Sarah

Chương 22



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Đó là ba liều chất ổn định để Jofasa cầm cự trong chín ngày, hơn nữa hôm nay Jofasa cũng đã tiêm chất ổn định, mười ngày đã đủ cho hắn đi tới thành phố gần nhất. Chỉ cần vào thành phố, cho dù xin giúp đỡ từ phía phe phản loạn hay là liên lạc với chính phủ Đế quốc thì Jofasa cũng có thể sống sót.

Lâm Thù không hề cà lơ phất phơ như vẻ ngoài của anh, lúc nào anh cũng cẩn thận đề phòng tất cả mọi người, bất kể là chuyện gì cũng cố gắng phòng hờ trường hợp bất trắc xảy ra.

“Ngài giữ cẩn thận, sau đó rời khỏi đây.” Lâm Thù nói: “Tuy rằng không có khả năng lắm nhưng tôi vẫn mong ngài đừng quay về, cứ xem như tôi nằm mơ giữa ban ngày đi, nếu như ngài có thể gia nhập phe phản loạn…”

Jofasa không cầm ống thuốc, hắn lên tiếng cắt ngang những lời nhắn nhủ vội vàng của Lâm Thù: “Anh bỏ mặc tôi à?”

Vẻ mặt hắn chẳng bộc lộ cảm xúc gì nên không ai biết điều mà hắn đang suy nghĩ, đôi con ngươi đỏ tươi bình tĩnh giống như vật chết vô cơ.

“Tôi…”

Lâm Thù siết chặt ống thuốc, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng tay ra giống như sợ bóp nát ống thuốc.

“Cho nên đó là chuyện gì, anh định đi làm chuyện gì?” Jofasa hỏi.

“Dương Hòe là gián điệp mà Liên bang cài vào Đế quốc, ông ta và cô gái có tên giả là Sophia kia muốn làm thí nghiệm trong thị trấn này.” Lâm Thù không định giấu giếm Jofasa: “Ngài cũng biết đó, lực lượng quân sự của Liên bang hoàn toàn không đủ để chiến đấu với Đế quốc, cho nên bọn họ đang phát triển thứ vũ khí có tính sát thương cao hơn, trong đó có một hạng mục là virus.”

“Tôi có nghe nói rồi.” Jofasa nhẹ nhàng gật đầu.

“Liên bang không đời nào lấy người dân của mình ra làm vật thí nghiệm, vì thế thị trấn Nantori là nơi thí nghiệm đầu tiên của bọn họ.” Lâm Thù nói tiếp: “Tôi không biết hiệu quả của virus ra sao, nhưng kết quả xấu nhất là nó thật sự có tính sát thương rất mạnh, đến lúc đó cả thị trấn này đều sẽ bị nhiễm bệnh.”

“Cho nên anh phải cản ông ta lại?”

“Không cản được thì cũng phải di tản người dân trong trấn để giảm bớt thương vong.” Lâm Thù bước lên trước vài bước, mở cổ áo khoác của Jofasa ra bỏ ống thuốc vào túi trong, sau đó cài nút áo lại đàng hoàng cho hắn.

Jofasa đứng im không nhúc nhích: “Anh định làm thế nào? Anh nghĩ người trong thị trấn sẽ nghe lời anh sao?”

“Bắt ngài đứng ra hạ lệnh với danh nghĩa hoàng đế là được rồi.” Lâm Thù nói giỡn, nhưng Jofasa lại không cười, anh chỉ đành gượng gạo nói: “Rồi sẽ có cách thôi.”

“Tôi không hiểu, anh không sợ mình sẽ chết sao?” Jofasa đè tay anh lại.

“Nếu sợ thì tôi phải sợ từ lúc đi bắt cóc ngài rồi.” Lâm Thù nhếch môi.

“Người trong trấn chưa chắc gì sẽ ủng hộ quân phản loạn, anh làm thế là để lấy tiếng thơm cho phe phản loạn trước mặt người dân sao? Hy sinh một đồng đội đi cứu người dân, sau đó thủ lĩnh sẽ ra mặt phê phán Đế quốc không làm tròn trách nhiệm, tiếp theo sẽ ca ngợi tinh thần hy sinh của các anh — kịch bản như thế này à?” Jofasa nhíu mày.

