Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 57: Chung kết (P1)



Tùy Hầu Ngọc cùng Hầu Mạch thi đấu vô cùng thuận lợi, đánh thẳng đến chung kết. Đối thủ chung kết là đội Khương Duy, Lục Thanh Huy ở trường trung học Đông Thể.

Thời gian được sắp xếp vào ngày mùng 7 tháng 11, trận thứ hai buổi sáng.

Hầu Mạch đánh chung kết đơn nam vào trận thứ hai buổi chiều ngày mùng 7 tháng 11, đối thủ là Lưu Mặc ở đội thể dục của tỉnh.

Mấy ngày nay Hầu Mạch đã quen với việc đánh hai trận một ngày, dù gì cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Mấy ngày đầu hắn còn có thể bám dính Tùy Hầu Ngọc. Sau ngày 5, hắn trở nên hơi lờ đờ, thời gian ngủ rõ ràng tăng thêm rất nhiều.

Tùy Hầu Ngọc cũng biết Hầu Mạch vốn tham ngủ. Đi ngủ, nghỉ ngơi giờ này cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không quấy rầy Hầu Mạch.

Tối ngày mùng 6 tháng 11.

Buổi tối, Hầu Mạch vừa về đến phòng đã ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện Tùy Hầu Ngọc không có ở bên cạnh. Trong phòng là một màu đen kịt, không hề có chút âm thanh nào.

Hắn chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó bật đèn ở đầu giường lên, ngồi xuống nhìn khắp bốn phía vẫn không tìm thấy Tùy Hầu Ngọc.

Hắn bèn đứng dậy, đi đến cửa phòng vệ sinh nhìn qua khe cửa, cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Tùy Hầu Ngọc đi toilet luôn bật đèn, đi đại tiện cũng chơi điện thoại, chí ít cũng sẽ phát ra ánh sáng le lói.

Ngay vào lúc đang buồn bực, hắn nghe được tiếng nói chuyện của Tùy Hầu Ngọc ở ngoài cửa, thế là mở cửa đi ra ngoài, đẩy cửa ra thì thấy được một cảnh tượng quen thuộc.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc ngồi xổm ở cửa là lúc cậu ăn đồ ngọt ở bên ngoài phòng ngủ.

Lần này thì Tùy Hầu Ngọc đang ngồi xổm ở cửa gửi tin nhắn thoại.

“Sao cậu lại ở đây?” Hầu Mạch vịn cửa, buồn bực hỏi.

“Sợ đánh thức cậu.”

“Không đến mức đó đâu.”

Tùy Hầu Ngọc đứng dậy đi theo Hầu Mạch vào trong phòng, khi đang đi vẫn còn gửi tin nhắn thoại, hình như là đang sắp xếp một buổi gặp mặt, đang thương lượng với Tô An Di.

Qua lời nói thì xem ra bọn họ đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch ngồi ở trên giường, thấy Tùy Hầu Ngọc để điện thoại di động xuống mới hỏi: “Sắp sinh nhật Nhiễm Thuật?”

“Ừm, ngày mùng 7 tháng 11, chung kết của chúng ta vào ngày đó.”

Hầu Mạch lấy điện thoại di động ra xem thời gian: “Ồ, còn hai tiếng nữa, định chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ lúc nửa đêm à?”

“Không, định giả bộ quên mất. Ngày mai sau khi đánh xong rồi thì đem đến cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, cậu giả vờ không biết là được rồi.”

“Motif cũ.” Hầu Mạch nở nụ cười, “Có một đám người trốn sẵn ở đó, còn chuẩn bị bánh kem, quà tặng, đốt pháo hoa đúng không?”

Tùy Hầu Ngọc im lặng một lát rồi mới nói: “Không phóng lên trời, dùng… Que pháo hoa.”

“Ừm, tôi cảm thấy Nhiễm Thuật sẽ rất thích các cậu làm như vậy, sẽ rất vui vẻ.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn chằm chằm Hầu Mạch, chần chừ một chút, hỏi: “Cậu không thích như thế à?”

