Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 59: Chung kết (P3)



Tỷ số đã đến 4:4.

Trong thi đấu đôi nam, dường như chỉ khi rơi vào cục diện như thế này thì các tuyển thủ mới thực sự dốc hết sức ra tay đánh một trận.

Bình thường, khi đến giai đoạn này, áp lực đè lên bốn tuyển thủ mới là nặng nhất.

Một set đấu kéo dài đến tận bây giờ, trông thế trận như đang rơi vào bế tắc, nhưng người hiểu biết thì chỉ cần lướt qua thì nhìn ra ngay, trường trung học Đông Thể đã ghi được hai điểm, phòng thủ cũng tốt hơn, quả thật không hề lộ ra sơ hở nào để tấn công.

Cách giao bóng của Khương Duy có thể nói là kín kẽ không có chỗ hở, trạng thái rất ổn định. Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã lần lượt thử rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm được cửa đột phá.

Lại đến lượt Tùy Hầu Ngọc giao bóng.

Lúc này tỷ số là 30:0.

Lần giao bóng thứ ba là của Tùy Hầu Ngọc. Sau khi bóng bay qua lưới, hai người đối diện đột nhiên cướp lưới. Hai nam sinh cao gần mét chín đứng trước lưới giống như một bức tường cao được dựng lên bất ngờ, khí thế bức người.

Họ chỉ cần đứng trước lưới, giang rộng tay ra cũng đã khiến áp lực tăng lên gấp bội, huống chi trong tay còn có vợt.

Hầu Mạch nhìn chằm chằm vào quả bóng, không chớp lấy một cái, khi bóng bị đánh trả lại, hắn nhanh chóng giơ vợt.

Đối phương trả bóng với góc độ cực kỳ xảo quyệt, Tùy Hầu Ngọc nhờ có cơ thể nhẹ nhàng, nhanh chóng vọt tới, dựa vào hành động xoay của cơ thể mình để dồn thêm lực vào cây vợt, gắng sức đánh bóng đi.

Nhưng quả bóng vừa nhanh vừa đầy sức mạnh này cũng bị giải quyết dễ dàng, vợt của Khương Duy cắt chéo, lại là một đường bóng xoáy xuống.

Hầu Mạch nhanh chóng điều chỉnh vị trí của mình nhưng đã không còn kịp nữa, bóng rơi xuống dưới chân hắn, đứng ở chỗ hắn không thể nào đánh được.

Không thể cứu vãn.

Tỷ số 30:15.

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục giao bóng, đối diện lại đổi sang thế trận bóng hai phông.

Trận đấu này của bọn họ kéo dài đến bây giờ, mỗi một lần giao bóng đều không giống với cách thức quen dùng, dường như ai cũng đang cố gắng thử nghiệm.

Bóng hai phông là thế trận bên Khương Duy am hiểu, chỉ cần hai người họ ở gần biên thì không lo không giữ được bóng.

Lần giao bóng này của Tùy Hầu Ngọc lại thất bại.

Tỷ số trong nháy mắt đã thành 30:30, lợi thế dẫn trước đã mất.

Tuyển thủ đánh đôi nam có thể vững bước vào trận chung kết thì đều là những tuyển thủ có thực lực rất mạnh. Bọn họ muốn đột phá rất khó, chỉ có thể chờ đối phương mắc sai lầm, bắt lấy sai lầm đó để ăn điểm.

Với tiết tấu nhanh chóng của thi đấu đôi nam, tỷ lệ lỗi cho phép có thể đạt đến số không.

Chỉ cần phạm lỗi thôi sẽ mất điểm ngay.

Hiện tại, Khương Duy và Lục Thanh Huy đều đang rất bình tĩnh, tỷ lệ mắc lỗi rất thấp.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch mới hợp tác, nếu kết thúc nhanh trong vòng mấy lượt thì vẫn ổn, nhưng nếu lượt đấu nhiều lên, vấn đề nhỏ giữa bọn họ sẽ bị lộ ra. May mà bọn họ cũng đang cố gắng hạ tỷ lệ mắc lỗi xuống, đưa trận đấu vào thế giằng co.

Bên Khương Duy không định kéo dài thêm, chuyển thành mạnh mẽ áp chế.

