Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 123



123. Chung kết quốc gia

Thật ra mấy ngày nay Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cũng hay xem thi Hà Thị Bích và Sở Hựu thi đấu, nghiên cứu lối đánh của đội này, từ đó xây dựng phương án ứng đối.

Phong cách của Hà Thị Bích là phong cách Tùy Hầu Ngọc quen thuộc, rất biết cho tạo cơ hội cho đồng đội.

Sở Hựu thì là người theo chủ nghĩa cơ hội, rất biết cách nắm lấy cơ hội sau đó lợi dụng cơ hội để ghi điểm.

Phong cách đánh của hai người phối hợp hoàn hảo với nhau, cho thấy thực lực “1+1>2” mới đạt được thành tích đứng nhất cả nước lần trước.

Cũng chỉ khi Hà Thị Bích hợp tác với Sở Hựu mới đạt được thành tích tốt hơn. Có thể xem như là bọn họ đã dùng thực lực để chứng minh, dưa bẻ sớm mà vẫn rất ngọt.

Năm nay có chỗ khác biệt, Hà Thị Bích và Sở Hựu không còn cãi nhau nữa, quan hệ vừa hài hước vừa vi diệu.

Vô hình trung, độ khó của việc đánh bại bọn họ đã tăng lên, lúc này đội của bọn họ đã khó đối phó hơn so với khi gặp phải bọn Khương Duy năm trước.

Tùy Hầu Ngọc không tin thiên hạ nhiều “đồng tính” như thế, Hầu Mạch lại cảm thấy hai người bọn họ đã yêu nhau rồi. Cách nhìn của hai người không giống nhau, không ai chịu phục ai.

Nhưng cũng không tiện đi hỏi người ta.

Bọn họ thầm đấu với nhau xem ai sốt ruột hơn.

Trước khi đi ném đồng xu, Tùy Hầu Ngọc cố tình đi đến chỗ của đồng đội bắt tay với Nhiễm Thuật để dính ít may mắn.

Nhiễm Thuật nhìn Tùy Hầu Ngọc cầm vợt tennis đi về phía sân bóng, nói nhanh: “Ngọc ca, đạt, đạt quán quân chơi.”

“Được, tớ sẽ cố gắng, đừng quên pho tượng trên đảo.”

“Biết rồi!”

Tang Hiến bắt chéo chân liếc nhìn hai người, hỏi: “Hai người ám hiệu gì với nhau thế?”

Nhiễm Thuật cười lạnh một tiếng: “Hứ, người bị loại sớm đừng nói gì nữa.”

Tang Hiến liếc mắt.

Rút thăm không may mắn thì phải làm sao nữa?

Nửa sau giải đấu, Tang Hiến và Hầu Mạch gặp nhau nên xếp hạng lần này của Tang Hiến cũng không cao, không vào được vòng chung kết.

Đồng đội tổng kết điều này là: Tang Hiến làm cho cá chép tức giận nên bị trời phạt.

Lúc ném tiền xu lựa chọn, Tùy Hầu Ngọc chọn trước, chọn đại một cái, quả nhiên chọn đúng.

Cậu quay đầu giơ ngón tay cái với Nhiễm Thuật, nhanh chóng nhìn thấy Nhiễm Thuật giơ tay lên đỉnh đầu làm một hình trái tim với cậu.

Hầu Mạch tôn kính Nhiễm Thuật hơn một chút: “Nhiễm ca hơi ghê nha.”

“Quả thật là hơi hơi.”

Vòng thứ nhất, Tùy Hầu Ngọc phát bóng.

Hầu Mạch chặn đánh ở trước lưới.

Bọn họ lựa chọn đội hình rất tiêu chuẩn là đội hình chim nhạn để đối phó với đội hình đánh hai phông.

Với năng lực đánh trước lưới của bọn họ hiện tại thì hoàn toàn đủ sức để tiếp bóng được đánh từ đường biên cuối đến.

Bình thường các cú giao bóng của Hà Thị Bích luôn có tính chất mở đường. Đường bóng của hắn rất ổn, lúc đánh trả đã mở đường chuẩn bị cho đại chiêu ở đằng sau.