“Ừm, tôi cũng không muốn đón sinh nhật.” Hầu Mạch nói xong thì đứng dậy đi vệ sinh.

Cậu nhìn Hầu Mạch đi mất, không khỏi cảm thấy khó chịu.

Sau sinh nhật một ngày là ngày giỗ của bố, Hầu Mạch ghét sinh nhật của mình cũng lạ.

Cậu nhìn tin nhắn Tô An Di gửi tới, đánh chữ trả lời: Cậu giúp tớ sắp xếp đi. Hầu Mạch tỉnh rồi, tôi thương lượng chiến thuật với cậu ấy một chút.

Dì Tô: Được, vậy tôi đi sắp xếp.

Sau khi Hầu Mạch đi vệ sinh ra thì lấy chai nước đã được mở ra từ trước, vặn nắp ra uống một hớp nước, mắt nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cũng đang nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện.

Nhưng Hầu Mạch vẫn hiểu, sau khi đặt bình nước xuống thì lấy một quyển vở ở bên cạnh, vẽ bản đồ sân thi đấu.

“Khương Duy và Lục Thanh Huy thường sử dụng hai loại đội hình. Một là đội hình con nhạn, hai là đánh hai phông. Nếu bọn họ sử dụng đội hình con nhạn, chúng ta sẽ đánh hai phông. Nếu bọn họ đánh hai phông, chúng ta sẽ dùng đội hình chữ I (I-formation).” Hầu Mạch vừa vẽ bản đồ đội hình, vừa giảng giải cho Tùy Hầu Ngọc.

*đội hình con nhạn: không search ra.

*đánh hai phông: đội hình mà hai tuyển thủ sẽ cùng đứng song song ở đường dưới, nghiêng về phòng thủ.

*đội hình chữ I: https://en.wikipedia.org/wiki/I_formation

“Được.”

“Trong đội hình chữ I cậu phải xem tôi chỉ huy, chúng ta cần phải phối hợp rất ăn ý với nhau.”

“Ừm.”

Tùy Hầu Ngọc rất quen thuộc với Hầu Mạch, bản đồ đội hình của Hầu Mạch khó hiểu như thế mà vẫn hiểu được.

Nhưng sẽ có lúc phải xích lại gần xem, nếu không sẽ không phân biệt được vị trí cụ thể.

Đột nhiên nhận ra Hầu Mạch không nói gì, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch. Vì cậu vừa mới tiến tới nên khoảng cách giữa hai người rất gần, sau khi cậu ngẩng đầu thì phát hiện mặt của Hầu Mạch đang gần trong gang tấc.

Hầu Mạch vẽ bản đồ đội hình xong thì yên lặng nhìn bản đồ đội hình, vì ngoại trừ nhìn những bản đồ này ra thì hắn không biết nói gì.

Mấy ngày nay hắn luôn suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra nên đấu với đội này như thế nào.

Lúc hắn đang im lặng thì Tùy Hầu Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, hắn đối mặt với Tùy Hầu Ngọc gần như vậy, hơi thở của hai người sát gần nhau.

Lòng hắn đột nhiên rung động.

Cơ thể của Tùy Hầu Ngọc như bị người ta kéo về phía sau. Cậu khó khăn ngửa ra sau, còn đụng phải thành ghế.

Hầu Mạch nhìn thoáng qua, không nói gì.

Tùy Hầu Ngọc đưa tay lấy nước ra uống một ngụm, hỏi: “Sao không nói nữa?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra chiến thuật.”

Lúc này hai người cùng nhau im lặng.

Một lát sau, Tùy Hầu Ngọc mới nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Không sao cả.”

Hầu Mạch cười hơi miễn cưỡng: “Ừm, chỗ khó lớn nhất trong đội hình của chúng ta là sử dụng quá nhiều chiến thuật làm lộn xộn. Bây giờ chúng ta vẫn chưa tích lũy được nhiều chiến thuật lắm, cho nên sẽ không quá lộn xộn, lạc quan một chút cũng được.”