Chỉ cần có thực lực tuyệt đối, bọn họ sẽ giành hạng nhất.

Phía Khương Duy giữ vững trạng thái này đến lúc break point*.

*break point: là điểm mang lại break cho tay vợt, khi tỉ số đang là 30-40 hay 40-Adv.

Hầu Mạch đánh bóng đến một vị trí rất hiểm, bay sát bắp chân của Lục Thanh Huy, dù là độ cao của bóng hay chỗ rơi đều rất lắt léo. Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hầu Mạch đã đạt được mục đích thì Lục Thanh Huy đứng thẳng chân sau, cúi người vợt thẳng.

Điều này không nằm trong dự đoán của Hầu Mạch, hắn vốn không ngờ rằng ở vị trí đó mà Lục Thanh Huy vẫn dám đánh thẳng.

Khi bóng bị bật lại, Hầu Mạch nghe được tiếng kêu.

Tiếng hoan hô ran khắp trường không ngừng.

Nhưng những tiếng hoan hô ấy lại không thuộc về bọn họ, mà thuộc về Khương Duy và Lục Thanh Huy, bọn họ đã đột phá thành công.

Lại đến lượt Khương Duy giao bóng, Hầu Mạch nhìn về phía đối diện, bỗng cảm thấy hơi thất vọng trong lòng.

Dường như vào lúc này, họ đã thua ván thứ nhất.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở vạch biên, ngẩng đầu nhìn sang Hầu Mạch, cũng không được hắn nhắc nhở.

Sợ rằng lúc này Hầu Mạch cũng không suy nghĩ được gì, trong nhất thời không nghĩ ra nên thử nghiệm như thế nào để đột phá.

Không được nhắc nhở trước nên Tùy Hầu Ngọc không biết có nên cướp lưới hay không. Nếu cậu di chuyển về phía trước thì có đụng vào vị trí của Hầu Mạch không?

Dù có muốn cướp lưới hay không thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn, khi bóng của đối phương sắp bay tới thì phải chạy ngay đến vị trí được chỉ định.

Tùy Hầu Ngọc không được Hầu Mạch nhắc, bèn nhìn về phía đối diện.

Cậu không có tính toán gì cả, chỉ dựa vào năng lực phản ứng của bản thân. Cậu có độ nhanh nhạy vượt xa người bình thường, có thể cứu bóng trong rất nhiều tình huống, đây chính là ưu thế của cậu.

Càng đến giờ phút quan trọng, góc độ của bóng càng thêm hiểm.

Tùy Hầu Ngọc vừa mới đánh trả lại một quả ở vạch biên, Lục Thanh Huy đã bật lại. Cú đập này đánh về phía hướng ngược lại, làm Tùy Hầu Ngọc không thể không xông ra sân sau, rõ ràng bước chân chưa tới nhưng cơ thể đã nghiêng về trước, vợt đỡ được bóng, sau khi trả bóng thì cơ thể mới dừng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn phía sân trước, cậu và Hầu Mạch đều đã di chuyển đến một khu vực. Nhất thời, cậu cảm thấy không ổn —— cậu rời khỏi khu vực của mình để cứu bóng, còn cướp vị trí của Hầu Mạch.

Thật ra quả bóng vừa rồi Hầu Mạch cũng có thể cứu.

Đúng như dự đoán, một quả bóng khác được đánh về phía vị trí mà bọn họ tới không kịp.

Có lẽ đây là phán đoán đầu tiên của Tùy Hầu Ngọc sau khi kinh hãi, sau khi dừng lại, cậu đã chạy ngay sang vị trí bên kia.

Động tác của cậu rất nhanh, cơ thể mở ra đóng lại trong lúc hành động, mũi chân đạp đất chạy về phía đó, tựa như đang nửa ngồi xổm chạy nước rút một trăm mét.

Nhưng… khi bóng đã bay tới rồi, cậu lại không dừng lại được.

Hai bên lưới sẽ có người nhặt bóng, trọng tài thì ngồi trên giá xem thi đấu.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc chạy về hướng đó, chân cậu đá trúng cái đệm dưới chỗ người nhặt bóng rồi vấp vào chân của người đó, cơ thể theo quán tính va vào cái giá mà trọng tài đang ngồi trên đó.

