Sarah

Chương 36



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Người kia còn chưa kịp ra tay thì Lâm Thù đã dứt khoát quay lại tóm lấy bàn tay cầm dao của kẻ nọ, quật người đó xuống dưới đất, ghì chặt đến khi kẻ đó liên tục kêu đau rồi xin lỗi.

Lúc đầu Lâm Thù vẫn chưa nhìn rõ đấy là ai, nhưng nghe giọng thì nhận ra đối phương lại là phó giám đốc Mã trong sở nghiên cứu của ngài Kim, khu vực bọn họ đang dừng xe ở gần sở nghiên cứu của phó giám đốc Mã.

“Phó giám đốc Mã? Ông đang làm gì vậy?”

Phó giám đốc Mã khó khăn ngước mặt lên nhìn Lâm Thù, cách một lớp mặt nạ phòng độc nên không nhìn thấy mặt Lâm Thù, nhưng nhận ra có lẽ Lâm Thù biết ông, thế là vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ vì nghe mấy tin tức kia nên tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới tấn công cậu, cậu bỏ qua cho tôi đi!”

Lâm Thù không buông tay, anh giật con dao của phó giám đốc Mã, hỏi: “Tin tức gì?”

“Có người nói, chỉ cần giết một người sống sau đó ăn tim của người đó trong vòng mười phút, vậy thì có thể ngăn ngừa virus…” Phó giám đốc Mã run rẩy giải thích: “Có rất nhiều người làm như vậy, tôi cũng bị người ta tấn công, nếu không phải tôi biết võ thì chắc tôi đã bị hại rồi… Tôi…”

Lâm Thù nghe mà nhức cả đầu, đến một người chưa tốt nghiệp cấp Ba như anh mà còn biết đây chỉ là lời đồn linh tinh thất thiệt: “Dù gì ông cũng là người có ăn có học, sao đến cả chuyện này cũng tin vậy?”

“Nhưng mà, nhưng mà có rất nhiều người cũng làm như vậy… Tôi đã hết cách rồi, tôi không thể chết…” Chẳng mấy chốc phó giám đốc Mã đã khóc như mưa: “Cậu tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi vẫn còn một đứa cháu gái chín tuổi ở nhà…”

Lâm Thù cũng có thể hiểu tâm trạng của phó giám đốc Mã, trong hoàn cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể nhiễm virus rồi tử vong như thế này, con người phải chịu áp lực tinh thần rất lớn, bản năng sống sẽ thôi thúc bọn họ tìm đủ mọi cách để sống tiếp, cho dù độ khả thi của những phương pháp ấy chẳng đáng kể.

Tất nhiên đây không phải lý do để bọn họ làm hại người khác.

“Tôi hỏi ông một số chuyện, ông phải trả lời thật cho tôi biết, rồi tôi sẽ thả ông đi.” Lâm Thù nghĩ đến chuyện phó giám đốc Mã và ngài Kim là đồng nghiệp, nói không chừng sẽ biết được gốc gác của người kia: “Ngài Kim trong sở nghiên cứu của mấy ông, bây giờ hắn ta đang ở đâu?”

Cổ tay phó giám đốc Mã sắp bị Lâm Thù bẻ gãy, tất nhiên không dám nói dối: “Cậu ta? Buổi chiều hôm nay cậu ta đã dẫn Đình Đình, cũng chính là cháu gái tôi đến thành phố khác du lịch rồi… Nói mấy hôm nữa mới về, sao cậu ta lại may mắn như vậy chứ… Nếu tôi đi chung với bọn họ thì tốt rồi…”

Cái này không phải may mắn, mà rõ là ngài Kim đã biết trước Senna sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế mới chuẩn bị chuồn đi trước. Lâm Thù thả lỏng tay ra, anh vẫn còn nhiều mối nghi ngờ đối với ngài Kim, nhưng bây giờ không phải lúc để ý những chuyện này: “Ông ở thành phố Senna bao lâu rồi? Có rành đường xá ở đây không?”

“Hơn hai mươi năm rồi, tôi ở đây hơn hai mươi năm rồi…” Phó giám đốc Mã nói.

“Ngoại trừ mấy tuyến đường chính thì còn cách nào ra khỏi Senna không?” Lâm Thù hỏi.

Người chỉ đường cho Lâm Thù vừa mới nói cho anh biết, sau khi các tuyến đường chính ra khỏi thành phố của Senna bị phong tỏa, Đế quốc cũng đã chặn các con đường khác, tuyến đường được trù tính cho anh đã không đi được nữa rồi, bọn họ đang tìm cách khác.

Phó giám đốc Mã suy nghĩ một lát mới hiểu ra Lâm Thù đang tìm cách ra khỏi thành phố: “Senna có tuyến tàu điện ngầm dẫn tới đô thị vệ tinh Hector, dù đã dừng hoạt động rồi… Nhưng nói không chừng có thể đi ra ngoài.”

Lâm Thù nhắn tin cho người chỉ đường để xác nhận lời của phó giám đốc Mã, người nọ bảo tin này chính xác.

