Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 63: Say rượu



Lâu lắm rồi Hầu Mạch chưa trở lại ngôi nhà này, nếu bảo vệ ở cổng không nhận ra hắn thì cả hai khó mà vào được. Đứng trước cửa rồi, hắn còn mất một lúc để nhớ ra mật khẩu.

Đẩy cửa bước vào, không khí vẩn đục và bụi bặm tích tụ thi nhau đập vào mặt.

Hầu Mạch đem một cái va li hành lý vô cửa trước, sau đó kéo cái va li kèm Tùy Hầu Ngọc ngồi trên nó vào nhà, lúc kéo qua ngưỡng cửa thì làm cho Tùy Hầu Ngọc hơi lắc lư một chút.

Tùy Hầu Ngọc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ mất lại đột nhiên tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, đúng lúc này Hầu Mạch bật đèn lên.

Tùy Hầu Ngọc liếc mắt nhìn xung quanh nói: “Tôi đã từng đến nhà cậu chơi rồi!”

“Ừ, tới nhiều lần rồi!”

“Khi đó cậu không chịu để ý đến tôi, tôi muốn tới nhà tìm cậu nhưng sợ bị cậu chê phiền phức.” Tùy Hầu Ngọc nói xong gục mặt lên tay cầm của va li thở dài, vẻ mặt rất buồn bã.

“Lúc cậu đến tìm chưa chắc tôi còn ở chỗ này.”

“Cũng phải…”

“Cậu ngồi đây đợi lát nhé, tôi dọn dẹp sơ sơ đã.”

Hầu Mạch đi mở cửa sổ, sau đó lật miếng vải che đậy đồ dùng trong nhà lên rồi chất đống chúng sang một bên.

Tìm thấy máy hút bụi, hắn bắt đầu quét dọn, dùng máy hút bụi hút mặt bàn phủ đầy bụi xám, sau đó dùng khăn lau lại cẩn thận.

Dọn dẹp trong phạm vi hoạt động là được rồi, phòng bếp và phòng ngủ không vào, hắn không buồn mở cửa.

Tùy Hầu Ngọc bị đánh thức bèn đứng dậy đi về phía Hầu Mạch, hưng phấn nói: “Để tôi giúp cậu dọn!”

Câu nói tràn ngập sự phấn khích làm Hầu Mạch tạm dừng động tác, mặt đầy vẻ khiếp sợ quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an.

Quả nhiên hắn nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang cười như đồ ngốc, cái mặt cười mà ngày thường Tùy Hầu Ngọc còn lâu mới lộ ra.

Say rượu quậy phá?

Hầu Mạch sợ Tùy Hầu Ngọc nghe không rõ tiếng hắn nói chuyện nên tắt máy hút bụi đi: “Trước đó ghế sa lông bị phủ cái gì lên ấy. Tôi đã gỡ xuống, cũng lau sạch bụi rồi, cậu ngồi lên ghế đợi một lát đi, tôi thu dọn xong ngay đây.”

“Tôi giúp cậu!” Tùy Hầu Ngọc lặp lại lần nữa, vô cùng cố phấp, cậu thật sự bắt đầu giúp Hầu Mạch dọn dẹp.

Tùy Hầu Ngọc vốn đã ngồi không yên được, lúc ở nhà mà cảm thấy khó chịu thì sẽ dọn dẹp phòng mình, cũng không phải là thiếu gia mười ngón tay chưa từng dính nước xuân.

Hầu Mạch nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc một lát, thấy dường như cậu không có gì khác thường lắm thì không ngăn cản nữa, bật máy hút bụi lên tiếp tục dọn dẹp.

Tùy Hầu Ngọc đi sau lưng Hầu Mạch, thấy hắn hút bụi trên bàn xong thì lấy khăn ra lau.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, một lát sau phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hầu Mạch mở cửa phòng mình ra nói: “Hôm nay chúng ta ngủ ở đây đi, trước đây phòng này là phòng của tôi.”

“Được!” Tùy Hầu Ngọc thoải mái đồng ý.

Hầu Mạch kéo vải che xuống, Tùy Hầu Ngọc nhanh nhẹn bước tới bảo: “Để tôi bỏ nó sang chỗ khác cho.”

