Sarah

Chương 28



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Người đi mua nguyên liệu làm bánh đã quay lại, bạn gái Lambert là Flora xung phong giúp Lâm Thù một tay.

Cô là một cô gái thông minh khéo léo, lớn hơn Lambert mấy tuổi, đang vào độ tuổi bộc phát tình mẹ, chỉ mới ở chung với Jofasa vài ngày mà đã chìm đắm trong đôi mắt đỏ tươi mơ màng của Jofasa.

“Hình như Lambert có hiểu lầm gì đó về anh thì phải.” Flora mở bột lên men ra đưa cho Lâm Thù: “Mặc dù chính tôi nói với Lambert rằng hoàng đế rất xinh đẹp, lại là một người đẹp ốm yếu không có sức phản kháng, thiết lập này mà đưa vào truyện ngôn tình thì thế nào cũng bị ép yêu, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại tin thật.”

“Tôi hoàn toàn không thể hiểu được sở thích của mấy người…” Vì quen với Lydia nên Lâm Thù chẳng hề lạ lẫm với những từ ngữ mà Flora sử dụng. Anh đau đầu nghĩ thầm trong bụng, không biết Irene có đem chuyện anh hô hấp nhân tạo cho Jofasa kể khắp đầu làng cuối xóm hay không.

“Tôi mới là người không thể hiểu được sở thích của cánh mày râu các anh đó, trò chơi điện tử thì có gì hay ho? Ngày nào Lambert cũng cắm đầu chơi thì thôi đi, đến cả Jofasa cũng bị anh ấy dạy hư.” Flora lấy hộp trứng gà trong tủ lạnh ra chọn mấy quả.

Lâm Thù ở bên cạnh thì mở giáo trình làm bánh kem chanh ra, nhận lấy trứng gà sau đó bắt đầu chế biến: “Cái này thì tôi cũng không hiểu, trò chơi điện tử nên quy định thời gian chơi, trẻ con rất dễ nghiện… Không, chuyện đó, bộ Lambert hiểu lầm mà không đi tìm Jofasa xác nhận lại à?”

Flora dựa vào kệ bếp, vẻ mặt hơi kỳ dị: “Có phải, Jofasa cũng không hiểu chuyện này không?”

Lâm Thù hơi khựng tay lại, anh có thể đoán được đại khái mọi chuyện rồi. Lambert đi tìm Jofasa xác nhận, Jofasa hiểu biết nửa vời thì chỉ biết gật đầu với lắc đầu, làm Lambert hiểu lầm nặng hơn, Lâm Thù lại bị mất uy tín thêm lần nữa.

Điều duy nhất có thể an ủi là Flora – người yêu hơn hai năm của Lambert đã sớm đoán ra được mọi chuyện.

“Đúng như cô nghĩ, bọn họ không muốn để hoàng đế thụ thai tự nhiên cho ra thế hệ đời sau, vì thế Jofasa không có kiến thức về mặt này.” Lâm Thù vừa giải thích vừa đổ bột mì vào trứng gà đã khuấy đều: “Thật ra chuyện này làm tôi thấy hơi lo, Jofasa thật sự rất xinh đẹp, những chuyện mà các cô suy diễn chưa chắc gì sẽ không xuất hiện trên người hắn. Thực ra trước đó lúc hắn gặp phải bọn buôn người thì tôi đã tính tới chuyện này rồi.”

Anh kể sơ lại chuyện đó cho Flora nghe, Flora là người biết chuyện, hơn nữa còn đối xử với Jofasa rất tốt, vì thế anh không cần phải kiêng kỵ.

Flora nghiêm túc lắng nghe, lúc Lâm Thù đổ bột vào khuôn bánh, cô giơ tay xoa cằm: “Thật ra Lambert nghi ngờ Jofasa có vấn đề tâm lý.”

“Sao cơ?”

“Lambert nghi ngờ anh cưỡng ép hắn, nhưng mà… Hắn lại tình nguyện ăn cắp tài liệu của Đế quốc, đem ra trao đổi để anh được chữa trị đầy đủ.” Flora nói: “Anh biết đó, Lambert rất thích hù dọa người ta mà, anh ấy nói với Jofasa là sẽ không chữa bệnh cho anh, sau đó Jofasa tin là thật.”