Dưới tình huống nhận bóng như thế này, Hà Thị Bích sẽ chọn cách từ từ thay đổi độ xoay và độ mạnh của bóng, đổi thành phong cách thoải mái cho mình, sau khi tìm được cơ hội thì chuyển bóng cho Sở Hựu.

Còn Sở Hựu sẽ tìm đúng cơ hội đánh bóng vào phương hướng và vị trí không thoải mái cho đối thủ.

Nói một cách nghiêm túc thì Sở Hựu có thể được xem như là tuyển thủ khống chế điểm rơi.

Còn Hà Thị Bích thì có thể được xem như là thuần hỗ trợ.

Nhưng hôm nay Sở Hựu gặp phải đối thủ xung đột với hắn rồi.

Tùy Hầu Ngọc vừa hay là dạng tuyển thủ có thể khắc chế hắn.

Sở Hựu là người theo chủ nghĩa cơ hội, bình thường có thể tìm ra cơ hội đưa bóng đánh vào bất kì vị trí nào trong nháy mắt, đấu pháp hay thay đổi không có quy luật gì, toàn ra quyết định trong nháy mắt.

Rất nhiều lần đối thủ của hắn nhìn thấy góc độ và đường bóng xong thì từ bỏ, biết không thể cứu nổi bóng như thế này rồi.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc thì không.

Dù bóng có khó đuổi đến đâu, Tùy Hầu Ngọc cũng sẽ không từ bỏ. Hơn nữa năng lực phản ứng của cơ thể cậu rất đáng sợ, tốc độ bộc phát trong nháy mắt có thể so với tốc độ chạy nước rút.

Sở Hựu đánh bóng cao, bóng rơi xuống ngay gần lưới tennis, rơi xuống cách lưới chưa đến một nắm tay rồi lại bay nghiêng ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc tập trung cao độ, trong mắt chỉ có vợt của đối phương và vị trí bóng di chuyển. Cậu bắt được đường bóng trong nháy mắt, mũi chân đạp một cái, vọt tới như đạn ra khỏi nòng, xoay tròn vợt đập mạnh bóng trở về.

Bóng bay sát cơ thể của Sở Hựu bắn ra ngoài. Hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, không cử động gì cả.

Khi chính thức trở thành đối thủ rồi, Sở Hựu mới có thể cảm giác được rõ ràng tốc độ và sức lực bộc phát của cậu, khác biệt hoàn toàn cảm giác chỉ nhìn ở khán đài.

Hắn thấy quả bóng khi nãy hẳn là một quả bóng chết, như vậy mà cũng đuổi kịp được à?

Hắn nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, Hà Thị Bích không hề từ bỏ, hắn bèn lập tức nửa ngồi xuống nhường đường cho Hà Thị Bích đánh bóng.

Hai tay Hà Thị Bích cầm vợt, khẽ quát một tiếng rồi đập bóng trở lại.

Tùy Hầu Ngọc đã sớm chờ ở trước lưới, bóng còn chưa đến, cơ thể của cậu đã đến.

Sở Hựu đến lưới trước đánh trả bóng cho Tùy Hầu Ngọc. Bóng còn chưa bay lên cao hoàn toàn đã bị Tùy Hầu Ngọc đánh lại trở về, tốc độ nhanh, lực đập bóng mạnh.

Bóng bắn ra ngoài nhưng không cứu được.

15:0.

Tùy Hầu Ngọc nhận bóng từ trong tay caddie, đập mấy cái rồi ném ra ngoài, caddie chụp được.

Cậu lại cầm lấy quả thứ hai đập đập, cứ cảm thấy áp suất không khí trong mấy quả bóng kì kì, bèn cầm bóng đi tìm caddie.

Hầu Mạch đi theo bên cạnh cậu, che miệng nói thầm. Người bên ngoài nhìn thấy động tác này nhất định sẽ nghĩ rằng hai người đang bàn chiến thuật.

Ngay cả Tùy Hầu Ngọc mới đầu cũng nghiêm túc nghe, kết quả những gì cậu nghe thấy hóa ra không phải là chiến thuật.