Nếu như người khác chửi quân phản loạn như vậy, có lẽ Lâm Thù sẽ đứng ra phản bác cho tổ chức của mình, nhưng Jofasa nói như thế, anh lại chẳng buồn bác bỏ.

Có lẽ Jofasa không ngại bày tỏ ý tốt của mình, với điều kiện là ý tốt này không làm ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của hắn, nhưng muốn hắn hiểu được khái niệm hy sinh, hiểu được thứ gọi là dâng hiến, như vậy không khỏi quá khó khăn.

“Không có kịch bản nào cả, không chỉ mình ngài, mà đến cả tôi có muốn lo chuyện này hay không thì Zemel cũng sẽ kêu tôi tự quyết định.” Lâm Thù thở dài: “Sachariah, nếu ngài không hiểu thì đừng hỏi nữa. Hãy đi đến nơi an toàn trước khi tôi thấy hối hận, nếu tôi còn sống quay về thì tôi sẽ không bao giờ thả ngài đi nữa.”

Anh nói xong mấy câu này thì xoay người bỏ đi.

Jofasa vẫn đứng im tại chỗ, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng chạy vội vào thị trấn của Lâm Thù, hiểu được một chuyện — giữa Dylan và hắn, Lâm Thù lựa chọn hắn, giữa thị trấn Nantori và hắn, anh lựa chọn những con người xa lạ ở dưới ánh đèn nơi phương xa mà anh không hề quen biết.

Tôi thật sự không hiểu. Hắn nghĩ.

Song, lại chẳng ai muốn chỉ dạy cho hắn những chuyện mà hắn không hiểu.



Trưởng trấn của thị trấn Nantori năm nay năm mươi sáu tuổi, gừng càng già càng cay, còn có sức bao nuôi cô bồ nhí thứ hai.

Thật ra bao nuôi bồ nhí là vi phạm pháp luật, nhất là cán bộ Nhà nước, nhưng ai thèm quan tâm? Thành phố lớn có cái lợi của thành phố lớn, thị trấn nhỏ có cái hay của thị trấn nhỏ, phép vua thua lệ làng, ai có thể xía vào chuyện của ông ta? Ông ta ôm cô em xinh tươi mới vừa tròn mười tám tuổi ngủ say trên giường, bộ ngực mềm mại nóng bỏng dường như chính là nhà của ông ta.

Đột nhiên, ông ta choàng tỉnh giấc, lồng ngực trống rỗng, ông ta cảm nhận được có thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh dí vào đầu mình.

“Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc.”

Sau lưng của ông ta có người, người kia rất khỏe, trưởng trấn hơn một trăm ký bị kéo dậy khỏi giường.

Ông ta liếc trộm tấm gương to trong phòng, mượn ánh trăng mờ tỏ ngoài khung cửa, ông ta nhìn thấy một chiếc mặt nạ sặc sỡ đủ màu và cả nòng súng thấp thoáng trong bóng đêm.

Cô bồ mới của ông ta bị trói gô vào một góc, mắt nhắm nghiền không biết là chết hay sống.

“Tôi sẽ gửi tiền bồi thường cho các anh! Là do cái thằng Jason kia dây dưa không chịu nhả tiền, cho dù tôi có đè chuyện này xuống thì đó cũng không phải lỗi của tôi!” Trong đầu trưởng trấn lập tức hiện lên biết bao nhiêu chuyện, nhớ đến chuyện gần đây ông ta ăn tiền hối lộ, bèn lập tức khúm núm xin xỏ.

“… Tôi không đến đây vì chuyện này.” Người nọ im lặng một lát: “Nhưng nếu ông đã nói như thế thì sẵn tiện giải quyết luôn một thể đi, tất nhiên là sau khi hoàn thành yêu cầu của tôi.”

Mười lăm phút sau, trong thị trấn Nantori vang lên tiếng báo động phòng không mà mười mấy năm rồi chẳng ai nghe thấy.

“Thị trấn Nantori bị phần tử khủng bố tấn công, ở đây sắp xảy ra tai họa khôn lường, mời người dân sinh sống trong thị trấn nhanh chóng di tản ra khỏi thị trấn Nantori. Xin nhắc lại, thị trấn Nantori bị phần tử khủng bố tấn công, ở đây sắp xảy ra tai họa khôn lường, mời người dân sinh sống trong thị trấn nhanh chóng di tản ra khỏi thị trấn Nantori.”