Lâm Thù câm nín, trước đó anh vẫn thắc mắc tại sao Jofasa lại cung cấp tài liệu của Đế quốc cho quân phản loạn, nếu chỉ vì muốn lấy được đãi ngộ tốt thì không hợp lý cho lắm.

“Jofasa có vấn đề tâm lý hay không thì tôi không biết, nhưng hắn chịu giúp anh có lẽ không phải xuất phát từ vấn đề tâm lý.” Flora nhìn xoáy vào Lâm Thù: “Hắn hoàn toàn không phải tên vua hung tàn như mọi người thường gọi, cũng không hề khinh rẻ người khác hoặc vô cảm như các anh nói, phải vậy không?”

Lâm Thù im lặng một hồi lâu, sau đó anh gõ nhẹ lên viền khuôn bánh cho bột bay lên để mặt bánh phẳng phiu: “Đây là lý do cô khuyên Lambert đừng gây khó xử cho hắn à?”

Flora cũng hỏi lại anh một câu như vậy: “Đây là lý do anh thả hắn đi à?”

Lâm Thù bỏ khuôn vào lò nướng, đặt thời gian, không dám đối mặt với Flora giống như cố tình trốn tránh: “Tôi sẽ không thả hắn đi nữa.”

Người của quân phản loạn muốn lợi dụng Jofasa, người của Đế quốc cũng muốn lợi dụng Jofasa, bản chất của bọn họ chẳng khác gì nhau.

Flora biết Lâm Thù đang tránh né câu hỏi này, cô không tham gia vào chuyện của hoàng đế nên không có quyền lên tiếng. Sở dĩ nói với Lâm Thù nhiều như vậy chỉ đơn giản là vì trong mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, cô đã nảy ra lòng thương tiếc dành cho hoàng đế.

Hắn rất ít khi được người khác đối xử thật lòng.

Flora biết điều không tiếp tục đề tài này nữa, thuận miệng lảng sang chuyện khác: “À phải, bọn tôi đã tìm được thằng bé anh nhờ bọn tôi tìm giúp rồi.”

Lâm Thù đang rửa tay, nghe Flora nói như vậy thì vẫy vẫy bọt nước: “Cậu ta từng gặp Jofasa, không thể để cậu ta chạy lung tung bên ngoài, nếu không sẽ có nguy cơ làm lộ tin tức của Jofasa. Người của các cô có dạy con nít được không? Quan niệm tư tưởng của cậu ta có hơi méo mó…”

“Dạy con nít thì không có, nhưng có thể đưa nó tới bên cạnh ông Sigmund để dạy nó làm người.” Flora nói.

“Vậy thì giết cậu ta đi còn hơn, đội ngũ do Sigmund huấn luyện ngầm có tỉ lệ tự sát cao khủng khiếp, thằng nhóc mới bây lớn thế không chịu nổi…” Lâm Thù chau mày, anh không nói hết câu vì nhìn thấy Jofasa đứng trước phòng bếp.

Mái tóc Jofasa rối bời, nhìn là biết mới ngủ dậy, đôi mắt lim dim, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Lâm Thù lau sạch tay, vờ như không có chuyện gì khập khiễng bước tới bên cạnh Jofasa, vuốt tóc cho hắn.

“Chỗ này.” Jofasa nhấc mí mắt lên, duỗi tay sờ lên lỗ tai của Lâm Thù.

Vành tai Lâm Thù nóng bừng, cứng đờ không dám nhúc nhích: “Sao vậy?”

Thỉnh thoảng Jofasa lại làm những hành động khó hiểu, hắn thích cái gì là lại chọt chọt sờ sờ vài cái, ví dụ như ngày đầu tiên Lâm Thù bắt cóc hắn, bị hắn chọt xoáy tóc.

Lỗ khuyên tai mình đú đởn đi bấm hồi 16 tuổi chắc đã khép lại rồi nhỉ? Lâm Thù chẳng hiểu mô tê gì.

“Đạn, xuyên qua chỗ này, sẽ không ảnh hưởng tới thính lực, cũng không bị thương tới xương.” Jofasa xoa xoa vài cái rồi lấy tay về.

Ý hắn nói là phát súng ngày đó hắn bắn Dylan.