“Chúng ta sợ gì?”

“Bọn họ rất mạnh với đội hình đánh hai phông, ngoài ra còn phát bóng và giành lưới rất giỏi. Chúng ta sẽ dễ lâm vào bị động.”

Hầu Mạch xé tờ giấy trước đó, lại vẽ một bản đồ lên tờ khác: “Cậu nhìn bản đồ này một chút. Sau khi phát bóng xong, cách cậu đổi vị trí hơi yếu. Nếu cậu di chuyển theo đường này sẽ khắc phục được một chút.”

Hầu Mạch cảm thấy nếu đã không có đối sách gì thì cố gắng khắc phục một số nhược điểm của bọn họ, cải thiện chính mình vậy.

Chỉ cần hai người bọn họ đủ mạnh, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Sáng sớm vào lúc Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đang làm nóng người thì gặp Lữ Ngạn Hâm đang chuẩn bị đi tranh tài.

Lữ Ngạn Hâm vừa mới tập tennis chưa được bao lâu, lần thi đấu cấp tỉnh này cũng cố gắng kiên trì tới hôm nay, bây giờ thậm chí còn đang chuẩn bị đi thi đấu giành hạng ba.

Hầu Mạch đột nhiên kêu lên với Lữ Ngạn Hâm: “Con dâu cố lên.”

Lữ Ngạn Hâm vốn đang định vẫy tay chào hỏi với Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, đột nhiên bị gọi con dâu thì cảm thấy hơi hoang mang, hỏi: “Ai là con của cậu vậy?”

“Cậu chọn đại một người ở trong đội chúng tôi, cậu thích người nào thì là người đó.” Hầu Mạch trả lời rất vô liêm sỉ.

Lữ Ngạn Hâm cười ha ha, hỏi: “Đồng đội của cậu có được không?”

Hầu Mạch không hề do dự từ chối: “Cậu ấy thì không được. Cậu ấy là tổ tông của tôi.”

Lữ Ngạn Hâm vung vợt tennis thể hiện sự phản đối: “Tôi sắp đi thi đấu rồi, trả lại cẩu lương cậu cho tôi này. Có đồng đội thích quá nhỉ!”

Nói xong thì sải bước đi.

Chưa đầy một lát, Nhiễm Thuật và Tô An Di đã cùng nhau đến tìm bọn họ. Nhiễm Thuật hưng phấn đến mức nhảy nhót đến bên người Tùy Hầu Ngọc, cười hì hì không nói gì.

Tùy Hầu Ngọc dừng động tác, nhìn về phía cậu, hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Đang định đi ăn.”

“À, ăn nhiều một chút.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì tiếp tục làm nóng người.

Nụ cười trên mặt Nhiễm Thuật dần dần thu lại, cuối cùng tổn thương gật đầu, đi theo Tô An Di đến căn tin.

Hầu Mạch nhìn một chút, nói: “Nhiễm Thuật quả thật là người có tâm trạng gì thì viết hết lên mặt.”

“Ừm, cậu ấy rất ngây thơ.”

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch chuẩn bị ổn thỏa xong thì đi đến phòng nghỉ dành cho tuyển thủ thi đấu, đi vào thì gặp Khương Duy và Lục Thanh Huy.

Khương Duy chào hỏi Hầu Mạch: “Lát nữa nhẹ tay với chúng tôi thôi nhé.”

Hầu Mạch gật đầu: “Ừm, được.”

Khương Duy và Lục Thanh Huy vốn đã được huấn luyện ở những trường thể thao không chuyên từ nhỏ. Họ đã tham gia huấn luyện trong đội của tỉnh một khoảng thời gian.