Cậu sợ mình sẽ đụng vào người nhặt bóng nên theo bản năng vịn tay người nọ, đập đầu vào cái bảng, mắt cũng bị đụng trúng.

Hầu Mạch chú ý tới động tác của Tùy Hầu Ngọc, lúc đuổi theo cậu vẫn để ý bóng, hầu như là đánh trả lại theo bản năng rồi chạy đến bên Tùy Hầu Ngọc, xem xét tình huống của cậu.

Có lẽ tất cả mọi người đã bị Tùy Hầu Ngọc hấp dẫn sự chú ý, thậm chí không ai nghĩ rằng Hầu Mạch lại đánh được bóng sang nên hắn đã ghi được một điểm.

Tùy Hầu Ngọc vịn người nhặt bóng đứng dậy, hốc mắt đau đến nỗi cậu nhíu mày, thậm chí trong giây lát trước mắt cậu toàn là màu đen.

Cậu cố mở mắt ra, thấy Hầu Mạch lo lắng nhìn mình, hỏi: “Thấy thế nào rồi?”

“Hơi đau, nhưng không sao hết.” Cậu vừa nói vừa định giơ tay lên xoa xoa mí mắt bị sưng, nhưng bị Hầu Mạch ngăn lại.

Trọng tài chạy tới, kêu tạm ngừng để chữa trị.

Tùy Hầu Ngọc buồn bực nhìn nhân viên y tế tới kiểm tra vết thương cho cậu, còn sử dụng bông gòn giúp cậu xoa vết thương, lúc này cậu mới nhận ra vết thương đang chảy máu.

Trước đó cậu đang thi đấu nên trán có mồ hôi, mồ hôi chảy vào vết thương đau rát, sau khi lau khô mồ hôi thì đỡ hơn một chút.

Huấn luyện viên Vương cũng nhanh chóng chạy tới bên sân, hỏi Hầu Mạch: “Sao rồi? Còn thi đấu được không?”

Hầu Mạch cũng hơi hoảng, hắn lại nhìn Tùy Hầu Ngọc một chút, sau đó lắc đầu. Hắn cũng không biết.

Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Tim không ngừng đập mạnh, mỗi một lần tim đập hắn đều cảm thấy đau nhói, làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên nhanh hơn một chút.

Dường như vào mỗi lần tim đập, nó cũng chạm vào nơi đang đau đớn ở trong lồng ngực hắn. Hoặc là tim của hắn cũng đang đau đớn, nếu không tại sao lại làm hắn khó chịu như vậy?

Hắn đi loanh quanh bên cạnh nhân viên y tế, hỏi han tình hình rồi đi xem Tùy Hầu Ngọc.

Lúc xử lý vết thương, Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt. Cậu giương mắt nhìn Hầu Mạch, sau đó nói: “Không sao, không có gì nghiêm trọng.”

Hầu Mạch không đáp lại Tùy Hầu Ngọc, mà hỏi nhân viên y tế: “Cậu ấy có thể tiếp tục thi đấu không? Não có bị chấn động không? Có cần khâu vết thương không? Vết thương có thể để lại sẹo không?”

Vết thương ở trên lông mày Tùy Hầu Ngọc, cách chưa đến độ rộng một ngón tay. Vết thương dài khoảng hai centimet, số máu chảy ra làm cho Hầu Mạch hoảng sợ, đau lòng vô cùng.

Nhân viên y tế trả lời: “Xem ra vết thương không sâu lắm, miễn là lát nữa máu ngừng chảy thì sẽ không cần khâu lại. Vết thương có thể tự lành, bôi ít thuốc mỡ thì sẽ không để lại sẹo.”

Nhân viên y tế trả lời xong còn cho Tùy Hầu Ngọc làm một số bài kiểm tra khác để chắc chắn cậu không bị gì nữa.

Hầu Mạch lại đi hai bước, nói: “Hay là bỏ cuộc đi, không đấu nữa, đi bệnh viện khám thử?”

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên cảm thấy Hầu Mạch hơi phiền phức: “Nói không sao rồi mà cậu không hiểu à?”

“Cậu nói không sao là không sao hả? Nếu để lại di chứng thì sao? Cậu chạy một lát rồi bị ngất thì phải làm sao?”