Bên tai Lâm Thù vẫn còn sót lại hơi ấm từ ngón tay của Jofasa, anh loáng thoáng cảm nhận được chút hơi ấm ít ỏi ấy từ từ ngấm vào trong tim mình.

Thật ra Jofasa đâu cần giải thích nhiều như vậy, cho dù lúc đó hắn thật sự làm Dylan bị thương thì Lâm Thù cũng sẽ không trách hắn. Dù sao Dylan cũng đã vứt thuốc của hắn, tuy chỉ là kích động trong chốc lát, nhưng suy cho cùng vẫn xuất phát từ ác ý đối với Jofasa.

Trái với những gì anh tưởng tượng, Jofasa lại rất khoan dung với kẻ rắp tâm hại mình.

“Sachariah, trước đó rõ ràng ngài có cơ hội chạy trốn, nhưng ngài lại từ bỏ cơ hội đó để quay về cứu tôi. Ngài biết rõ bỏ qua lần này, có lẽ ngài sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại nữa.”

“Tôi có thể hỏi ngài lý do không?”

Jofasa không chút do dự, ngay lúc Lâm Thù đặt câu hỏi, hắn cứ thế thốt lên một cách tự nhiên: “Bởi vì anh rất ngốc.”

Lâm Thù bị chửi im lặng nhìn hắn.

“Anh ngốc như vậy, thế nào tôi cũng có cơ hội khác.”

Đôi mắt Jofasa trong veo, hắn nghĩ ngợi một lát rồi bình tĩnh bổ sung thêm: “Nhưng tôi thích anh.”

Một câu nói đơn giản bắn trúng vào con tim yếu đuối của Lâm Thù, anh ngượng nghịu quay mặt đi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi tiếp: “Trừ tôi ra, ngài còn thích thứ gì khác hay người nào khác hay không?”

Jofasa gật đầu, trả lời gọn lỏn: “Carol.”

Quả nhiên, thích của hắn chỉ đơn giản là thích. Lâm Thù thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm nhận được một chút tiếc nuối lạ kỳ. Đoạn, anh xoa trán vứt đi suy nghĩ đen tối, vừa ngửi mùi thơm truyền ra từ lò nướng vừa tự hỏi.

Carol là ai?



Hôm nay Vaughn vẫn đang cà phê, Faigel nói cậu ta pha cà phê rất ngon, nên lúc đi công tác cũng lôi cậu ta theo.

Vaughn rất hối hận vì hồi trẻ từng đi làm thêm ở quán cà phê, còn học được món nghề pha cà phê ngon nghẻ từ bác thợ pha chế.

Cậu ta bước tới bàn làm việc, cấp trên của cậu ta đang thẩm vấn người nào đó. Đó là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, hai tay bị còng sau lưng, tóc tai rối bời, bên môi còn có máu bầm, xem ra đã bị giai cấp tư sản đánh đập thê thảm.

Đằng sau tên cảnh sát này là hai người nam nữ không nhìn ra được thân phận, một người nhuộm tóc đỏ, một người cắt đầu đinh chia chỉa, bên ngoài căn phòng này còn có những người khác, không biết rốt cuộc Faigel đã sai lính đi bắt bao nhiêu người.

Trực giác của Vaughn mách bảo không thể để cà phê lên bàn vào lúc này, cậu ta nghiêm túc đứng ở một bên sắm vai khay cà phê di động.

“Cho nên, lúc anh phát hiện ra có kẻ tình nghi bắt cóc quý tộc, anh không những không ra tay giúp đỡ, trái lại còn nhận hối lộ của kẻ đó để dàn xếp chuyện này?”

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng u ám xuyên qua màn mưa hắt vào tay trái của Faigel đang đặt trên bàn. Nửa người y chìm trong bóng tối, giọng nói khàn đặc vì mất ngủ suốt nhiều ngày liền.

“Dạ… Dạ…” Gã cảnh sát không dám giấu giếm: “Nhưng cái thằng đó, có dao… Nó đe dọa tôi…”

“Câm ngay, tôi hỏi thì anh mới được lên tiếng, nếu không tôi sẽ khâu miệng anh lại.” Faigel chuyển mục tiêu sang Đầu Đinh đứng sau gã cảnh sát: “Các cậu biết rõ người bắt cóc vị quý tộc kia là một tên phản loạn thấp hèn, nhưng vẫn chủ động tiếp đón và giúp đỡ bọn họ, không hề báo lại với Đế quốc đúng không?”