Hầu Mạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Năm ngoái có lần người ta đưa tin Tang Hiến, chụp một tấm Tang Hiến đang phát bóng. Bên dưới có người bình luận, jj nam sinh này to ghê. Bọn anh nhìn kỹ, thì ra trong túi Tang Hiến cất một quả bóng.”

Tùy Hầu Ngọc còn đang chờ bóng được mang tới, nghe thấy chuyện này thì bật cười “phụt” một tiếng.

Cười hơi kì lạ.

Caddie lấy ra một thùng bóng tennis mới đưa cho Tùy Hầu Ngọc. Cậu định thò tay vào trong túi xem thử, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu bèn cúi đầu xuống nhìn thử.

Ngẩng đầu thì đã thấy Hầu Mạch đang quay đầu nhìn cậu cười đầy xấu xa, cậu bèn cảm thấy khó chịu, trong lúc mấu chốt nhắc đến chuyện đó làm gì? Khiến cho cậu cũng không được tự nhiên.

Đáng ghét!

Hầu Mạch lại lần nữa ngồi xổm xuống, tiếp tục thi đấu.

Hắn đang cố gắng phân tán lực chú ý của Tùy Hầu Ngọc.

Bởi vì hắn biết nếu Tùy Hầu Ngọc ép mình tập trung lực chú ý thì sẽ xảy ra tình trạng sử dụng não quá độ. Bờ môi trắng bệch, thậm chí sẽ đau đầu, sau đó sẽ mệt mỏi đến mức tự ngủ thiếp đi mà không cần hắn tới gần.

Khương Duy và Lục Thanh Huy đều là những tuyển thủ thực lực rất mạnh, giao đấu với bọn họ rất khó để bẻ đường bóng.

Nhưng phong cách của đội này thì lại hoàn toàn không giống, cần phải chú ý tập trung cao độ mới có thể phá giải được phong cách thi đấu của Sở Hựu.

Hắn cần phải phân tán lực chú ý của Tùy Hầu Ngọc vào mọi lúc mọi nơi, để Tùy Hầu Ngọc nghỉ một chút đầu óc mới ổn được.

Lần thứ hai phát bóng, dường như Sở Hựu đã lấy lại tinh thần, không còn thư giãn gì nữa.

Lúc trước hắn rất tự tin với bóng đột biến của mình, không ngờ rằng lại có người có thể phản ứng kịp. Nếu biết Tùy Hầu Ngọc có thể phá giải, vậy thì hắn chỉ có thể sử dụng gấp trăm lần năng lượng, dù có phải dùng tuyệt chiêu cũng phải đi theo kèm bóng, như vậy sẽ tương đối ổn.

*Đoạn này mình không biết dịch sao cho tốt nhất, sợ các bạn không hiểu nên mình giải thích thêm. Nghĩa là ở trên SH đã dùng tuyệt chiêu nhưng đứng yên nên ko kịp phản ứng khi THN đánh lại, sau lần này khi dùng tuyệt chiêu thì SH sẽ đi theo kèm bóng.

Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể ngăn được một lần, vậy thêm vài lần như vậy nữa thì sao?

Nếu như liên tục đánh trái đánh phải, thể lực Tùy Hầu Ngọc có thể kiên trì đến cuối cùng không?

Không ai dồi dào tinh lực mãi được.

Tùy Hầu Ngọc cũng nhanh chóng phát hiện ra đấu pháp của Sở Hựu đấu làm cho cậu đánh trả bóng rất khó khăn, lần nào cũng là một vị trí xảo trá làm cho cậu rơi vào thế khó, sau khi đánh trả một bóng rồi lại phải đi cứu trái tiếp theo.

Đánh tay thuận, tay không thuận rồi lại tay thuận thay phiên.

Thứ tự này giống như là “Cử động một lần là đánh một lần”, chỉ là không có nhịp điệu.

Khả năng đoạt lưới, chạy không bóng và đứng trên sân của Hà Thị Bích thuộc top một top hai.

Người như vậy bẩm sinh phù hợp với đánh đôi, hiểu cách phối hợp đồng thời, nền tảng cũng rất vững chắc, không thể tìm ra bất kì sai sót nào.