Tiếng còi báo động phòng không reo inh ỏi, nhà nhà người người trong thị trấn Nantori đều nhận được tin dữ, thôn làng im ắng thức tỉnh giữa đêm hôm khuya khoắt, rộn ràng như trẩy hội.

Trong bóng đêm, gián điệp của Liên bang đứng giữa cây cầu đón gió nối liền đôi bờ, bên cạnh ông ta là chiếc vali du lịch mà cô bạn gái của ông ta đã xách theo trước đó, gió lớn dần lên thổi tung vạt áo của ông ta. Ông ta nhìn về phía đài canh gác phòng không nằm giữa thị trấn đang bật còi báo động vang trời, đợi một người đến.

Chẳng bao lâu sau người ông ta chờ cũng đến, cả người anh tỏa sáng trong đêm, bước đi nhẹ nhàng vững vàng.

“Còn chưa định đi nữa à? Chuyện này lớn như vậy, Đế quốc chắc chắn sẽ bắt tay vào điều tra.” Lâm Thù kéo mặt nạ lên đầu, nở nụ cười lạnh lẽo, trên mặt nạ của anh còn dính vài giọt máu, màu máu đỏ hòa lẫn với hoa văn làm người ta không thể phân biệt được đâu là máu, đâu là mực.

“Cậu cho rằng tất cả mọi người sẽ ngoan ngoãn di tản à?” Người đàn ông với biệt danh là Dương Hòe đặt câu hỏi: “Sẽ có người chạy không kịp, cũng có người lờ đi lời cảnh báo từ trên trời rơi xuống này.”

“Tôi biết.” Lâm Thù không hề bất ngờ: “Nhưng mục đích của các ông không phải là giết người, mà là kiểm tra độ sát thương của loại virus này đúng không? Mức độ lây lan của nó là bao nhiêu, sau khi pha loãng có thể làm bao nhiêu người mắc bệnh, trạng thái của những người này sau khi nhiễm virus là như thế nào – Tuy tôi không rõ lắm, nhưng với tình hình bây giờ thì các ông sẽ không tài nào lấy được số liệu chính xác đúng chứ?”

Dương Hòe không trả lời.

“Đã biết là sẽ thất bại mà còn cần làm thí nghiệm nữa sao? Hay là các ông có rất nhiều hàng mẫu virus để xài phung phí?” Lâm Thù chỉ chỉ cái vali du lịch trong tay người đàn ông.

“Nếu cậu đã biết chắc tôi sẽ không thả virus thì tại sao cậu còn cố tình đến tìm tôi?” Dương Hòe cũng cười, ngũ quan của ông ta vô cùng sâu sắc, lại toát lên hơi thở trải đời, lúc nở nụ cười khó tránh khỏi làm người ta sợ hãi.

Lúc này đến lượt Lâm Thù im lặng.

“Tôi có thể không thả virus, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu và người bạn của cậu phải bỏ mạng lại đây.” Dương Hòe nói.

Lâm Thù nhanh chóng rút súng ra thay cho câu trả lời: “Tôi chẳng ngại bỏ mạng lại đây, nhưng hắn thì không được.”

Tốc độ rút súng của Dương Hòe cũng nhanh ngang ngửa anh, ông ta dứt khoát nổ súng: “Quân phản loạn đều là những kẻ mang trong mình tư tưởng anh hùng tràn ngập tinh thần hy sinh như cậu sao?”

Từng làn đạn liên tục bắn vào mặt cầu bằng đá, để lại những vết lõm nông sâu khác nhau, Lâm Thù và Dương Hòe gần như sử dụng cùng một chuỗi động tác lắc mình, lộn mèo để tránh né mũi súng của đối phương.

“Đây không phải là yêu cầu bắt buộc.”

Lâm Thù cũng hiểu mình thuộc kiểu người nào, anh chỉ biết mình làm gì cũng phải cho đàng hoàng chính đáng, tuân thủ kỷ luật, rộng lượng với người. Song, nếu ai mà cũng giống anh thì chắc quân phản loạn đã chết từ lâu rồi.

Đợt tấn công lần thứ hai, anh cố gắng kéo gần khoảng cách với Dương Hòe, hình như thân phận của Dương Hòe ở Đế quốc là nhân viên văn phòng gì đó, anh cá rằng khả năng cận chiến của mình tốt hơn gã gián điệp đến từ xứ người này.