Hầu Mạch đưa tấm vải che cho Tùy Hầu Ngọc còn mình thì dùng máy hút bụi quét dọn căn phòng, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thủy tinh rơi loảng xoảng trên đất. Hầu Mạch vội vàng tắt máy hút bụi, ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang ngồi xổm cạnh bàn ăn, đưa tay định nhặt mảnh vỡ.

Tùy Hầu Ngọc đem miếng vải che ra ngoài xong rồi chuẩn bị về phòng, trên đường lại đi không vững, suýt té sấp mặt thì đụng phải bàn ăn.

Bình hoa thủy tinh vốn được đặt trên bàn bị Tùy Hầu Ngọc va trúng, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hầu Mạch thấy vậy thì vội đi tới đỡ Tùy Hầu Ngọc dậy, nói: “Cậu đừng đụng vào kẻo bị thương. Tí tôi sẽ dọn dẹp sau, đi sang một bên ngồi nghỉ đi.”

Hầu Mạch dứt lời thì lấy cái chổi ra quét hết những mảnh vỡ vào trong cái hốt rác.

Tùy Hầu Ngọc đứng đó không có chuyện gì làm. Cậu nhìn xung quanh, thấy trên tủ ti vi có mấy món đồ chơi nhỏ bèn vươn tay lấy xuống nhìn, thấy có dây cót, cậu vặn thật lâu rồi đặt nó xuống đất.

Đồ chơi hình con cừu nhỏ bắt đầu gật gù di chuyển lắc lư trên sàn. Tùy Hầu Ngọc ngồi xổm nhìn chưa đủ, còn quỳ xuống bò với nó.

Lúc Hầu Mạch quay đầu lại thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang bò bò, không nhìn đường đâm đầu vào cạnh tủ.

“A…” Tùy Hầu Ngọc đau đớn, đưa tay ôm đầu, co người thành một cục.

Hầu Mạch vội vã thả đồ trên tay xuống chạy sang kiểm tra, hắn xoa xoa đầu cậu hỏi: “Đau lắm không? Không sao chứ?”

“Đau…” Tùy Hầu Ngọc tủi thân đáp, sau đó chỉ vào cạnh tủ nói, “Cậu mau đánh nó đi.”

Hầu Mạch ngẩn người, sau đó nghe lời đánh cạnh tủ hai lần: “Tôi đánh nó này.”

“Đau quá…” Tùy Hầu Ngọc bắt đầu ủi ủi vào trong ngực Hầu Mạch, làm hắn chỉ có thể giơ hai tay lên bày ra tư thế đầu hàng.

Hầu Mạch khó khăn nuốt nước miếng, hầu kết nhấp nhô lên xuống. Tiếng nuốt nước bọt đột ngột vang lên giữa phòng khách yên tĩnh. Ánh mắt hắn hết hướng lên trần nhà rồi lại nhìn về phía bàn ăn, không dám nhìn Tùy Hầu Ngọc chút nào.

Tùy Hầu Ngọc vẫn đang cố chui vào trong lòng hắn, Hầu Mạch không dám động đậy.

Hắn không dám động!!!

Bây giờ còn dám đợi ở đây, hắn đã nể phục mình là một hán tử rồi!!!

Đây là một niềm vui bất ngờ sao?

Không, đây là một cái hố siêu to khổng lồ.

Xử lý không tốt thì hắn sẽ phải nằm lại dưới hố luôn, mai Tùy Hầu Ngọc tỉnh rượu rồi sẽ tiện tay chôn hắn xuống đó, lấp đất xong còn giẫm giẫm mấy phát.

Không có cách giãy dụa, hắn chỉ có thể nghĩ trước tên mộ của mình mà thôi.

“Tôi, tôi… Tôi đem mấy miếng vỡ này đi đổ đã kẻo đụng phải sẽ bị thương.” Hầu Mạch mở miệng, yếu ớt nói.

Hai tay Tùy Hầu Ngọc giữ chặt đôi chân đang ngồi xổm của Hầu Mạch, không cho hắn đi: “Đầu tôi vẫn đau lắm!”

“Tôi xoa giúp cậu.” Hầu Mạch không dám nhìn Tùy Hầu Ngọc, đưa tay giúp cậu xoa đầu, suýt chút nữa đụng phải vết thương bên trên lông mày của cậu làm Tùy Hầu Ngọc càng thêm buồn bực.

