xuất hiện trên phố, Đặng Diệc Hành đã nhảy cẫng lên như một con khỉ.

Thẩm Quân Cảnh đứng bên cạnh vẫn đang tạo dáng, như thể hắn là người đẹp trai nhất con phố này.

Đặng Diệc Hành dừng lại ngay khi thấy họ đi tới, cậu ta hét lên: “Hiếm khi thấy đại ca cách Ngọc ca tận một mét.”

Hầu Mạch che mặt bất lực giải thích: “Tôi sợ con mèo cậu ấy mang theo.”

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh nhìn ra sau lưng của Tùy Hầu Ngọc: “Bọn tôi thấy con mèo này rồi, lần đầu tiên gặp Ngọc ca thì thấy ảnh mang theo nó.”

Đặng Diệc Hành nhìn chằm chằm Đại Ca qua lỗ tròn, không khỏi thở dài: “Nhìn kỹ thì con mèo này rất là đẹp trai nha, dáng cũng đẹp nữa.”

Thảm Quân Cảnh nhìn Hầu Mạch bối rối hỏi: “Mèo có gì đáng sợ lắm à?

Hầu Mạch vẫy tay: “Không, nhưng nhìn ban đêm thì hơi sợ, những giống mèo khác vẫn tốt hơn.”

Tùy Hầu Ngọc cười lạnh, tiếp tục cõng mèo đi.

Cuối cùng cậu cũng có phương pháp khống chế Hầu Mạch. Nếu sau này Hầu Mạch làm cậu, cậu sẽ mang Đại Ca ra, Hầu Mạch sẽ tự giác tránh ra xa.

Đặng Diệc Hành đi theo Tùy Hầu Ngọc, luôn cố gắng trêu chọc Đại Ca. Đáng tiếc là, xem vẻ mặt của Đại ca thì giống như đang coi hắn là một kẻ ngốc.

Do không để ý đường nên Đặng Diệc Hành đụng phải một người đi đường. Hắn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, bạn không sao chứ?”

Sau đó, hai người đưa tay ra đỡ đối phương rồi nhìn nhau.

Lúng túng là gì?

Chính thời điểm sai người sai thời điểm. Ví dụ như hot girl với dáng người cao và nước da hơi ngăm đen này.

Cô gái này là người mà Thẩm Quân Cảnh và Đặng Diệc Hành bày trò diễn kịch nhằm tiếp cận.

Bây giờ, Tiểu ca côn đồ và Tiểu ca cứu người lại đi chung với nhau, cô gái thấy rất thú vị khi thấy Tùy Hầu Ngọc cũng rất quen thuộc với hai người họ.

Điều này có chút không rõ ràng.

Cô gái nhìn bọn họ hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc: “Tôi đoán bọn họ là một nhóm, nhưng mà cậu cũng chơi cùng bọn với họ à?”

Đây là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng?

Cái quái gì thế?!

Tùy Hầu Ngọc phản ứng lại, cậu nhìn Đặng Diệc Hành với Thẩm Quân Cảnh, vẻ mặt của họ mất tự nhiên trong chốc lát, thậm chí còn có chút xấu hổ.

Màn diễn sâu của hai người này vào lúc đó ngớ ngẩn đến nỗi Tùy Hầu Ngọc xem nó như một trò hề.

Hiện tại cậu lại bị coi là đồng phạm với bọn họ. Thật sự không biết giấu mặt đi đâu cho đỡ xấu hổ!

Đặng Diệc Hành nhanh chóng giải thích: “Không, không, không. Ngọc ca không có hợp tác với chúng tôi, chỉ có hai bọn tôi thôi.”

Cô gái nghe vậy chế nhạo: “Anh gọi cậu ấy là Ngọc ca mà còn nói rằng cậu ấy không hợp tác?”