Huấn luyện viên của đội tỉnh từng là thành viên của đội tuyển quốc gia, nên có nghiên cứu chuyên sâu về phần huấn luyện. Ngoài ra bọn họ còn là đội của tỉnh, hệ thống huấn luyện hoàn thiện hơn, chuyên nghiệp hơn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nhiều.

Lúc sắp vào trận, bốn người đứng chung một chỗ, Tùy Hầu Ngọc mới phát hiện ra mình là người thấp nhất.

Trong cuộc sống hàng ngày, chiều cao 188 centimet của Hầu Mạch cũng được coi như là chiều cao của nam thần, 183 centimet của Tùy Hầu Ngọc cũng không tính là thấp.

Hiện tại, đối thủ của bọn họ là hai người cao lớn. Khương Duy cao 192 centimet, Lục Thanh Huy cao 190 centimet, còn cao hơn Hầu Mạch một chút.

Tuy cao nhưng không lộ vẻ cồng kềnh.

Vì tính chất của hạng mục, dáng người của vận động viên tennis rất cân đối, vừa thon dài vừa cân xứng. Cơ bắp khắp cơ thể nhưng không hề khoa trương, dáng người vừa khỏe mạnh vừa đẹp.

Đội đánh đôi như Khương Duy và Lục Thanh Huy chắc chắn sẽ có ưu thế chiều cao trong đánh đôi.

Không quá cao, cũng không hề thấp.

Phương diện kỹ thuật cũng không hề tệ.

Khó trách tất cả mọi người đều khen bọn họ.

Cuối cùng cũng ra sân, hai đội ném tiền xu chọn sân, ai phát bóng trước.

Lần này Hầu Mạch chọn phát bóng trước.

Lúc chuẩn bị chụp ảnh chung, Lục Thanh Huy đột nhiên phì cười “phụt” một tiếng, nhỏ giọng nói với Khương Duy: “Cậu xem chữ in sau lưng bọn họ kìa.”

Khương Duy nhìn sang, cũng vui vẻ theo: “Lần sau chúng ta cũng in.”

“In đồng đội của tôi là gỗ à?”

“Ầy.” Khương Duy trợn mắt nhìn Lục Thanh Huy: “Đừng cười đùa tí tởn nữa, thi đấu đàng hoàng đi.”

“Ò…” Một chàng trai cao to mét chín tủi thân đứng trước ống kính chụp hình, trong đôi mắt to lộ ra vẻ vô tội.

Ván đầu tiên, Tùy Hầu Ngọc phát bóng.

Tùy Hầu Ngọc phát bóng đầy sức mạnh và tốc độ. Có lẽ cậu muốn thị uy đối phương vào lần đầu tiên phát bóng, quả bóng này tràn đầy lực bùng nổ.

Lục Thanh Huy volley rất đẹp.

Hầu Mạch đập bóng trở lại.

Khương Duy đứng ở đường biên trở tay đánh chéo bóng để bóng thêm độ xoáy. Bóng bay rất sát lưới nhưng vẫn qua. Tùy Hầu Ngọc chạy tới vung tay đập, nhưng lại không chạm được vào bóng.

Cậu trơ mắt nhìn bóng lướt qua vợt của cậu rơi xuống đất, lại không hề nảy lên.

Backspin.

*Backspin: là cú đánh làm cho bóng xoay ngược lại sau khi chạm sân, thường được hiểu như cú slice hoặc underspin. Cũng có thể gọi là bóng lá rơi (:D)

Bình thường, tuyển thủ ở trong trận đấu rất ít khi sử dụng backspin. Tốc độ của loại bóng này tương đối chậm, đối thủ sẽ dễ nhìn thấy đường đi của bóng, từ đó đoán được điểm rơi của nó.

Vừa rồi quả thật Tùy Hầu Ngọc đã nhìn ra được, cũng đã đoán được vị trí.

Nhưng bóng quá thấp, không với tới được, bóng còn không bắn ngược lại.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc đã đứng rất gần lưới, nếu lại gần chút nữa rồi vung vợt, vợt sẽ dễ đánh vào lưới.