Hầu Mạch chỉ có thể nhìn Tùy Hầu Ngọc lần nữa, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, vươn tay tiếp tục giúp cậu xoa đầu.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc giống như một con thú nhỏ đã thu hết móng vuốt sắc nhọn, tủi thân dùng tay ôm quanh người, mở to đôi mắt vô tội nhìn Hầu Mạch.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ mà nam sinh như Tùy Hầu Ngọc nên có, vừa ngoan vừa mềm.

Hầu Mạch nhìn thấy, bỗng cảm thấy tim mình hơi ngứa ngáy.

“Đỡ đau chút nào chưa?” Hầu Mạch xoa xoa một lát rồi hỏi.

“Ừm.”

“Tôi đi đổ đống thủy tinh vỡ đã, cậu ngồi đây đừng di chuyển.” Hầu Mạch dứt lời thì chống tay đứng dậy, thu dọn hết thủy tinh trên sàn, mang đi thật xa mới yên tâm.

Vừa trở về đã thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ở chỗ cũ không hề động đậy, giống như đang chờ hắn.

Hầu Mạch chỉ phòng của mình: “Tôi dọn dẹp xong rồi, giờ chúng ta đi ngủ được không?”

Tùy Hầu Ngọc lập tức lắc đầu từ chối: “Không muốn.”

“Tại sao?”

“Chúng ta cùng nhau chơi đi!” Tự nhiên Tùy Hầu Ngọc hưng phấn giơ hai tay lên nói.

Hầu Mạch rất quen với cảnh tượng này, hồi bé Tùy Hầu Ngọc luôn luôn phấn khích nói như vậy với hắn, luôn hào hứng, toàn thân tràn đầy năng lượng, chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi.

Trong một khoảnh khác, hắn như thấy được dáng vẻ nên có của Tùy Hầu Ngọc sau khi lớn lên.

Đột nhiên Hầu Mạch cảm hơi đau lòng hỏi: “Lâu nay cậu vẫn cố gắng giả vờ ư? Đây mới chính là dáng vẻ thật sự sao? Đến tận bây giờ… Kiềm chế mệt lắm nhỉ?”

Dường như Tùy Hầu Ngọc không hiểu, ngoẹo đầu nhìn hắn, vẻ mặt mơ hồ.

Hầu Mạch thở dài, đi qua kéo Tùy Hầu Ngọc, nói: “Hôm nay muộn rồi, không chơi nữa, giờ phải đi ngủ, cậu có muốn rửa mặt không? Tắm thì cậu đợi một lúc vì máy nước nóng trong nhà cũ lắm rồi, đợi một lát mới có nước nóng.”

Dù sao đã không ở đây mười mấy năm rồi, đồ điện gia dụng không phải đồ hiện đại gì, toàn là đồ truyền thống đã cũ.

Hầu Mạch vào trong xem xét vị trí của vòi nước, sau đó mở van cho nước chảy vào máy làm nóng rồi mới bật công tắc điện.

Tùy Hầu Ngọc không chịu nghe theo, ngồi yên trên ghế sô pha phòng khách: “Không ngủ đâu! Tôi muốn ăn thật nhiều đáng yêu!”

“Ăn gì cơ?” Hầu Mạch nghe không rõ.

“Đáng yêu! Tôi muốn ăn thật nhiều đáng yêu!” Tùy Hầu Ngọc lặp lại, giọng to hơn trước.

“Đáng yêu là món gì?” Hầu Mạch bối rối, hắn là học sinh thể dục trước giờ không ăn đồ ăn vặt nên cũng không biết cái này là cái gì, đành phải lấy điện thoại ra tra xem đáng yêu là món gì.

Tra cứu một hồi thì phát hiện đáng yêu hẳn là kem ly, Hầu Mạch lập tức lắc đầu: “Không được, cái này không tốt cho cơ bắp.”

Tùy Hầu Ngọc nghe vậy thì quýnh lên, ồn ào với Hầu Mạch: “Thi đấu xong rồi vẫn không được ăn ư?! Cái gì cũng không được ăn! Chẳng vui gì hết! Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn ngay bây giờ!”

Hầu Mạch kiên nhẫn giải thích cho Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cái này không được ăn thật. Dù mùa giải có hết rồi thì vẫn không được động vào những thứ như đồ uống có ga, đồ ăn chiên rán, kem ly và trà sữa. Ngày mai tôi làm đồ ăn ngon cho cậu ăn được không? Ăn gà kho này, còn gì muốn ăn nữa không?”