Nếu đi đánh đơn thì Hà Thị Bích liền lập tức trở nên bình thường, cái gì cũng bình thường, không có gì để thể hiện.

Khi cộng tác với đồng đội có tính biến động như Sở Hựu, hắn cũng có thể hỗ trợ giảm bớt tính của hắn đi, hơn nữa trong khoảng thời gian nửa năm này cũng bồi dưỡng ra được một chút ăn ý với Sở Hựu.

Trong khoảng thời gian rảnh, bọn họ còn đứng chung một chỗ nhỏ giọng bàn chiến thuật, có thể thấy được quan hệ đã có tiến bộ.

Đang nhìn ở trên đài, Lục Thanh Huy khoác tay lên ghế dựa ở hàng trước, lười biếng nhìn sân thi đấu, nói: “Sở Hựu và Hà Thị Bích sắp quen với đường bóng và tốc độ của bọn họ, sau khi làm quen rồi bọn họ sẽ trở nên rất khó đối phó, không biết tiểu gia hỏa và Tiện Jầu có thắng được không.”

“Xem ra cậu bất giác đứng về bên phía Tiện Hầu?” Khương Duy cầm bình nước trong tay, cũng xem thi đấu.

“Dù sao cũng ở chung một tỉnh, hơn nữa Tiện Hầu vừa mới thắng chúng ta, nếu lại thua bọn Sở Hựu thì chẳng phải sẽ có nghĩa là chúng ta cũng thua bọn họ?”

“Lần trước chúng ta thua rồi mà.”

“Sở Hựu thật sự rất khó giải quyết, không thể biết được trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, quả phát bóng tiếp theo sẽ rơi ở đâu. Loại người biến đổi nhiều như Sở Hựu cũng là loại mà Hầu Mạch khó ứng phó nhất, vì hắn không đoán được đường bóng của Sở Hựu.”

“Ừm, Hầu Mạch tham gia thi đấu nhiều, phim tư liệu cũng nhiều, nước đi đã được tìm hiểu gần hết. Ván này thắng được hay không chủ yếu phải xem tiểu gia hỏa có thể khắc được Sở Hựu không.”

Sở Hựu khắc Hầu Mạch.

Tùy Hầu Ngọc khắc Sở Hựu.

Quan hệ tam giác thần kì.

Chuyện này cũng làm cho trận đấu dường như đã trở thành trận đọ sức của Tùy Hầu Ngọc và Sở Hựu, nếu Hầu Mạch đủ thông minh thì nên hỗ trợ cậu ấy giống như cách Hà Thị Bích đang làm để giảm bớt gánh nặng cho Tùy Hầu Ngọc.

Còn người cần phải làm quen với sức mạnh và tốc độ của trái bóng là Hà Thị Bích.

Sau khi hắn quen rồi thì có thể thể hiện năng lực của mình, sau khi nhận bóng xong thì trong nháy mắt làm cho đường bóng xoay tròn để biến tình huống trở nên thoải mái cho Sở Hựu.

Thậm chí lúc đánh bóng lại cho đối phương hắn cũng đã đoán xong đối diện sẽ đánh bóng trả về vị trí nào.

Mà vị trí đó chắc chắn là vị trí tốt nhất cho Sở Hựu đánh trả.

Ngoài ra hắn còn dự đoán lộ tuyến di chuyển của đồng đội rồi nhường chỗ trong nháy mắt, im lặng đi đến vị trí thích hợp phối hợp tiếp.

Chuyện này càng làm cho Tùy Hầu Ngọc khó đánh hơn.

Bóng đột biến của Sở Hựu càng lúc càng khó phòng.

Sau khi điểm số đã đến 3:3, vẫn chưa có đội nào đột phá thành công.

Lại đến phiên Tùy Hầu Ngọc phát bóng, sau khi được Hà Thị Bích nhận xong thì nó trở thành bóng xoáy làm cho Tùy Hầu Ngọc trở tay không kịp. Vừa đánh bóng xong chính cậu cũng đã ý thức được điểm rơi của quả bóng này quá nông, là một quả bóng đánh cao không thành công lắm.

