Sao Trời Rơi Xuống

Chương 5



14.

Hồi ức giống như một cái kén, một khi đã mắc kẹt bên trong thì không thể thoát ra.

Khi tôi định thần lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Kỳ An lẳng lặng đứng cạnh tôi rất lâu.

Thấy tôi lau nước mắt, anh ta đưa khăn giấy và nhẹ nhàng nói: “Cô Bạch, đừng khóc nhiều, sẽ làm tổn thương mắt.”

Lông mi tôi khẽ run.

“Bác sĩ Kỳ, anh có thể gọi tên tôi được không?

Tôi không thích bị gọi bằng “cô Bạch”. Lần đầu tiên sau năm năm gặp lại, Bùi Sơ Hoàn gọi tôi là “cô Bạch”; khi Thẩm Doanh Doanh vu khống tôi đẩy cô ta, Bùi Sơ Hoàn cũng bảo vệ, gọi cô ta là “Doanh Doanh”, còn gọi tôi là “cô Bạch”...

Bác sĩ Kỳ sững người một lúc rồi vỗ vai tôi an ủi: “Được… Lạc Tinh.”

Ngày thứ hai, tôi nói không muốn làm kiểm tra. Không ngờ rằng Kỳ An lại đồng ý, còn dẫn tôi đi hóng gió. Anh ta nói: “Thư giãn, giữ tâm trạng vui vẻ cũng là một biện pháp điều trị.”

Tôi giẫm lên cát, cảm nhận những làn sóng nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân.

Kỳ An cẩn thận theo sát tôi.

Khi nghe người khác dị nghị về mình, tôi đã không còn quá nhạy cảm.

Trên đường trở về, Kỳ An đột nhiên dừng xe. Qua một lúc, anh ta nói bằng giọng nghi hoặc: “Hình như là Bùi Sơ Hoàn.”

Tôi mím môi nói: “Bác sĩ Kỳ, trước hết cứ đưa tôi về đi.”

“Anh ta đứng ở ngoài một mình, hình như say rồi.” Kỳ An nói: “Để tôi đưa anh ta lên xe, uống say rồi dễ làm ra chuyện ngu ngốc.”

Tôi không nói gì nữa.

Dây an toàn ở ghế trước bị hỏng, Kỳ An dẫn Bùi Sơ Hoàn lên ghế sau.

Hắn ngồi cạnh tôi, mùi rượu nồng nặc, ý thức không tỉnh táo.

“Tên này rất ít khi uống say như vậy.”

“Lạc Tinh, cô chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa cậu ta trở về.”

Xe rẽ vào một khúc cua, Bùi Sơ Hoàn ngã lên người tôi. Tôi đẩy một cái, đầu hắn va vào cửa sổ.

“Bạch Lạc…” Hắn mơ màng gọi tên tôi.

Trong nháy mắt, trong xe yên tĩnh một cách đáng sợ.

15.

Về đến nhà Bùi Sơ Hoàn, Kỳ An đỡ hắn xuống xe.

Tôi không ngờ Thẩm Doanh Doanh cũng ở đây.

Cô ta hét lên với vẻ khó tin: “Bạch Lạc Tinh? Tại sao chị lại đi cùng với Sơ Hoàn?”

Tôi không muốn trả lời, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây.

Mẹ Bùi Sơ Hoàn đi tới: “Có phải Tinh Tinh không? Con đưa Hoàn Hoàn về sao?”

“Nhanh, đến đây, ngồi với cô!”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Cô ơi, còn có vị khách khác ở đây, cháu không làm phiền cô nữa.”

Mẹ Bùi vội nắm lấy tay tôi: “Khách gì chứ? Cô Thẩm không mời mà tới, kiên quyết muốn đợi ở đây, cô cũng không muốn tiếp cô ta!”

“Đã lâu cô không gặp Tinh Tinh rồi, mau đến đây để cô nhìn xem, có tiến triển tốt hơn…”

Mẹ Bùi Sơ Hoàn cảm thấy hổ thẹn nên đặc biệt quan tâm tôi.

Lướt qua Thẩm Doanh Doanh, tuy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được cô ta đang vô cùng ghen ghét và tức giận.

“Cô Thẩm, mời về cho.” Mẹ Bùi lạnh giọng nói.

“Cháu muốn nhìn xem Sơ Hoàn…” Thẩm Doanh Doanh rất ấm ức.

Lúc này, Bùi Sơ Hoàn hoàn mê man hét lên: “Bạch Lạc Tinh…”

Tất cả mọi người đều đứng hình.

Hắn uống say, tại sao chỉ toàn gọi tên tôi?

Mẹ Bùi phản ứng đầu tiên, vui mừng vỗ nhẹ tay tôi, nói: “Hoàn Hoàn của chúng ta thật lòng nhớ thương Tinh Tinh đó!”

Lời này có lẽ là nói cho Thẩm Doanh Doanh nghe.

16.

Vì vậy sau đó, chuyện Thẩm Doanh Doanh tìm mọi cách để gặp tôi cũng không nằm ngoài dự tính của tôi.

Tôi đang dắt chó đi dạo ở tiểu khu. Thẩm Doanh Doanh tiến đến trước mặt.

“Đàn chị, đây là hoa em mua cho chị.”

Cô ta nhét bó hoa vào tay tôi: “Dù không nhìn thấy nhưng ít nhiều gì chị vẫn ngửi được chứ?”

Bị gai hoa hồng đâm vào tay, tôi nhíu mày, bỏ bó hoa sang một bên.

“Đàn chị, em đặc biệt mua hoa cho chị đấy, ném đi thì không hay đâu.” Gai giấu trong lời nói của cô ta cũng không ít hơn bó hoa hồng kia.

“Cô Thẩm có gì cứ nói thẳng, tôi không có thời gian vòng vo với cô.”

Thẩm Doanh Doanh giễu cợt: “Đàn chị, em nói cho chị biết, chị không được qua lại với Sơ Hoàn nữa.”

“Tại sao chị không nghe lời? Lợi dụng đôi mắt này để ỷ vào anh ấy?”

“Chị xinh đẹp, gia cảnh lại tốt nhưng chẳng qua cũng là một con mù. Chị xứng với anh ấy sao?”

Có lẽ xung quanh không có người, Thẩm Doanh Doanh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.

Tôi nắm chặt dây xích: “Nếu đã như vậy thì cô Thẩm nên tin tưởng vào bản thân mình.”

Tôi không muốn ở lại, nhưng cô ta cứ chặn trước mặt.

“Tôi đương nhiên là tin vào bản thân rồi!”

Đang nói, giọng Thẩm Doanh Doanh đột nhiên nhỏ lại, dường như ghé sát vào tai tôi: “Nhưng mà đàn chị, tôi sợ chị và mẹ chị là cùng một loại, đều đi quyến rũ đàn ông.”

Lòng tôi nặng trĩu, ngay tức khắc cho cô ta một bạt tai.

Đánh rất chuẩn, lực rất mạnh.

Cô ta không tức giận mà còn cười: “Xin lỗi đàn chị. Dù sao hồi cấp ba, mọi người đều biết chị là kẻ như thế nào.”

Dù biết cô ta đang cố tình khiêu khích nhưng tôi vẫn không tự chủ được, tay run lên vì tức giận