“Chỉ trầy da thôi, có khi một lát nữa thôi là đã khép lại rồi. Cậu xem lại cái dáng vẻ làm quá của cậu đi!”

Hầu Mạch tính tình rất tốt nhưng bây giờ cũng nổi nóng, phản bác: “Nhà cậu trầy da chảy nhiều máu vậy à?!”

“Tôi tự biết là không còn vấn đề gì khác, chỉ có chỗ này bị mồ hôi chảy vào hơi đau thôi.”

“Tôi không cần biết, cậu kiểm tra xong đảm bảo không sao mới được! Nếu không đừng trách tôi nổi giận với cậu!”

Khương Duy và Lục Thanh Huy cũng đi qua để kiểm tra tình huống của Tùy Hầu Ngọc. Bọn họ thậm chí còn không biết có thể tiếp tục thi đấu được nữa không.

Khi tới thì đúng lúc nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đang căng thẳng, giống như là sắp đánh nhau.

Lục Thanh Huy sợ đến mức nhanh chóng lại cản: “Đừng đánh nhau nhé! Có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, nếu không được thật thì xin hoãn thi đấu một chút gì gì cũng được. Cơ thể rất quan trọng, chúng ta là vận động viên thể thao nên phải giữ gìn để phát triển lâu dài.”

Trong hoàn cảnh náo loạn, hò hét ầm ĩ, rốt cuộc nhân viên y tế cũng kiểm tra xong, chắc chắn với họ rằng cậu chỉ bị thương ngoài da. Khử trùng vết thương xong, máu cũng không còn chảy nhiều nữa.

Hầu Mạch đuổi theo nhân viên y tế, căng thẳng lặp đi lặp lại chắc chắn không còn những vấn đề khác nữa, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trọng tài cho phép bọn họ nghỉ ngơi năm phút rồi lại tiếp tục thi đấu.

Sau khi Lục Thanh Huy và Khương Duy biết tin xong cũng trở về ghế của mình, ngồi xuống uống nước, nghỉ ngơi.

Hầu Mạch đi theo ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, nhìn cái trán quấn băng gạc của cậu, cảm thấy rất đau lòng.

Tùy Hầu Ngọc còn chê băng gạc vướng víu, hỏi: “Không xé băng gạc ra được hả? Vướng víu quá.”

“Không được.”

“Đổi sang băng cá nhân cũng được.”

“Vết thương của cậu lớn, cho nên phải đặt ba cái sát nhau, còn phải dán lên mí mắt của cậu nữa nên không bằng băng gạc đâu. Chờ thi đấu xong, tôi đi mua băng cá nhân có hình dạng đặc biệt cho cậu.”

Tùy Hầu Ngọc vẫn hơi không chấp nhận được, cậu cố cau mày để cho nó dán ra.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một lát, nói: “Thật ra cậu không cần phải cố quá như vậy.”

“Từ trước tới bây giờ tôi chưa từng bỏ cuộc.” Tùy Hầu Ngọc trả lời trong lúc đang chỉnh băng gạc: “Dù biết không thắng được cũng phải dùng hết sức lực, làm cho chênh lệch giữa tôi và bọn họ co lại nhỏ nhất. Như vậy lần tiếp theo lúc tôi đuổi theo bọn họ sẽ không phải cố quá sức.”

Hầu Mạch nhìn cậu một hồi, đột nhiên than thở: “Tại sao tôi đã thi đấu lâu như vậy rồi, nhưng lúc nào cũng bị cậu cho ăn súp gà?”

“Cậu xử lý đánh đơn rất tốt, không phải tôi chỉ là một người thêm vào thôi à? Cậu đánh giá cao tôi quá rồi.”

“Ừ…”

“Cứ thấy cái mặt thối ủ rũ của cậu là tôi lại muốn đánh.” Tùy Hầu Ngọc khó chịu trợn mắt với Hầu Mạch.

Lúc này vì lo lắng nên vẻ mặt của Hầu Mạch không đê tiện thiếu đánh như bình thường, Tùy Hầu Ngọc lại cảm thấy không quen.

Hầu Mạch thỏa hiệp: “Được, sau khi thi đấu kết thúc, cậu sẽ đi tìm chấn lưu rồi chúng ta đánh nhau theo thường lệ, hay là đánh luôn?”

“Dm cậu còn muốn trả thù à?”

