Sarah

Chương 32



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Lâm Thù không để ý kỹ ánh mắt của ngài Kim kia, anh nhanh chóng nghĩ đến một chuyện: “Có phải hắn ta cũng giống Lydia không…”

“Không phải.” Jofasa lập tức phủ nhận: “Tôi nhận ra được.”

“Tôi sẽ tìm người điều tra gốc gác của hắn ta, PCCE – 21 cũng phải đưa đi kiểm tra xem có vấn đề gì không rồi mới sử dụng, đừng lo.” Lâm Thù an ủi hắn.

Bây giờ không còn sớm nữa, Lâm Thù quyết định về nhà ăn cơm trước, buổi chiều sẽ nghiên cứu nhiệm vụ của quý bà Daisy, đề phòng trước vẫn tốt hơn.

Nghe thấy về nhà ăn cơm, vẻ mặt Jofasa lập tức trở nên hớn hở: “Bánh kem.”

“Ngài ăn bữa chính xong đã rồi nói tiếp, phải ăn hết cả rau không được chừa lại.” Lâm Thù không bao giờ nhường bước về mặt quy tắc, thậm chí anh còn chuẩn bị tâm lý để chờ đón vẻ mặt phụng phịu của Jofasa.

Thế mà sự chú ý của Jofasa lại bị cái khác thu hút, hắn nhìn với theo thứ gì đó ở xa xa.

Lâm Thù nhìn theo ánh mắt của hắn, dưới ánh hoàng hôn, một bé mèo nhỏ nhắn đang chạy về phía bọn họ.

Đó là một bé mèo màu cam, bốn chân màu trắng, vóc dáng nhỏ nhắn bé xinh nhìn rất dễ thương. Đúng ra trong khu thành phố mới của Senna không có động vật lang thang, nói không chừng là mèo của nhà nào đi lạc.

Bé mèo chẳng mấy chốc đã chạy đến dưới chân hai người, chỉ dám đi lòng vòng quanh bọn họ giống như sợ người lạ. Lâm Thù ngồi xuống vuốt lưng mèo con, nó lập tức nằm xuống khoe cái bụng ra, nhìn đặc tính này thì biết ngay đây là mèo nhà.

“Ngài thích mèo không?” Lâm Thù ngước đầu lên hỏi Jofasa.

Anh giơ tay lên, bé mèo lập tức ngồi dậy, chạy lon ton đến bên chân Jofasa muốn cào ống quần hắn.

Jofasa giậm chân hù nó, nhưng mắt vẫn cứ nhìn lom lom vào bé mèo, nom có vẻ không ghét nó cho lắm.

“Ngài sợ mèo lang thang có vi khuẩn sao?” Lâm Thù đứng dậy phủi quần: “Tôi không nắm tay ngài được, lát nữa về rửa tay đã.”

Anh cứ nghĩ mình đã biết được lý do tại sao Jofasa lại hành động lạ lùng như vậy, có lẽ hắn thích động vật nhỏ dễ thương, nhưng lo rằng trên người mèo hoang có vi khuẩn, người có sức đề kháng yếu rất dễ bị lây bệnh.

“Nếu thích tôi đi mua một con cho ngài nhé.”

Lâm Thù nghĩ, dù sao Jofasa cũng rất khó nuôi rồi, thêm một cục nợ đời nữa cũng không sao.

Jofasa giậm chân tới lần thứ ba mới đuổi được bé mèo dính người kia, hắn nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Từ lúc quay về đến giờ cơm trưa, Jofasa vẫn cứ buồn buồn, ỉu xìu như cọng bún thiu. Hắn lủi thủi về phòng trùm kín mền đi ngủ, đến cả bánh kem cũng chẳng buồn ăn.

Chuyện này rất kỳ lạ, Lâm Thù cẩn thận nhắn tin cho Irene, hỏi chị những chuyện có liên quan đến Jofasa và mèo. Irene cứ hay bị anh lôi đầu ra hỏi những chuyện nhỏ nhặt, chị phiền muốn chết, nhưng sau khi nghe thấy tình hình của Jofasa, chị lập tức chạy vội đi kiểm tra.

“Lúc ở hoàng cung hắn từng nuôi mèo, nhưng năm ngoái đã chết rồi.” Irene nói.

Lâm Thù hỏi: “Như vậy là nhìn mèo nhớ mèo à?”