Một quả bóng làm cho Tùy Hầu Ngọc hoàn toàn bất lực.

Tặng điểm bóng thứ nhất.

Vào lần phát bóng tiếp theo, Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua phía đối diện, sau đó phát bóng.

Sau mấy lượt đi về, Tùy Hầu Ngọc để ý thấy Khương Duy lại đánh một quả backspin.

Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua vị trí lưới, đến trước lưới hất vợt lên cứu quả backspin. Trong lúc cậu đánh bóng, lưới bỗng nhiên nhúc nhích. Nhưng không phải vì vợt đụng phải lưới mà là vì gió giữa những lần vung vợt.

Lục Thanh Huy ở phía đối diện đã chuẩn bị xong, vung vợt đánh trả. Bóng lại bị Tùy Hầu Ngọc bạo lực đánh trả về, sau khi rơi xuống đất còn mang theo cảm giác sức rất mạnh, như đạn bay ra ngoài.

Lục Thanh Huy quay đầu lại nhìn bóng, lại cảm thấy quả bóng như đang giận, giống như một con châu chấu tức giận đến mức giậm chân.

Hắn lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, đột nhiên cười: “Thằng nhóc này nóng tính thật đấy.”

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc: “Thằng nhóc này?”

“Vậy cậu bé này? Bé dễ thương này?” Lục Thanh Huy nhướng mày hỏi tiếp.

Hầu Mạch đang điều chỉnh vị trí, sau khi nghe thấy thì nhanh chóng đi tới: “Không được trêu chọc đồng đội của tôi.”

“Không mà…” Lục Thanh Huy vẫn cười tủm tỉm, hình như tính tình rất hiền lành.

Trên khán đài, Đặng Diệc Hành căng thẳng đến mức không ngừng run chân, còn nghĩ linh tinh: “Làm sao bây giờ, chắc là Ngọc ca rất áp lực.”

Dưới góc nhìn của Đặng Diệc Hành, Khương Duy và Lục Thanh Huy quả thật là đại thần, là đối thủ mà hắn không dám khiêu chiến.

Ngược lại, Nhiễm Thuật ngồi ở bên cạnh hắn vô cùng bình tĩnh, dáng ngồi xiêu vẹo, tùy tiện nói: “Không, không đâu. Ngọc ca của chúng ta không phải là người bình thường.”

Đặng Diệc Hành phản đối: “Tôi biết Ngọc ca rất giỏi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia thi đấu mà!”

Nhiễm Thuật chỉ vào Tùy Hầu Ngọc, nói: “Cậu, cậu, cậu nhìn thử ánh mắt của Ngọc ca đi, thấy rõ không?”

Nói xong cậu móc túi, đưa cho Đặng Diệc Hoành một cái kính viễn vọng.

Chuẩn bị rất đầy đủ, còn mang theo kính viễn vọng.

Để xem Tùy Hầu Ngọc thi đấu, Nhiễm Thuật thật sự đã rất liều mạng.

Đặng Diệc Hoành cầm kính viễn vọng lên, xem thử ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc trở về vị trí phát bóng.

Bây giờ cậu phải phát bóng thật an toàn, nếu là người bình thường thì sẽ bị áp lực rất lớn.

Hai người chỉ huấn luyện một tháng đã tham gia thi đấu cấp tỉnh, còn đánh thẳng đến chung kết. Đối thủ là hạng hai toàn quốc, hơn nữa còn suýt trở thành đội mạnh nhất cả nước.

Áp lực rất lớn.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc không phải người bình thường, từ xưa đến nay cậu chưa từng biết căng thẳng, trong tình huống như thế này lại nhếch môi nở một nụ cười.

Bên trong nụ cười của cậu lộ ra vẻ gian xảo, hơi du côn, hung dữ, trong mắt lại lóe lên tia sáng hưng phấn.

Đối thủ càng giỏi, cậu càng hưng phấn.