“Bá đạo như vậy à?”

“Ừ.”

“Được rồi.”

Hầu Mạch thỏa hiệp, cúi người lấy từ trong ba lô của mình ra một cái băng đô, sau đó đứng trước người Tùy Hầu Ngọc giúp cậu đeo lên.

Hắn giới thiệu: “Đây là băng đô của tôi. Tôi hay chảy mồ hôi, mồ hôi dễ chảy vào trong mắt ảnh hưởng đến tôi thi đấu nên đã chuẩn bị một cái băng đô để có thể thấm một ít mồ hôi. Cậu đeo cái này lên, còn nếu vết thương cậu đau quá, thật sự khó chịu thì gỡ băng gạc xuống.”

“Ừm…” Tùy Hầu Ngọc ngước đầu, ngoan ngoãn để cho Hầu Mạch giúp cậu vuốt tóc, đeo băng đô lên.

Cùng lúc đó, sau khi nhận được tin tức chính xác, huấn luyện viên Vương quay lại khán đài ngồi xuống, đột nhiên nghe được một tràng hoan hô.

Hắn buồn bực nhìn một chút, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Lại đấu à? Tạm ngừng năm phút mà?”

Đặng Diệc Hành chỉ Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, nói: “Đại sư huynh giúp Ngọc ca đeo băng đô.”

“Mấy nữ sinh kia nữa, đeo băng đô thì có gì mà kêu?”

“Có thể là vì Ngọc ca đeo băng đô trông rất đẹp…” Đặng Diệc Hành chua xót trả lời.

Nam sinh có bề ngoài đẹp trai sẽ gieo họa. Một anh đẹp trai giúp một một anh đẹp trai khác đeo băng đô thôi cũng có thể làm cho cả khán đài thét chói tai. Hắn liều mạng thi đấu mà sau khi thắng tiếng vỗ tay cũng chỉ thưa thớt.

Nhiễm Thuật nhìn nơi thi đấu, lo lắng vô cùng, quay đầu lại hỏi chuyện huấn luyện viên Vương, sau khi chắc chắn Tùy Hầu Ngọc không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu nghiêng đầu nói với Tô An Di: “Làm, làm sao đây? Ngọc ca quá hiếu thắng, chắc chắn sẽ liều mạng.”

Tô An Di nặng nề trả lời: “Cũng có thể chỉ là không muốn thua quá khó coi nên cố gắng hết sức, như vậy cũng không tiếc gì nữa.”

Nhiễm Thuật quay đầu lại hỏi Đặng Diệc Hành: “Lát, lát nữa Ngọc ca thua, tôi phải an ủi cậu ấy như thế nào đây? Cậu tập cho tôi đi.”

Đặng Diệc Hành nhìn Nhiễm Thuật, vẻ mặt cũng mất tự nhiên: “Cậu có ám chỉ gì tôi không đấy? Tôi an ủi Ngọc ca á? Ngọc ca đã thắng Đường Diệu và Cố Ly Bạc, bây giờ bọn họ đã đạt được thành tích mà tôi chưa bao giờ đạt tới. Tôi an ủi bọn họ?! Tôi có tư cách gì mà an ủi?”

Mấy người của đội tuyển tỉnh nghe thế đều nở nụ cười.

Có vẻ là động tĩnh bên này quá lớn, làm cho Đường Diệu phải quay sang nhìn bọn họ một lúc lâu, ánh mắt không thể được cho là thân thiện.

Lúc này Đặng Diệc Hành cũng đang nổi giận, dù gì Ngọc ca và đại sư huynh cũng đã thắng Đường Diệu mà, hắn cực kỳ phách lối làm mặt quỷ, chọc cho Đường Diệu tức xì khói.

Trận đấu tiếp tục.

Đội Cấp ba Phong Tự 15:0 Đội Đông Thể.

Lúc Hầu Mạch đi đến lưới trước còn nói với Tùy Hầu Ngọc: “Cứ làm theo lời tôi nói, thử một lần xem sao.”

Nhờ lần tạm ngưng để chữa trị này cộng thêm sự an ủi của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch đã bình tĩnh lại, có thời gian suy nghĩ chiến thuật.

Lần này, Hầu Mạch nhìn vị trí của đối thủ, liên tục làm động tác tay đằng sau lưng.