“Nhưng ở quê tôi thì những kẻ ra tay với người dân vô tội như ông đáng bị đổ bê tông thả xuống biển.”

Cuối cùng khoảng cách giữa Dương Hòe và Lâm Thù cũng rút ngắn còn một mét, hai bên bắn hết băng đạn đầu tiên, trong thời gian thay đạn, một tích tắc ngắn ngủi này cũng đủ để ra đòn chết người.

Tôi thắng rồi. Dương Hòe chú ý thấy Lâm Thù ấn chốt mở, băng đạn rỗng theo đó rơi xuống, ông ta không chút do dự duỗi tay trái ra sau lưng kiếm một cây súng khác, sau đó lập tức giơ súng chĩa vào anh.

Trong khoảng cách này, chỉ cần tấn công vào điểm yếu là có thể hạ gục đối phương.

Nhưng dường như Lâm Thù đã lường trước được động tác này của Dương Hòe, thậm chí anh còn không màng đến chuyện thay đạn, mà đưa ra phán đoán chính xác về vị trí giơ tay của Dương Hòe, anh trở tay tóm lấy cổ tay ông ta sau đó dùng sức bẻ quặp lại.

Lực tay của Lâm Thù rất mạnh, người bình thường bị vặn một cái như vậy đã sớm đau đến thả lỏng tay ra, nhưng Dương Hòe chỉ tái mặt trong chốc lát, mu bàn tay gồ lên gân xanh, trước khi cổ tay bị mất sức, ông ta tranh thủ bắn một phát súng cuối cùng.

Viên đạn trúng vào eo của Lâm Thù, cho dù không trúng vào nội tạng thì cơn đau khủng khiếp cũng đủ khiến Lâm Thù choáng váng mặt mày. Anh dằn cơn đau xuống, dùng sức nhiều hơn, cố gắng bẻ gãy cánh tay Dương Hòe.

Tiếng khớp xương bị trật vang lên răng rắc, cuối cùng Dương Hòe cũng thả súng ra, Lâm Thù đá văng cây súng ra xa mấy mét.

Dương Hòe cũng không ngu gì đọ sức với Lâm Thù, ông ta nhanh chóng rút một con dao quân dụng ra đâm thẳng vào ngực Lâm Thù.

Ngay lúc mũi dao đâm thủng quần áo, Lâm Thù thúc đầu gối vào bụng của Dương Hòe, động tác này làm hai người đang kề sát nhau bị mất thăng bằng, cùng nhau ngã lăn xuống đất. Bọn họ cấu xé nhau trên mặt đất, Dương Hòe có dao thì tất nhiên Lâm Thù cũng có dao, dao của anh còn ghê hơn, đó là một con dao găm xoắn bén nhọn, chỉ một nhát thôi là có thể chặt đứt xương ngon lành.

Chênh lệch thể lực giữa chiến sĩ quân phản loạn và gián điệp Liên bang từ từ lộ ra, trong trận cận chiến đọ sức này, Lâm Thù đang nắm phần thắng. Anh khóa chặt Dương Hòe dưới đất, cầm dao quân dụng ấn lên cổ của ông ta.

Dương Hòe dùng con dao chặn mũi dao của Lâm Thù, nhưng lưỡi dao của ông ta đã bắt đầu nứt ra, quả nhiên thành phẩm công nghệ hiện đại trong mấy năm gần đây vẫn mạnh hơn vũ khí lạnh thô sơ.

“Giết tôi thì các cậu sẽ đánh mất cơ hội hợp tác với Liên bang.” Đôi mắt sắc bén của Dương Hòe nhìn xoáy vào Lâm Thù.

“Chẳng phải ông cũng muốn giết tôi à?” Lâm Thù bị Dương Hòe đâm mấy nhát, may mà không đụng tới chỗ hiểm, nhưng vì thế mà giọng anh cũng hơi phập phồng: “Tôi chết thì quân phản loạn sẽ không để ý à? Chúng tôi cần gì phải bấm bụng nhịn nhục như vậy?”

Anh vừa nói xong thì con dao của Dương Hòe cũng theo đó vỡ ra, trong tích tắc khi mũi dao sắp đâm vào cổ họng đối phương, một tiếng súng vang lên cứu mạng Dương Hòe. Đùi Lâm Thù bị trúng đạn nên chảy máu ồ ạt, cổ tay anh run lên, mũi dao sượt qua cổ của Dương Hòe cắm vào mặt cầu.