Tùy Hầu Ngọc nghĩ một chút, lười giải thích, cười nói: “Là hợp tác đó. Họ mất công diễn sâu vậy rồi thì cậu có muốn cho bọn họ tài khoản WeChat không?”

Sau đó, cậu chỉ vào Đặng Diệc Hành.

Cô gái liếc nhìn Đặng Diệc Hàn, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: “Được thôi.”

Cũng không phải người đạo đức giả.

Sau đó lấy điện thoại di động, đưa ra mã QR của mình.

Đặng Diệc Hành sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, quét mã QR, thêm bạn bè ngay kẻo lỡ.

Nhìn thấy danh sách WeChat tăng thêm một người, Đặng Diệc Hành ngạc nhiên đến mức không chớp mắt.

Ngu ngốc đến kỳ lạ.

Theo Tùy Hầu Ngọc thật sự là đúng đắn mà.

Hầu Mạch không biết chuyện gì đang xảy ra, nên hắn nghiêng người hỏi: “Việc gì vậy?”

Tùy Hầu Ngọc giải thích với hắn: “Trước đây tôi có đánh nhau với họ vì hai người này dàn cảnh diễn kịch để tiếp cận cô ấy.”

“À.” Hầu Mạch gật đầu nhẹ rồi bật cười.

Điều này không đáng xấu hổ sao?

Cô gái hỏi họ: “Các cậu đang định làm gì?”

Đặng Diệc Hành đột nhiên lắp bắp: “Ăn, ăn cơm”

“Biết chỗ nào ăn ngon không?”

Đặng Diệc Hành chỉ vào một cửa hàng, nói: “Phía trước, bọn tôi đang định đến đó.”

Cô gái nhìn một chút, sau đó đi về phía ngôi nhà kia.

Bốn người nhìn nhau, Thẩm Quân Cảnh đi sau nhỏ giọng thở dài: “Cô ấy không sợ khi thấy chúng ta.”

Đặng Diệc Hành vui vẻ đáp: “Thật là tuyệt.”

Năm người cùng nhau đến quán cơm, bốn chàng trai ngồi một bàn, cô gái ngồi một mình.

Bà chủ đưa menu ra trước mặt cô gái, nói: “Con xem trước đi.”

Quay đầu hỏi bốn chàng trai: “Lão Tam Dạng?”

Hầu Mạch vừa lau mặt vừa trả lời: “Ừm.”

Bà chủ nhìn một chút, nhận ra Tùy Hầu Ngọc, hỏi Hầu Mạch: “Lần này sao lại tới cùng với Tiểu ca này thế?”

Bà chủ quán có ấn tượng với Tùy Hầu Ngọc chủ yếu là vì cậu đẹp trai, đã thế còn ăn khỏe, thế nên bà nhớ rất rõ.

Hầu Mạch giải thích: “Cậu ấy bây giờ là bạn cùng lớp với con.”

Đặng Diệc Hành nói thêm: “ Còn là đối tác đánh đôi với đại ca.”

Bà chủ nghe xong liền sửng sốt, bắt tay mỉm cười nói: “Tốt quá rồi, con không muốn gần gũi với bất cứ ai không phải vì chuyện của ba con sao? Cái chết của người thân là không thể tránh khỏi, sớm hay muộn, già rồi cũng sẽ mất. Kết thêm bạn thế này thật tốt, tiền thưởng đánh đôi cũng nhiều hơn.”

Hầu Mạch nhanh chóng gật đầu: “Vâng, vâng.”

Bà chủ thấy bộ dạng qua loa của Hầu Mạch rất không vui: “Con không để ý lời dì nói đúng không?”

“Dì xem mấy lời này nói cho đối tác của con nghe có giả trân không?”

“ Thì là vậy đó.”

Bà chủ bước tới hỏi cô gái: “Chọn được món nào chưa?”

Cô gái trả lời: “Con từ từ xem thêm chút nữa. “

“Vậy dì sẽ chuẩn bị vài món cho bọn họ trước, chọn xong thì kêu dì.” Bà chủ nói xong đi vào bếp.