Hầu Mạch đưa ra hai phương án, nếu bọn họ giao bóng góc trong thì dùng phương án một; nếu giao bóng góc ngoài thì dùng phương án hai.

Đến đây vẫn chưa kết thúc, động tác tay vẫn còn đang tiếp tục. Hắn thậm chí đã sắp xếp xong lượt thứ hai, những quyết định này chỉ được đoán bằng vị trí đứng.

Người bình thường nhìn thấy động tác tay của Hầu Mạch đảm bảo sẽ choáng luôn, nhưng Tùy Hầu Ngọc lại hiểu.

Ai bảo Tùy Hầu Ngọc cũng là học bá có năng lực học tập và thấu hiểu kinh người cơ chứ?

Sau khi áng được góc độ bóng khi giao của Khương Duy, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đồng thời chuyển động.

Bọn họ có tính toán của riêng mình, phối hợp rất ăn ý từ di chuyển đến swing.

Khương Duy không giao bóng cao, thậm chí bóng không hề nảy lên, nhưng lực bóng rất mạnh, khí thế hung mãnh.

Hầu Mạch thăm dò thói quen giao bóng của Khương Duy, từ đó lợi dụng. Sau khi volley, hắn tăng thêm độ xoáy làm lệch đường bóng, Tùy Hầu Ngọc đứng ngoài thì chuẩn bị.

Đợi Lục Thanh Huy đánh trả lại xong thì thấy hai người họ đồng thời đổi vị trí, thậm chí còn không thấy được quả này là do ai đánh lại. Không thể tính được đường đi, vừa tỉnh táo lại, bóng đã rơi xuống bên chân họ, sau đó nảy ra ngoài.

Tỷ số là 0:30.

Khí thế của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc không hề giảm đi vì bị thương, mà ngược lại càng tăng lên, dường như đang dùng hành động để nói cho đối thủ biết rằng:

Bọn họ muốn đột phá!

Tùy Hầu Ngọc thấy ghi được bàn thắng thì vui mừng, nụ cười dành cho Hầu Mạch rực sáng đến lạ.

Dù chỉ là một đột phá rất nhỏ cũng đã khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ.

Mái tóc xoăn xoăn, sau khi bị băng đô buộc ra sau thì bỗng có cảm giác ngổ ngáo đánh sâu vào thị giác, hoàn toàn mang dáng vẻ thiếu niên xinh đẹp nho nhã, băng gạc lúc ẩn lúc hiện cũng không thể ảnh hưởng tới nhan sắc có chỉ số cao của cậu.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nét cười ấy càng thêm vẻ hấp dẫn, giống như một quả chanh rơi vào trong nước có ga. Trong suốt, ngòn ngọt, ngon lành, làm cho Hầu Mạch nhìn mãi không thôi.

Sau đó hắn cũng mỉm cười lại.

Trong tennis, động tác giả cũng là một môn học.

Trong đấu đôi, nếu giữa đồng đội chưa đủ ăn ý với nhau, cùng sử dụng động tác giả thì sẽ biến khéo thành vụng, khi xuất hiện lỗi sẽ bị đối thủ lợi dụng.

Lần thử nghiệm này của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc quả là rất to gan, cũng may là bọn họ thành công thật.

Thi đấu tiếp tục, tỷ số cũng tiếp tục thay đổi.

15: 30, 15: 40, rồi đến 30: 40... Cho đến lúc động tác giả của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch lại thành công.

AD.

Khi chuẩn bị, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cùng liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người đứng ngay ngắn.

Lần đối đầu này rất ngắn, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy sự kiên định cho rằng đối phương có thể chữa khỏi cho mình ở trong mắt nhau.

Hầu Mạch nhìn đội hình ở bên kia, quơ quơ tay sau lưng, vẫn là một chuỗi động tác tay như cũ.

Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua, im lặng phối hợp.

Tùy Hầu Ngọc luôn mang dáng vẻ hiếu động, lúc chờ đợi cũng chạy bước nhỏ tại chỗ, như là đang chuẩn bị mọi lúc.

Với trạng thái như vậy thì rất khó phân biệt được bước tiếp theo Tùy Hầu Ngọc sẽ chạy đến chỗ nào.