Dương Hòe nhân cơ hội này đá văng Lâm Thù ra, ông ta thấp thỏm bò dậy, nhìn Lâm Thù đang giãy giụa đứng lên vì bị thương nặng, cười gằn: “Xem ra các cậu chỉ có thể bấm bụng nhịn nhục rồi…”

Lâm Thù bịt vết thương đang chảy máu ồ ạt, trong tầm mắt mơ hồ, anh nhìn thấy cô bạn gái Sophia của Dương Hòe đang đứng ở đằng xa.

Dẫu sao hai người vẫn mạnh hơn một người. Lâm Thù suy nghĩ lung tung.

Cũng không đúng, một cộng một chưa chắc gì bằng hai, nếu Jofasa ở đây, anh mà đèo theo cái tên phiền phức đó thì sức chiến đấu chỉ còn 0,5.

Lâm Thù thở hồng hộc nhìn ngó dáo dác, trong lúc vô tình đụng trúng cái gì đó, anh chợt lấy lại tinh thần, dứt khoát cầm thứ đó lên, nhắm thẳng vào trán Dương Hòe rồi bóp cò – Đó là cây súng của Dương Hòe bị anh đá ra trước đó! Vì trời quá tối nên không ai thấy rõ.

Một đóa hoa máu nở rộ giữa trán Dương Hòe, đi kèm theo đó là tiếng thét hoảng loạn và căm hận của Sophia: “Barnett! Barnett! Mày, sao mày dám giết anh ấy –”

Lâm Thù hoàn toàn không dám chần chừ, anh lăn một vòng tránh né loạt đạn ồ ạt ập đến của Sophia trong cơn mất bình tĩnh, trở tay tóm lấy vali du lịch sau đó trèo lên lan can cây cầu nối, đoạn, cả người và vali đều đồng loạt rơi xuống nước.

Nước sông lạnh lẽo thấu xương làm anh tỉnh táo hơn đôi chút, Sophia chỉ bắn mấy phát xuống sông rồi chạy đến kiểm tra xác của đồng đội mình.

Lâm Thù vớ được nguồn sống cuối cùng, vội bơi theo dòng chảy của con sông, từng sợi máu đỏ uốn lượn ở phía sau anh. Anh biết nếu còn không cầm máu thì anh chắc chắn sẽ chết, nhưng anh nhất định phải đem cái vali này lên bờ trước đã, trời mới biết nếu cái thứ này khuếch tán trong nước thì sẽ gây ra hậu quả gì.

Không thể chết, ít nhất bây giờ thì anh không thể chết.

Trong lúc mơ màng anh va vào thứ gì đó, anh đoán là bờ sông ở khúc ngoặt của con sông, thế là anh lần mò xung quanh, bơi đến một chỗ nước cạn. Chỉ mới gắng gượng nhô đầu lên khỏi mặt nước mà anh đã đuối sức.

Vết thương vẫn liên tục chảy máu ở dưới nước, anh cảm nhận được cơn lạnh thấm vào xương mình.

Có lẽ đã tới điểm kết thúc rồi, thiết bị liên lạc của anh có chức năng định vị, ngày mai Zemel sẽ sai người đi tìm anh, nói chung chuyện sau đó không còn liên quan gì đến anh nữa.

Chắc cái tên Jofasa kia đã đi xa rồi, hắn rất thông minh, tuy lối suy nghĩ hơi khác người, song hắn chắc chắn có thể tiếp tục sống thật tốt.

Nhưng nếu có thể gặp lại hắn một lần cuối cùng thì tốt biết mấy, trước khi chết con người ta luôn suy nghĩ về một vài điều tốt đẹp, cho dù có chút thiếu sót, song anh cho rằng, Jofasa chính là một trong những điều tốt đẹp nhất trên đời. Anh có thể sở hữu trong chốc lát ngắn ngủi, đó đã là vô cùng may mắn.

Nếu đối xử với hắn tốt hơn một chút thì hay rồi, cuối cùng chỉ vì một đứa bé xa lạ mà lại khiến hắn bực dọc…

Trong bóng tối, Lâm Thù nhận ra có ai đó đang nắm lấy tay mình.

Giọng nói thân thuộc dễ nghe vang lên bên tai anh.

“Anh còn nhúc nhích được không? Tôi kéo anh không nổi.”

Hết chương 22