Sau khi bà chủ rời đi, cô gái nói với Tùy Hầu Ngọc: “Hiện tại tôi tin cậu không cùng một phe với bọn họ rồi.”

Đặng Diệc Hành đập tay lên bàn: “Để tôi giải thích.”

“Hừ, kiểu cậu ấy không giống mấy người.” Cô gái cười nói: “Lão Tam Dạng là gì vậy, ăn ngon không?”

Đặng Diệc Hành không nghe ra sự châm biếm trong lời nói, ngược lại còn nhiệt tình tư vấn: “Lão Tam Dạng rất thích hợp cho vận động viên chúng tôi, là canh, nước trong.”

Cô gái nghe xong mắt liền sáng lên, nói:” Tôi muốn ăn cái này, tôi đã tìm mấy con phố rồi. “

Nói xong liền đến cửa phòng bếp hét lớn. “Dì à, con cũng ăn Lão Tam Dạng.”

Khi cô gái quay lại, Đặng Diệc Hành hỏi: “Cô cũng thi đấu à?”

“Ừ, thỉnh thoảng, nghiêng về nghiệp dư hơn.”

“Hạng mục của cô là gì?” Đặng Diệc Hành nhìn nước da và dáng người của cô gái là biết cô gái này không hề đơn giản.

Giống như những sinh viên thể thao bọn họ, trắng như Hầu Mạch rất hiếm.

Cô gái trả lời: “Quần vợt.”

Đặng Diệc Hành quá phấn khích, nói: “Bọn tôi cũng chơi quần vợt! Cậu đến từ trường nào?”

“Trung học Đông Thể.” Cô gái nói xong cười rất rạng rỡ.

Ngay khi nghe nói đến trung học Đông Thể là bọn họ biết cô chắc chắn không phải người nghiệp dư.

Dù sao thì toàn bộ học sinh trường Trung học Đông Thể đều được tiến cử vào Học viện Đông Thể đấy. Họ đều là những hạt giống trẻ tuổi nên mới có thể vào trường đó.

Đặng Diệc Hành nháy mắt trở nên thất thần…

Hắn đây là gặp cha rồi.

Tùy Hầu Ngọc không biết chuyện gì đang xảy ra ở trung Đông Thể, vì vậy thở dài: “Nhiều trường trung học chơi quần vợt như vậy à?”

Hầu Mạch đáp: “Ừ, có một số.”

“Cậu từng đấu với trung học Đông Thể chưa? Đánh đấm thế nào?”

“Đánh rồi, họ rất nỗ lực chả qua chưa bao giờ đánh thắng tôi. “

“À.”

Cuộc trò chuyện khiến cô gái nhìn lại họ một lúc, rồi chán nản cúi đầu gõ điện thoại di động.

Hầu Mạch đứng dậy lấy một vài đôi đũa đã tiệt trùng đưa cho Tùy Hầu Ngọc.

Sau đó Tùy Hầu Ngọc thấp giọng hỏi hắn: “Tại sao nhiều người biết rõ cậu vậy, chủ quán cơm cũng biết?”

“Dì ấy là một trong những chủ nợ của tôi, năm ngoái mới trả hết nợ.” Hầu Mạch không giấu giếm: “ Năm ngoái nhà tôi còn nợ hơn phân nửa số tiền, sau đấy tôi đã phải nỗ lực hơn.”

Lúc này, cô gái đột nhiên quay lại, kêu lên: “Đ* m*! cậu là Hầu Mạch?!”

Giọng nói quá đột ngột khiến Hầu Mạch giật mình. Hắn vốn dĩ đang quay lại chỗ ngồi nhưng lại bị dọa sợ đến mức cơ thể run lên, trực tiếp ngồi trong lồng ngực của Tùy Hầu Ngọc.