Thêm vào đó, bọn họ còn đang dùng chiến thuật động tác giả, làm cho bên đối diện phải đau đầu.

Quả bóng này cũng như vậy, sau khi bóng đến, Hầu Mạch chạy đến vị trí rồi giả vờ swing, cuối cùng lại biến thành Tùy Hầu Ngọc chờ sẵn ở phía sau, bất thình lình nhảy ra đánh bóng sang.

Lục Thanh Huy định đánh lại quả của Hầu Mạch, kết quả bóng hoàn toàn vượt khỏi dự đoán. Hắn chỉ có thể khó khăn ngăn cản, bóng va vào mép vợt, tạo thành một đường bóng ngắn góc hẹp.

Hầu Mạch nhắm đúng thời cơ đánh nhé, bóng qua lưới rơi xuống, lăn nhẹ mấy vòng.

Hầu Mạch dễ dàng ăn điểm.

Đột phá thành công.

Tỷ số 5:5.

Bây giờ chỉ cần một đội lấy được 7 điểm trước là có thể gỡ lại một set.

Sau khi đột phá thành công, dường như người ở cấp ba Phong Tự và ở đội tuyển tỉnh cũng đồng thời vui vẻ hét to, thậm chí còn đứng lên cổ vũ.

Bọn họ đều biết, khi đối đầu với Khương Duy và Lục Thanh Huy, phải khó khăn đến nhường nào mới đột phá được.

Trận đấu lần này thật sự đã làm cho nhiệt huyết trong người họ phải sôi trào.

Trên khán đài, Đường Diệu uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai, bóp chai nước co lại thành một cục, thầm tức giận, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bất an không tên.

Tốc độ tiến bộ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch làm cho những người khác không thể theo kịp. Vào lần gặp mặt tiếp theo, sợ rằng hắn và Cố Ly Bạc sẽ không còn là đối thủ của bọn họ nữa.

Nếu cho bọn họ thêm thời gian, e là Khương Duy và Lục Thanh Huy cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả đội của Nam Thể* chắc cũng chỉ có thể gắng gượng duy trì ưu thế?

*Nam Thể – Trường cấp ba trực thuộc đại học thể thao Nam Vân.

Là trường cấp ba có đội nam đánh đôi đầu tiên trong nhóm thanh thiếu niên toàn quốc.

Trận đấu này có thể kéo dài đến tie-break.

Có lẽ chiến thuật mới của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch thật sự làm cho Khương Duy và Lục Thanh Huy rối loạn. Bọn họ đã để cho Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch thắng set thứ nhất.

Set thi đấu thứ hai, Khương Duy và Lục Thanh Huy dần dần thăm dò được cách đấu của đội trường cấp ba Phong Tự, không đến nỗi không kịp ứng phó nữa.

Hơn nữa Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc vốn cũng chỉ là bí quá hóa liều, độ ăn ý không đủ lại còn dùng lối đánh bằng động tác giả, vẫn sẽ có lúc xuất hiện sai lầm.

Khương Duy và Lục Thanh Huy giành chiến thắng nhờ sự ổn định, sau khi quen dần rồi thì thắng được set thứ hai.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, trận đấu lại tiếp tục, set thứ ba bắt đầu.

Set thứ ba đổi thành Hầu Mạch giao bóng, Tùy Hầu Ngọc phòng thủ trước lưới.

Đây là một dạng thế trận họ ít luyện tập, Hầu Mạch giao bóng rất ổn, chênh lệch của hai người cũng có thể được bù đắp dưới sự chỉ huy của Hầu Mạch. Nhưng năng lực phòng thủ trước lưới của Tùy Hầu Ngọc không bằng Hầu Mạch, đang còn cần phải tập luyện nhiều hơn mới có thể sánh bằng.

Khi đánh bóng, Hầu Mạch ngẩng đầu lên, chợt thấy Tùy Hầu Ngọc ở sau lưng mình đang làm động tác tay.

Hắn còn tưởng rằng Tùy Hầu Ngọc muốn ra hiệu, kết quả lại thấy Tùy Hầu Ngọc giơ thẳng ngón giữa thon thon.

Hình như hắn thật sự đã bị Tùy Hầu Ngọc ngược đãi lâu quá, thế mà lại cảm thấy động tác này giống như một dạng khích lệ.