“Tôi muốn ăn thật nhiều đáng yêu!” Tùy Hầu Ngọc vẫn kiên trì như cũ.

“Không được!” Hầu Mạch kiên quyết từ chối.

Tùy Hầu Ngọc ngơ người nhìn Hầu Mạch, đôi mắt nhấp nháy, vành mắt đỏ ửng lên, khóc: “Tôi muốn ăn mà…”

Hầu Mạch sững sờ, vươn tay ra vuốt một cái, thật sự lau được nước mắt, hắn lập tức dẹp hết nguyên tắc: “Được, được, tôi mua cho cậu, mỗi vị một cái.”

Đây quả nhiên là đòn sát thủ.

Hầu Mạch có thể xông vào nước sôi lửa bỏng vì Tùy Hầu Ngọc luôn!

Hắn nói xong thì đứng phắt dậy, định xuống lầu mua kem ly cho Tùy Hầu Ngọc, lúc bước ra ngoài còn đang suy nghĩ xem bây giờ là rạng sáng thì chỗ nào còn mở cửa? Gần đây có cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ không?

Vừa đi tới cửa, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc đuổi theo bắt lấy tay áo hắn hỏi: “Cậu đi đâu?”

Hầu Mạch ngạc nhiên giải thích: “Đi mua kem ly cho cậu.”

“Vậy tôi ở nhà một mình à?”

Hầu Mạch kiên nhẫn giải thích: “Cậu đợi ở nhà một lát, tôi về liền.”

“Không chịu!”

“Vậy đi cùng nhé?”

“Tôi sợ trời tối.”

Hầu Mạch kinh ngạc đến mức cà lăm: “Sợ, sợ tối á?”

“Ừ!”

“Vậy… vậy giờ sao? Tôi chạy đi mua, sẽ về nhanh thôi, tôi chạy nhanh lắm nhanh lắm.”

“Không được, cậu không cần tôi nữa đúng không? Muốn vứt bỏ tôi một mình à?”

Câu hỏi này làm tan chảy trái tim của Hầu Mạch, hắn nhanh chóng đóng cửa lại nói: “Tôi cần, tôi cần mà, sao có thể không cần cậu chứ.”

“Ừm!” Tùy Hầu Ngọc lập tức được an ủi.

Hầu Mạch bất đắc dĩ nhìn cậu, cố gắng giảng giải: “Như thế này tôi không đi được, cậu cũng không ăn kem được, giờ phải làm sao hả? Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết.”

“Thế không ăn nữa.” Tùy Hầu Ngọc nói, trong giọng nói mang theo vẻ mất hứng.

“Nói đúng rồi đấy! Không phải tôi không mua cho cậu, là cậu nói không ăn đấy nhé.”

“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu.

Tùy Hầu Ngọc đi vào phòng, ngồi trên ghế sa lông nói với Hầu Mạch: “Tôi muốn xem ti vi.”

Hầu Mạch bật ti vi lên, sau đó nói: “Không có cáp tính phí nên không có nhiều đài đâu.”

“Tôi có thể kết nối với điện thoại, tôi đăng kí thành viên rồi.” Giọng điệu cực kì bá đạo.

May mà ti vi nhà Hầu Mạch đã từng được đổi rồi, có chức năng kết nối với các thiết bị khác, sau khi bật lên thì có thể xem Internet TV.

Tùy Hầu Ngọc chọn một lát, bắt đầu phát phát một bộ phim Hàn.

Hầu Mạch tranh thủ đi dọn dẹp các phòng khác, sau đó ngồi cạnh Tùy Hầu Ngọc xem phim cùng cậu. Hắn thấy cậu xem rất chăm chú, lông mày nhíu chặt, giống như một giây sau là có thể bật khóc.

Hầu Mạch xem ti vi, nhịn không được lầm bầm: “Cái cô nữ chính này giả bộ bị đụng hả? Thấy xe tới sao không chạy nhanh đi, ngu người trừng mắt thì có tác dụng gì, trong khi cách xa như vậy mà người đàn ông kia còn chạy tới cứu được. Cô ta có não chút là phải biết mau tránh ra chứ, người đàn ông kia trông thông minh thế sao lại đi thích cái đồ ngốc này vậy? Quá giả tạo.”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại trừng Hầu Mạch.