“Hừ! Cái đám chó săn của bạo quân như chúng mày mới là đồ thấp hèn!” Đầu Đinh hung hăng trừng mắt nhìn Faigel, chỉ ước gì có thể nhào lên cắn đứt cổ họng cả đám quan liêu của Đế quốc.

“Tôi hỏi cậu cái gì thì cậu cứ trả lời đúng như thế là được rồi, đừng nói những lời thừa thãi.”

Faigel vừa dứt lời, người phụ nữ bên cạnh Đầu Đinh lập tức phát ra tiếng thét chói tai ghê rợn, còng tay của cô ta phóng ra một dòng điện chạy khắp cả người cô ta, chỉ mới mấy giây thôi mà cô ta đã không còn sức để gào thét nữa.

Đầu Đinh trợn muốn rách cả mắt, nhưng cũng không dám lỗ mãng nữa.

“Anh, kể lại chuyện đêm đó gặp hai người kia cho tôi nghe, nếu có gì không khớp với lời khai của những người khác thì anh liệu hồn.” Faigel chỉ vào gã cảnh sát.

Tên cảnh sát liên tục gật đầu: “… Lúc đó tôi kiểm tra đến căn phòng thứ ba trên lầu hai thì phát hiện ra một sợi tóc màu vàng trên giường, ga giường vẫn còn hơi ấm, tôi đoán có người đang trốn trong căn phòng này.”

“Tôi dụ mấy người khác ra ngoài, định một mình quay lại xem thử có thể kiếm chát được chút gì không, thì nhìn thấy… Nhìn thấy tên phản loạn kia đè một người đàn ông xinh đẹp trên giường ôm hôn…”

Bàn làm việc phát ra một tiếng “rầm” thật lớn cắt đứt lời kể của tên cảnh sát, gã ta dè dặt ngẩng đầu lên nhìn vị quan chức cấp cao của Đế quốc này, sau đó nghe thấy đối phương nén giận nhắc nhở gã ta: “Nói tiếp.”

“Người đó khá giống với người mà cấp dưới của ngài miêu tả, tóc dài màu vàng, con ngươi màu đỏ, dáng người cao gầy, còn có một gương mặt hết sức xinh đẹp… Lúc đó tôi cứ nghĩ tên phản loạn kia là một thằng bắt cóc, bắt được một quý tộc xinh đẹp muốn bán đến thành phố Tosa. Gương mặt đó thật sự rất hiếm gặp, nói thật thì cả tôi cũng…”

“****** (Tiếng chửi thề ở quê Faigel)!” Faigel chợt đứng phắt dậy hất tung cái bàn, đồ trang trí và dụng cụ trên bàn đều văng vào mặt gã cảnh sát: “Đừng nói những chuyện dư thừa!”

Gã cảnh sát thấp thỏm rụt người, tiếp tục kể lại cuộc nói chuyện lúc giao dịch với tên phản loạn.

“Các người lại dám làm vậy với cậu ấy…” Faigel nghe xong, cả buổi sau vẫn không nói lời nào. Y không còn cái bàn thứ hai để hất, nắm đấm cứ siết chặt rồi thả ra, thả ra rồi lại siết chặt, cuối cùng Faigel nói một câu: “Cà phê.”

Vaughn đưa cà phê nguội ngắt lên, không dám hó hé, cố gắng hòa làm một với bày trí trong phòng.

“Cho ít đường lại.” Faigel nhấp một ngụm cà phê: “Pha ly khác đưa tới phòng bên cạnh.”

“Dạ vâng.” Vaughn cầm ly cà phê Faigel đưa tới, khép nép rời khỏi phòng.

Vừa bước đến cửa, Faigel chợt nhớ ra điều gì đó, y từ tốn đi tới bên cạnh gã cảnh sát, hỏi: “Lúc đó anh chạm vào mặt cậu ấy đúng không?”

“Dạ… Dạ đúng…” Gã cảnh sát cúi đầu, chỉ dám nhìn mũi giày da sáng loáng của Faigel.

“Một câu cuối cùng – Xin hỏi, là bàn tay nào?”

Hết chương 28