Quả nhiên, Sở Hựu nhanh chóng bắt lấy sai lầm này, trở tay đập, quả bóng rơi ra sau lưng Tùy Hầu Ngọc bắn ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc có xoay người nhưng không tiếp bóng được.

Đến lúc này, cảm giác áp lực đã tới, giống như là một cơn sóng lớn đánh vào lòng tự tin của Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch đi nhanh tới cổ vũ: “Không sao, làm lại lần nữa.”

“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu đáp lại.

Lúc này Hầu Mạch đã nhận ra rằng hẳn mình nên bỏ đi phán đoán, chuyển thành chơi bóng bằng trực giác.

Thế đã là thói quen nhiều năm rồi, thêm nữa nhịp điệu của trận đấu đôi nam rất nhanh, sau đó hắn vẫn tiếp tục phán đoán, nhưng Sở Hựu không hề chơi bóng theo dự đoán của hắn.

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Đối phương đã quen với bọn họ, bọn họ lại không quen nổi với lối đánh của đối phương.

Ván này đã bị đột phá thành công.

Mãi cho đến khi ván đầu tiên kết thúc, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch vẫn chưa thể đột phá thành công.

Ván thứ nhất thua.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cầm vợt quay lại chỗ ghế nghỉ ngơi, Tùy Hầu Ngọc uống một hớp nước.

Hầu Mạch đột nhiên đưa tay ấn đầu của cậu tựa ở trên vai của mình.

Tùy Hầu Ngọc bị hắn làm cho giật mình, kinh ngạc nói: “Sẽ buồn ngủ.”

“Cái đầu nhỏ phải nghỉ ngơi một chút, không sao đâu, em buồn ngủ anh sẽ nhéo em.”

Tùy Hầu Ngọc chần chừ một chút rồi không né ra, mà dựa vào Hầu Mạch nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn. Dựa vào Hầu Mạch sẽ làm cho cậu cảm thấy an toàn trong nháy mắt, trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc, tựa hồ tất cả phiền não đều tan thành mây khói.

Hầu Mạch an ủi: “Đừng nóng vội, chúng ta có thể thắng, anh đang thay đổi.”

“Ừm.”

“Khi nãy em thể hiện rất tốt.”

“Ừm.”

“Thi đấu xong là có thể dùng bao cao su rồi.”

Tùy Hầu Ngọc trong nháy mắt né Hầu Mạch ra, lại uống một hớp nước.

Hầu Mạch nhìn cậu cười gian xảo. Cậu nhìn thấy thì mặt ngay lập tức trở nên đỏ bừng, ra vẻ trấn định.

Không sợ lưu manh dáng vẻ đẹp trai, chỉ sợ lưu manh hay nhớ thương mình.

Hai người bọn họ vừa mới dựa vào nhau thì khán đài đã nổ ra rất nhiều tiếng thét chói tai, to đến mức làm cho Hà Thị Bích giật nảy mình, nhìn sang bọn họ dò xét.

Sau đó hắn quay đầu nói với Sở Hựu: “Các cô ấy nói gì thế?”

“Không biết, kệ đi.”

“Thần tượng đánh tennis… Chúng ta thắng có bị mắng không đây?”

Sở Hựu hiếm khi nở nụ cười: “Cậu quan tâm đến chuyện đó làm gì, cậu còn không tải app.”

Đâu chỉ không tải app, Hà Thị Bích sợ chơi điện thoại sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện của hắn nên vẫn còn dùng điện thoại trắng đen, chỉ có thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn, không thể dùng Wechat.

Trò chơi lớn nhất trong điện thoại là rắn tham ăn.

Hà Thị Bích là tiêu chuẩn cho loại người chậm chạp cần bắt đầu sớm. Hắn không quá thông minh, toàn cố gắng dựa vào sức mình.

Lúc trước vụ mắng chửi nhau bị làm lớn chuyện lên, các đội viên đều đi viết giấy kiểm điểm xong rồi hắn mới biết được trên mạng có cuộc cãi vã.

Đối với chuyện này, hắn vẫn không hiểu tại sao phải mắng chửi người ta trên mạng, mọi người thi đấu đàng hoàng không được à?

Trong lúc nghỉ ngơi, Hà Thị Bích lại lấy quyển sổ nhỏ của mình ra xem bút ký phía trên, hắn có vài trang chỉ viết về Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc.

E là hai người còn không hiểu rõ đấu pháp của bản thân họ bằng Hà Thị Bích.

Sở Hựu đi tới nhìn thử: “Cậu viết chữ này… Thật chẳng ra làm sao cả.”

“Tôi hiểu là được rồi.” Hà Thị Bích đặt bút ở phía trên rồi cầm lấy quyển sổ, đồng thời nói: “Nếu bóng tôi phát rơi vào tay Hầu Mạch thì tôi sẽ rất khó chịu. Cậu ta có thể đoán ra tất cả các hành động của tôi, còn có thể phá giải những thay đổi do tôi tạo ra, ván tiếp theo có thể Hầu Mạch sẽ có thể nghĩ ra cách khắc chế phương pháp của tôi rồi.”

“Còn có tôi mà.”

“Ừm.”

Ván thứ hai bắt đầu.

Hai bên đã dần dần quen với cách thi đấu của đối phương, hơn nữa có thể thấy được bọn họ đều đang nghĩ cách để phá giải đấu pháp của đối phương.

Sở Hựu trả bóng, lại là một quả bóng có góc độ rất xảo trá.

Tùy Hầu Ngọc chạy nhanh ra phía sau đuổi theo, đuổi kịp bóng nhưng rất khó xoay cơ thể sang.

Thế là cậu dứt khoát đưa lưng về phía lưới, nhảy lên đánh quả bóng ở dưới hông mình. Cậu không hề nhìn thấy sau lưng, chỉ có thể là đánh mò theo cảm giác.

Đánh bóng như đang xiếc vậy mà cũng qua lưới được! Đơn giản là quá nghịch thiên!

Sở Hựu bước một bước, lần nữa tấn công về phía Tùy Hầu Ngọc, “đánh chó rơi xuống nước” tiêu chuẩn.

“Xoay người về hướng bốn giờ vung vợt!” Hầu Mạch nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa xoay người lại bèn mở miệng chỉ huy.

Tùy Hầu Ngọc tin vào phán đoán của Hầu Mạch vô điều kiện, tuy không thấy bóng nhưng đã xoay tròn vung đập trong nháy mắt, thành công đụng trúng bóng đánh trả lại.

Hầu Mạch đứng ở lưới ngả thân thể ra sau, nhường cho đường bóng.

Đường bóng tới vừa lúc là điểm mù do cơ thể Hầu Mạch ngăn cản, Sở Hựu không thấy được.

Hà Thị Bích vội vàng đuổi theo bóng nhưng không đuổi kịp.

Sau khi bóng bay ra ngoài thì bị phán là đã ra khỏi biên.

Hầu Mạch đi tới trước mặt trọng tài, dường như là muốn xem chiếu lại. Nhìn từ góc độ của hắn thì quả bóng khi nãy nằm ở trong đường biên.

Đợi một lát, màn hình lớn vẫn chưa chiếu lại.

Hầu Mạch nghiến răng, ít nhiều gì cũng hơi không cam lòng. Chẳng trách lúc trước có người nổi loạn, trọng tài này quả thật tương đối thiên vị người đội tỉnh mình.

Lúc này Hà Thị Bích đi tới: “Bóng rơi xuống ở trước mắt tôi, tôi thấy rõ ràng ở trong đường biên.”

Trọng tài cũng không ngờ rằng Hà Thị Bích lại nói giúp đội đối thủ. Nếu quả bóng khi nãy ở trong đường biên, vậy thì có thể coi như là ván này Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã đột phá thành công, là một pha bóng rất quan trọng.

Sở Hựu cũng đi tới: “Cậu ta không có ý xấu, sẽ không nói dối đâu, hẳn khi nãy quả bóng ở trong đường biên.”

Trọng tài và nhân viên công tác khác ra hiệu với nhau rồi phát lại video.

Bên trong đường biên.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đột phá thành công lần đầu tiên.

==========

Hết chương 123