“Chắc không đơn giản thế đâu, sau khi mèo của hắn mất, hình như hắn gặp một số vấn đề tâm lý. Có mời chuyên gia đến tham vấn, phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới trở lại bình thường. Tất nhiên cũng có thể là do trái tim hắn mong manh dễ vỡ, dù sao hắn cũng lớn lên trong môi trường như vậy mà.”

“Tôi có thể hỏi hắn không?”

“Tôi không khuyến khích cho lắm, tốt nhất là làm gì đó để dời đi sự chú ý của hắn, đừng cho hắn nghĩ tới những chuyện này nữa. Người ta khó khăn lắm mới trị khỏi, cậu mà hỏi làm người ta tái phát thì khổ.”

“Vậy tôi tặng cho hắn một con chó được không?”

“… Jofasa có lẽ không phải người, nhưng cậu thì là chó thật đấy.”

Irene kết thúc cuộc trò chuyện.

Xem ra không được rồi. Lâm Thù bỏ thiết bị liên lạc xuống, dè dặt mở hé cửa phòng ngủ ra, sau khi xác nhận Jofasa đã ngủ say, anh bèn đóng cửa lại, đi tìm người kiểm tra PCCE – 21 của ngài Kim đưa.



Đó là sự đền bù dành cho hắn, cũng là phần thưởng của hắn.

Ngày hôm sau Faigel mang tới cho hắn một bé mèo lông dài.

Bé này là con lai, không nhìn ra được loại nào, bé có một bộ lông dài mượt mà xinh đẹp, đôi mắt trong veo màu xanh lam nom hệt như hai viên ngọc pha lê, toát lên nét ngây ngô hiếu động nổi bật ở loài động vật nhỏ. Mèo con rất đẹp, làm người ta chỉ muốn ôm bé vào lòng.

Faigel nhìn thấy nó ở nhà bạn, mèo nhà bạn sinh một đàn mèo con, y cảm thấy bé mèo con này rất giống Sachariah, lại nhìn nó thêm một lát.

Người nọ là bạn thân, thấy thế bèn hỏi muốn lấy không thì tặng một bé.

Faigel nghĩ, Sachariah không có bạn.

Cho nên y mang con mèo này vào hoàng cung, muốn dỗ dành nhóc hoàng đế mấy hôm trước còn khóc sướt mướt.

Hắn đã 16 tuổi rồi, không thể dễ dàng rơi nước mắt như thế, vậy là không được, có rất nhiều người đang dòm ngó hắn. Faigel cảm thấy mình không hề sai, nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ không thấy đau lòng cho một Sachariah luôn luôn nhường nhịn.

“Tôi có thể nuôi nó không?” Hoàng đế hỏi.

Bạn xem, nuông chiều quá thì hắn sẽ được nước lấn tới.

“Ngài không có thời gian chăm sóc nó.” Faigel nói.

“Vậy Evan sẽ chăm sóc nó dùm tôi.” Hoàng đế tất nhiên sẽ nhờ vả người mà hắn có thể tin tưởng, giống như đã quên hết chuyện trước đó.

Nhớ thì sao đây? Nhớ sẽ càng buồn thêm, tâm trạng không vui thì sẽ khó chịu, khó chịu sẽ phải kiểm tra, phải chữa bệnh, phải uống thuốc, phải tiêm thuốc, phải làm phẫu thuật. Nếu vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn vẫn có thể tiếp tục nhõng nhẽo với người giám hộ của mình, hắn vẫn luôn làm như vậy.

Đáng ra Faigel phải từ chối, nhưng y đã từ chối Sachariah quá nhiều lần rồi, y cũng nên thỏa hiệp một lần.

“Ngài có thể đặt tên cho nó.” Faigel đồng ý, dù sao chăm sóc Sachariah cũng đã mệt lắm rồi, thêm một cục nợ đời nữa cũng không sao.

Hoàng đế rất vui, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh: “Gọi nó 1103 được không?”

Xem ra hắn cũng cảm thấy con mèo này rất giống hắn. Faigel im lặng, qua một lúc lâu, y nói: “Tôi khuyên ngài không nên gọi nó như vậy, nếu như nó gặp chuyện không may rồi qua đời, ngài sẽ có những liên tưởng không hay.”

Hoàng đế rất sợ chết, rất rất sợ chết, hắn cũng không muốn làm một kẻ sợ chết, nhưng từ lúc bắt đầu thì hắn đã được cài đặt một lệnh cấm là “Không thể chết”. Lâu dài bị tiêm nhiễm, thành ra hoàng đế rất sợ hãi cái chết, điều này tốt, nhưng cũng không tốt.