Hầu Mạch lập tức ngậm miệng.

Bộ phim Hàn vẫn tiếp tục, diễn viên nam chính không phụ sự mong đợi của mọi người, bị xe đụng xong thì nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.

Nhân vật nữ chính khóc thút thít bày vẻ hối hận bên ngoài phòng cấp cứu, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng.

Hầu Mạch thật sự không hiểu, tiếp tục thối mồm: “Người ta bị đụng rồi mới thấy hối hận, thế trước đó làm gì vậy? Người ta có thích mình hay không bộ không nhìn ra được hả? Bị đụng rồi mới nhận ra người ta thích cô? Cô ngốc hả?”

Tùy Hầu Ngọc mất hứng đập một phát lên đùi Hầu Mạch.

Hầu Mạch nghiêng đầu thấy Tùy Hầu Ngọc đang khóc.

Hắn chợt hiểu rằng, những lúc như thế này mình nên tránh ra xa, trông chừng Tùy Hầu Ngọc không quậy phá là được.

Chứ đợi đến lúc Tùy Hầu Ngọc tỉnh rượu, biết mình coi phim Hàn khóc nhè bị hắn thấy được chắc chắc sẽ lại đánh nhau. Lần này mà không đánh mấy ngày mấy đêm tuyệt đối không buông tha.

Hầu Mạch lặng lẽ đứng dạy, định nhân lúc Tùy Hầu Ngọc không để ý rồi chuồn đi.

Kết quả hắn đứng lên mới thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn nắm chặt góc áo mình.

Hầu Mạch lại ngồi xuống.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Hôm nay, Hầu Mạch đặt cược mạng chó của mình ở đây, Tùy Hầu Ngọc tỉnh rượu lúc nào hắn anh dũng chịu chết lúc đó!

Sống một cuộc đời như thế này, Hầu Mạch không còn gì tiếc nuối, chỉ sợ mai sau hắn trở thành quỷ nam còn trinh về ầm ĩ với mẹ hắn thôi.

Hầu Mạch buồn ngủ ngáp một cái, nhìn thời gian thì thấy đã hai giờ sáng.

Hắn nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, chúng ta đi ngủ nào.”

“Không!” Tùy Hầu Ngọc vẫn rất sung sức.

Hắn nghĩ, chuyện tối nay đã đủ cho hắn chết rồi, chẳng ngại chết thêm lần nữa. Thế là Hầu Mạch cầm lấy điều khiến tắt ti vi, đứng dậy cúi người nhanh chóng bế Tùy Hầu Ngọc vào phòng ngủ.

“Nghe lời, đi ngủ!” Hầu Mạch bế Tùy Hầu Ngọc đến cửa, Tùy Hầu Ngọc bắt lấy khung cửa không chịu đi vào.

Tùy Hầu Ngọc cố gắng giãy dụa: “Tôi muốn xem nốt tập vừa rồi.”

“Ngày mai tôi xem cùng cậu! Bây giờ đi ngủ!”

“Không chịu!”

“Tôi trị không được cậu phải không?” Hầu Mạch vừa nói vừa đưa tay xuống cù lét Tùy Hầu Ngọc mấy cái, cậu thấy ngứa vội buông lỏng tay, Hầu Mạch thuận thế bế người vào phòng ngủ đặt lên giường.

Tùy Hầu Ngọc muốn đứng lên, Hầu Mạch làm sao có thể thả cậu ra được, nhào lên đè Tùy Hầu Ngọc xuống.

Tùy Hầu Ngọc giãy dụa, đưa tay cố đẩy hắn ra.

Hầu Mạch không buông, như con bạch tuộc quấn lấy Tùy Hầu Ngọc, bám chặt không thả, dỗ dành cậu: “Ngọc ca, anh, anh trai tốt, ngủ đi, lại đây tôi ru cậu ngủ.”

Tùy Hầu Ngọc ra sức giãy dụa.

Hầu Mạch càng ôm chặt, không chịu buông tay.

Đến khi Tùy Hầu Ngọc dần dần bình tĩnh lại, dựa vào ngực Hầu Mạch chìm vào giấc ngủ.

Hầu Mạch thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lưng Tùy Hầu Ngọc dỗ dành cậu, rồi hắn cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi.