Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 70: Nắn xương



Hắn nhìn trúng trai thẳng rồi

(Edit: Andy/Do not reup)



Tan học, nhóm học sinh thể dục tụ tập một chỗ ăn cơm, Âu Dương Cách bỗng nhiên đi vào phòng học. Ông đi vào cũng không nói năng gì, chỉ khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh nhìn đám nhóc ăn cơm.

Bình thường lúc ăn cơm bọn họ rất ồn ào, cười nói không ngớt. Ngày hôm nay có Âu Dương Cách đứng đây tự giác yên tĩnh đến lạ, toàn bộ quá trình im phăng phắc, có vài người thích nhai chẹp chẹp cũng thu liễm rất nhiều.

Mọi người vừa ăn vừa lén nhìn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc.

Hai người bị nhìn lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ăn cơm, như thể mình chẳng có liên quan gì.

Âu Dương Cách nhìn bọn họ thêm một lúc rồi lên tiếng: “Mọi người đều cảm thấy chủ nhiệm lớp này rất mệt, thầy lại cảm thấy rất thoải mái. Các em ít để bụng, tùy tiện, không thù dai, ai cũng có thể kết bạn, nghĩa khí, những điều này đối với thầy toàn là ưu điểm.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Âu Dương Cách, không ai nói gì.

Một quả táo đỏ thường được tặng kèm với thuốc độc, bọn họ cũng biết trong hồ lô của Âu Dương Cách chẳng có thuốc gì tốt.

Âu Dương Cách tiếp tục nói: “Một vài khía cạnh khác thầy cũng bớt lo. Giáo viên chủ nhiệm của những lớp khác đều lo học sinh lớp mình yêu sớm, lớp chúng ta thì chẳng có ai, gần năm mươi tên lưu manh không ai tìm nổi đối tượng. Ở phương diện này các em khiến thầy rất yên tâm.”

Đặng Diệc Hành nghe xong không cảm động chút nào nhưng vẫn muốn khóc: “Cách Cách, đừng nói nữa…”

Nhiễm Thuật cũng ngừng đũa suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: “Không, không ai tìm nổi đối tượng, nguyên một đám người tập trung lại, một tên phản đồ cũng không có.”

Âu Dương Cách gật đầu: “Đừng tưởng khuôn mặt kia của Hầu Mạch khiến thầy không yên tâm, may mắn bù lại một cái miệng đủ yên tâm. Tùy Hầu Ngọc cũng vậy, tính khí này khiến thầy rất yên tâm.”

Ông nhìn Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch: “Kết quả hai đứa lại vừa mắt lẫn nhau.”

Câu này làm cả đám phụt cười.

Tùy Hầu Ngọc buồn bực, không vui nhìn Âu Dương Cách.

Thực ra cậu rất ghét Hầu Mạch.

Hầu Mạch dõng dạc cãi: “Cách Cách, cái miệng này của thầy so được với em rồi đó, thầy độc thân vì lý do này đúng không?”

Âu Dương Cách cũng không thèm để ý, còn thản nhiên trả lời: “Thầy độc thân là do thầy chưa muốn tìm đối tượng, cái hồi thầy bằng tuổi mấy em không thiếu nữ sinh theo đuổi thầy đâu.”

Một đám người “uầy uầy” ồn ào.

Nhưng mà bọn họ cũng phải công nhận, tính cách của Âu Dương Cách thả vào trường học làm học sinh tương đối xài được, có lẽ vẫn có không ít nữ sinh thích style này.

Âu Dương Cách chỉ cười.

Chờ đám học sinh thể dục ăn xong, Âu Dương Cách gọi Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đi.

Trên đường đi tới nhà thi đấu, Hầu Mạch đau khổ hỏi: “Cách Cách, không phải chứ…”

Âu Dương Cách trả lời: “Nói chuyện một lúc, cảm thấy hai đứa đúng là rất cần uốn nắn lại.”

Tùy Hầu Ngọc không hiểu gì, hoang mang nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch đi chậm lại, giải thích: “Có còn nhớ tôi từng nói kỹ thuật nắn xương của Cách Cách rất đỉnh không?”

“Ừm.”

“Đang muốn mang chúng ta đi nắn xương đấy.”

“Tại sao?”

“Thủ đoạn dạy dỗ của Cách Cách, hồi học lớp 10 bọn tôi quậy lắm, Cách Cách trừng trị từng đứa một, giờ ai cũng ngoan như cún.”

Âu Dương Cách quay lại nhìn hai nam sinh đi theo mình, nói: “Làm cộng sự đánh đôi mà trông chẳng khác nào yêu nhau, thầy thấy Thẩm Quân Cảnh và Đặng Diệc Hành đâu có chán ngấy như hai đứa.”

“Đương nhiên là không giống nhau rồi.” Hầu Mạch cười ha ha trả lời, “Dựa theo thời gian mà nói thì hai đứa chúng nó chính là vợ chồng già, hai đứa bọn em là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt. Không bồi dưỡng tình cảm thì sao ăn ý được, thầy thấy có đúng không?”

“Em còn không biết xấu hổ mà nói thế được à?”

Hầu Mạch vẫn muốn cầu tình, “Cách Cách, em đâu có làm gì sai! Em chỉ dùng đôi mắt này nhìn Ngọc ca thôi, đây mà cũng gọi là phạm lỗi hả?”

“Em còn không biết ngại à mà hỏi thầy? Em lên lớp không nhìn Tùy Hầu Ngọc thì cũng là bò lăn ra ngủ, chẳng bao giờ chịu nghe giảng đàng hoàng. Thầy biết mẹ em là sinh viên tự nhiên của Thanh Hoa, em không muốn nghe thầy cô ở trường giảng thì ở nhà vẫn có mẹ dạy, nhưng mà em vẫn phải đi học nghiêm túc, em thật sự coi việc đi học là kiếm tiền đấy à?”

“Đúng vậy mà…” Trong khái niệm của Hầu Mạch, đi học với đi làm là một.

Kiếm học bổng, kiếm tiền thưởng thi đấu, làm học sinh tốt đồng thời làm một công dân tốt.

Âu Dương Cách tức giận, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Em thật sự cảm thấy em sẽ vĩnh viễn đứng ở hạng một được à? Lần trước kiểm tra Tùy Hầu Ngọc chỉ thua em có mấy điểm thôi, lần sau nói không chừng trò ấy vượt qua được, em còn không lo tập trung mà học đi à?”

Hầu Mạch quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc, lẩm bẩm: “Thầy đang gia tăng áp lực cho Ngọc ca rồi…”

“Em cứ liệu hồn, lo mà học đi!”

Âu Dương Cách dạy dỗ Hầu Mạch xong, quay sang Tùy Hầu Ngọc: “Em, còn em, giờ học chỉ lo làm việc riêng, chốc thì nghịch cục tẩy, chốc lại chơi xếp gỗ. Trong lúc em đi thi đấu thầy còn tìm được trong hộc bàn của em một cuộn len, sao vậy, trong giờ học còn tranh thủ đan áo len à?”

“Cái kia là lông cừu, còn cao su là con dấu chứ không phải cục gôm.”

“Rồi khác nhau chỗ nào?” Âu Dương Cách không biết gì về mấy món đồ này.

“Không có gì, giống nhau hết ạ.” Tùy Hầu Ngọc lười giải thích, giải thích cũng chẳng có tác dụng vì cậu đúng là hay làm việc riêng thật.

Âu Dương Cách tiếp tục nói: “Thầy biết em thuộc kiểu người đặc biệt, nhưng mà không phải đang khá dần lên à? Không muốn nghĩ cách để khắc phục sao?”

“Em sẽ cố gắng…”

Nói theo một cách nào đó thì Tùy Hầu Ngọc đúng là đã khá hơn, nhưng tâm lý vẫn chưa bình thường hoàn toàn nên thói quen vẫn còn.

Âu Dương Cách mở cửa nhà thi đấu, dẫn hai đứa nhóc vào một căn phòng nhỏ.

Hầu Mạch sợ hãi, đứng lỳ ở cửa không chịu vào, còn lôi kéo góc áo của Tùy Hầu Ngọc, không cho cậu vào.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa có khái niệm gì với hai chữ “nắn xương”, nhìn Hầu Mạch sợ sệt như vậy theo bản năng cũng thấy không thoải mái lắm.

Âu Dương Cách mở cửa đi vào, quay lại nói với hai người bọn họ: “Còn rề rà gì ở đó? Thầy đi nắn xương bên ngoài người ta còn phải hẹn trước đấy, chi phí cũng không rẻ đâu. Mau vào đi!”

Hai nam sinh nhích chậm rì vào phòng, cởi áo khoác và balo đặt lên ghế.

Âu Dương Cách vẫy tay với Hầu Mạch: “Em ra làm mẫu cho Ngọc ca đi.”

Hầu Mạch hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận, đi tới nằm lên giường.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở bên cạnh nhìn Âu Dương Cách vắt cơ thể của Hầu Mạch thành một cái tư thế không thể tưởng tượng nổi, xen vào đó là tiếng xương kêu “răng rắc”.

Đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên Hầu Mạch bị Âu Dương Cách nắn xương, có vài động tác không chịu được vẫn phải hét thành tiếng.

Nhìn bộ dạng khốn khổ của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc bỗng nhiên rất muốn cười, nhưng mà nghĩ lát nữa sẽ tới lượt mình lại chuyển thành sợ hãi.

Đổi một tư thế khác, Hầu Mạch nhịn không được “đệt mợ” một tiếng, ngay lập tức bị Âu Dương Cách trừng trị: “Miệng mồm thơm ghê nhỉ?”

“Theo… theo phản xạ…” Hầu Mạch phải nén nước mắt nói ra những lời này.

Sau khi kết thúc, Hầu Mạch nằm sõng soài trên giường, nửa ngày không dậy nổi.

Không biết là do Hầu Mạch quá trắng hay do vừa rồi phải nhịn quá nhiều mà lúc này hai má và cổ hắn đỏ chót, mất một lúc lâu mới tiêu biến được hết.

Tới lượt Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường, nhìn thấy Âu Dương đi tới, cậu vô thức nuốt ực một phát.

Lúc Âu Dương Cách bắt đầu vắt người, cậu vẫn chưa quá sợ.

Quanh năm Tùy Hầu Ngọc luyện vũ đạo nên cơ thể rất dẻo, thầm nghĩ có lẽ mấy trò này xương vẫn chịu được nên không cảm thấy khó khăn cho lắm.

Không ngờ Âu Dương Cách dùng lực bẻ một phát, Tùy Hầu Ngọc nghe được tiếng “rắc” rõ ràng, cơ thể run lên, mắt mở tròn xoe.

“Cái…” Tùy Hầu Ngọc suýt chút nữa chửi thành tiếng, may mà nuốt vào được.

Âu Dương Cách đổi một tư thế khác, Tùy Hầu Ngọc chống cự theo bản năng, ông chỉ có thể an ủi: “Lần đầu tiên em nắn xương có lẽ sẽ hơi đau, qua một lúc là hết ngay.”

Rõ ràng Âu Dương Cách đang lừa người, nhìn Hầu Mạch có hết nổi đâu!

Tùy Hầu Ngọc vẫn chống cự, còn muốn nhích dần xuống giường, Âu Dương Cách gọi Hầu Mạch tới: “Hầu Mạch, qua đây đè người lại. Dáng người gầy gò nhưng sức lực lớn phết.”

Hầu Mạch chậm chạp đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngọc ca, thực ra tôi rất muốn cứu cậu, nhưng… thực ra nắn xương cũng rất tốt.” Nói xong hắn ấn Tùy Hầu Ngọc xuống giường, phối hợp với Âu Dương Cách.

Tùy Hầu Ngọc chưa kịp trừng Hầu Mạch thì đã bị Âu Dương Cách bẻ thêm cho phát nữa, ra tay vừa nhanh vừa độc.

“A —“ Tùy Hầu Ngọc kêu thành tiếng, có cảm giác linh hồn của mình đang bị tách ra luôn rồi.

Cơ thể cậu mất sức, chật vật ngã ra giường, chưa tỉnh táo lại thì đã bị Âu Dương Cách lật nghiêng người sang.

Hầu Mạch ngồi ở trên giữ vai Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể cố gắng bắt lấy áo Hầu Mạch, cầu cứu Hầu Mạch.

Nhưng đáng tiếc Hầu Mạch không hiểu, chỉ cầm tay Tùy Hầu Ngọc nói: “Ngọc ca, cố chịu một lúc, đau thì kêu lên…”

Mọe, thằng khốn này cứ làm như mình đang đẻ con ấy!

Tùy Hầu Ngọc nổi giận, lại thấy Âu Dương Cách làm động tác gì đó trên người mình, kinh hãi thét lên: “A —“

Tùy Hầu Ngọc buông xuôi, nằm trên giường như một con cá mắm mất đi lý tưởng sống, tùy ý để Âu Dương Cách thích làm gì thì làm, tiếp tục nắn xương.

Lúc Âu Dương Cách dời xuống chỗ chân Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch tranh thủ xoa vai cho cậu, nhỏ giọng nói: “Ngọc ca, xong việc tôi xoa bóp cho cậu, không sao đâu.”

Hầu Mạch đang ghé sát vào tai Tùy Hầu Ngọc, cách cậu rất gần, hắn có thể nhìn thấy hàng lông mi đang run rẩy của Tùy Hầu Ngọc.

Âu Dương Cách lại nắn thêm phát nữa, làm cho Tùy Hầu Ngọc rên khẽ một tiếng, Hầu Mạch nghe được rất rõ ràng.

Lần này cậu cố ý nhẫn lại nên âm thanh rất nhẹ, còn kèm theo tiếng thở dốc, chỉ ưm một tiếng, tác phong ngày thường của Tùy Hầu Ngọc ào ào như gió cuốn, ít khi phát ra âm thanh nào mềm mại như vậy.

Hầu Mạch cảm thấy mình như thằng biến thái, chỉ vì một tiếng kia, hình như hắn… sắp cương rồi.

Âu Dương Cách nắn xương xong, tới bàn lấy một cái cặp và chùm chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi, “Mai mốt lên lớp ngoan ngoãn một chút biết chưa? Không thì thầy sẽ nắn xương cho hai đứa định kỳ đấy. Trước khi về nhớ dọn dẹp phòng một lượt rồi khóa cửa.” Nói xong ông quay người đi mất tiêu, bộ dạng này chắc là tan làm luôn.

Sau khi Âu Dương Cách đi rồi Hầu Mạch mới thở ra một hơi.

Tùy Hầu Ngọc vẫn nằm úp sấp trên giường, người mệt lả.

Hầu Mạch cẩn thận nói: “Cậu nằm nghỉ một lúc đi, để tôi dọn dẹp cho.”

“Giúp tôi xoa chỗ này phát, đau chết mất.” Tùy Hầu Ngọc chỉ vào vai mình.

Hầu Mạch vươn tay xoa vai cho Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc thật sự rất gầy.

Chiếu theo tỉ lệ mỡ và lượng cơ bắp của cậu thì cân nặng này thực sự rất nhẹ.

Cơ nặng hơn mỡ, cùng một khối lượng, thể tích của cơ và mỡ rất khác nhau.

Sau lưng Tùy Hầu Ngọc gần như không có chút thịt thừa nào, xoa vai và lưng cho cậu chỉ cảm thấy quá mảnh mai.

Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường, đứt quãng hỏi: “Cách Cách thường nắn xương cho mấy cậu à?”

“Ừm.”

“Tôi còn tưởng xương của tôi sẽ chịu được, vì học vũ đạo nhiều năm rồi.” Tùy Hầu Ngọc buồn bực, có hơi khó chịu vì cơ thể mình không chịu được cái trò nắn xương này.

“Nhưng cơ và gân của cậu rất tốt, nếu xui xẻo bị huấn luyện viên Vương vặn gân thì sẽ chịu được.”

Tùy Hầu Ngọc thở ra một hơi, nói: “Cậu không cần lúc nào cũng nhìn tôi, lần kiểm tra sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu, cứ chờ mà xem.”

Lúc trước Tùy Hầu Ngọc tò mò không hiểu Hầu Mạch học hành kiểu gì nên từng thường xuyên nhìn Hầu Mạch.

Bây giờ Hầu Mạch nhìn lại cậu nên cậu cảm thấy hắn cũng nhìn vì lý do này.

Tay Hầu Mạch hơi khựng lại, tiếp đó mỉm cười, đáp một chữ: “Ừ.”

Còn chưa kịp cương đã mất sạch cảm giác rồi.

Nhìn mà xem… hắn đang vừa ý một tên nhóc trai thẳng ngu ngốc, vậy mà không nhìn ra nổi bất kỳ đầu mối nào.

Tự làm tự chịu thôi.

Chẳng biết vì sao, đột nhiên ê hết cả hàm răng.

Dây thần kinh răng giật giật từng đợt.



Tác giả có lời muốn nói:

Có điều gì hối tiếc không?

Hầu Mạch: Hai lần nói với Ngọc ca tôi là thẳng nam, lại còn nói rất hùng hồn.

Đỉnh cao nhân sinh của cậu là gì?

Hầu Mạch: Từ chối Ngọc ca nhưng không bị đánh chết ngay lập tức.

*** Hết chương 70