“Evan vừa mới hứa là sẽ chăm sóc 1103 dùm tôi.”

Hoàng đế xinh đẹp bế mèo con xinh xắn, cùng nhau kêu meo meo meo.

Tôi đã hứa với bố mình là sẽ chăm sóc người thừa kế 1103 còn sót lại trên đời. Faigel nghĩ trong lòng.

“Tôi không thể đảm bảo nó sẽ không gặp tai nạn.”

Y thật sự không thể đảm bảo nó sẽ không gặp “tai nạn”.



Jofasa ngủ trưa rất lâu, Lâm Thù đến thăm hắn mấy lần, không nhịn được gọi hắn dậy.

“Ngài… Tôi định hỏi ngài muốn uống trà chiều không, tôi đã pha nước mật ong cho ngài rồi, ngài có thể ăn một miếng bánh kem.”

Lâm Thù lay vai Jofasa, hoàng đế còn chưa tỉnh ngủ chỉ nghe thấy mỗi nước mật ong và bánh kem, bèn lim dim bước xuống giường đi tới phòng ăn với Lâm Thù.

Jofasa còn chưa tỉnh táo nên không thèm mở mắt, hàng mi nhỏ dài rũ xuống, ngồi gục đầu trước bàn ăn đờ đẫn ra đó. Lâm Thù để ly nước mật ong xuống bên tay hắn, cả buổi sau hắn mới nhận ra, bèn bưng lên uống một hớp.

“Ngài cẩn thận kẻo sặc.” Lâm Thù cầm ly qua, thở dài, dùng dao nĩa cắt bánh kem đút cho Jofasa: “Nói a nào…”

Jofasa hí mắt, chần chừ một lát rồi mở miệng ra ăn bánh kem.

“Mấy hôm nữa tạm thời không thể ăn bánh kem, nhưng tôi sẽ chuẩn bị bánh ngọt khác cho ngài.” Lâm Thù đút từng muỗng từng muỗng cho Jofasa, cố gắng đánh thức hắn: “Flora biết làm bánh quy, chúng ta có thể nhờ cô ấy.”

“Bánh quy bơ…”

Giọng của Jofasa vốn đã rất êm tai, bấy giờ còn nghèn nghẹn như giọng con nít, Lâm Thù nghe xong mà trái tim xốn xang, tự nhiên lại không muốn đánh thức Jofasa nữa.

Anh chột dạ lau vết kem bên môi Jofasa: “Bánh quy bơ không được, ngài…?!”

Jofasa mặc định những thứ đưa lên miệng đều ăn được, bèn vô thức ngậm lấy ngón tay của Lâm Thù, mút mát nhẹ nhàng.

Lâm Thù chợt ngây ra như phỗng, anh nhìn xuống làn môi nhạt màu của Jofasa, theo động tác nhai nuốt của hắn, thỉnh thoảng anh lại thấy đầu lưỡi đỏ hồng lấp ló trong vòm miệng ai kia, gương mặt xinh đẹp vô ngần tỏ vẻ giận dỗi vì nhai mãi mà chẳng thấy mùi vị gì. Ngay lúc Lâm Thù còn đang ngơ ngác, Jofasa chớp chớp mắt, nhả ngón tay trong miệng ra.

Một sợi chỉ bạc mỏng dánh rơi xuống, Lâm Thù sực tỉnh, anh vội vàng rút ngón tay dính đầy nước bọt về, lấy khăn giấy lau, rồi rút thêm một tờ lau miệng cho Jofasa.

Răng nanh của Jofasa bén thật, suýt nữa cắn rách da anh rồi.

“Sao anh lại đút ngón tay vào chứ? Đau lắm.” Jofasa chau mày, vết chai trên ngón tay Lâm Thù cọ vào niêm mạc miệng của hắn, cơn đau nhoi nhói này làm hắn hoàn toàn tỉnh ngủ, bụm má hỏi Lâm Thù.

“Ngài đừng nói chuyện nữa…” Lâm Thù đẩy ghế đứng dậy, đôi mắt nhìn dáo dác xung quanh: “Tôi đi rửa tay.”

Anh nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, vốc nước lạnh vỗ lên mặt mình, trong căn phòng vệ sinh rộng rãi, tiếng tim đập thình thịch của anh vang rõ mồn một.

Tại Lambert sáng nay cãi nhau với anh làm bây giờ đầu anh toàn nội dung người lớn.

Anh tuyệt đối không có ý nghĩ gì bậy bạ với Jofasa.

… Chắc không đâu.

… Ha?

Hết chương 32