“Được rồi, cảm ơn ông.” Lâm Thù đứng dậy phủi tay: “Đừng có tin mấy tin đồn thất thiệt kia nữa, muốn sống thì tìm chỗ nào an toàn trốn đi.”

Anh vừa nhấc chân lên thì phó giám đốc Mã chợt túm lấy ống quần của anh, vẻ mặt như kiểu muốn nói lại thôi.

Phó giám đốc Mã sống đến từng tuổi này, ông hiểu không phải người nào cũng là Đức mẹ Maria, Lâm Thù tha cho ông một lần là vì nể mặt ông đã cung cấp thông tin có ích, nếu ông lại được voi đòi tiên, nhờ Lâm Thù chở mình ra khỏi thành phố này thì hơi bị mơ tưởng.

Huống chi nhìn ông cũng không giống kiểu người đáng thương có thể khơi dậy lòng trắc ẩn của người ta.

“Lối ra chính của tuyến tàu điện ngầm chắc cũng bị phong tỏa rồi, nhưng có một sân ga đặc biệt, nói không chừng có thể vào.” Phó giám đốc Mã lên ý tưởng, ông nhìn về phía Lâm Thù với ánh mắt chờ mong: “Đó là sân ga dành cho thành phần trí thức bắt xe, bình thường chỉ tiếp người giàu và nhân viên cấp cao, tôi có đi qua đó mấy lần, tôi có thể dẫn hai người qua đó…”

Lâm Thù hơi khựng lại, thấp giọng hỏi đồng bọn của mình có biết tình hình cụ thể hay không.

Người nọ nói cũng có thể, nhưng quân phản loạn ở Senna không dính líu gì nhiều đến Chính phủ, không biết tình huống cụ thể, có thể tra giúp Lâm Thù thử xem sao.

“Tôi biết rồi.” Lâm Thù cầm con dao của phó giám đốc Mã, cuối cùng thở dài một hơi: “Đẩy xe lên dùm tôi cái đã.”

Phó giám đốc Mã mừng húm, lập tức chạy vọt lên đẩy xe giùm Lâm Thù. Lâm Thù đứng bên cạnh phỏng đoán, với sức của phó giám đốc Mã, có khi vật cổ tay cũng không vật lại Jofasa, bây giờ ông không có vũ khí nên không có tính uy hiếp.

Đến khi đẩy xe xong, phó giám đốc Mã theo Lâm Thù lên xe, ông ngồi ở ghế sau, nhìn thấy Jofasa ngồi ở ghế phụ, bấy giờ mới nhớ ra Lâm Thù là ai: “Là thằng nhóc cậu…”

“Ông chỉ đường được rồi, đừng đụng tay đụng chân.” Lâm Thù khởi động xe, cảnh cáo phó giám đốc Mã: “Ông dám đụng vào ngài ấy thì tôi sẽ vặt đầu ông xuống.”

Nãy giờ Jofasa vẫn quan sát hai người kia qua kính chiếu hậu, người có thính lực tốt như hắn không cần Lâm Thù phải giải thích rõ ngọn nguồn, nhưng có thể hiểu được ánh mắt dặn dò hắn cẩn thận của anh.

So với Lâm Thù thì mọi người đều thấy Jofasa dễ đối phó hơn, cho dù bây giờ phó giám đốc Mã không có lý do để tấn công bọn họ, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Lâm Thù chấp nhận chở phó giám đốc Mã không chỉ vì muốn ông chỉ đường, một lý do khác là anh muốn biết chuyện liên quan đế ngài Kim, đứng đây hỏi chuyện không phải ý kiến hay, dọc đường có thể từ từ hỏi.

Hơn nữa trước đó anh nhận được tin nhắn của Flora, huyết thanh virus Tess có hiệu quả, nếu bọn họ bị truyền nhiễm thì cứ tiêm thẳng vào người là được, vì thế cũng không cần lo lắng phó giám đốc Mã có mầm bệnh tiềm ẩn.

Theo lời kể của phó giám đốc Mã, đầu năm nay ngài Kim mới nhảy dù xuống sở nghiên cứu của bọn họ, cư xử khéo léo nhiệt tình, đầu óc linh hoạt, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn họ, nhưng không một ai biết được gốc gác của hắn ta.

Phó giám đốc Mã đã tới cái tuổi về hưu, không tham gia vào những hạng mục nghiên cứu mới trong sở, cho nên không biết rõ liệu hạng mục nghiên cứu của bọn họ có liên quan đến virus Tess hay không.

Ngài Kim thường xuyên đi công tác, công việc cụ thể thì phó giám đốc Mã không biết.

Theo thông tin ghi trong giấy tờ, ngài Kim là người Đế quốc, là con lai, còn lai với nước nào thì không rõ.

Sân ga nằm ở chỗ khá vắng vẻ, bọn họ chạy hơn một tiếng mới tới, may mà trên đường không gặp nguy hiểm, ba người đều an toàn lành lặn.

Lâm Thù bước xuống xe, đeo balo Flora đã chuẩn bị cho mình, giắt sẵn vũ khí trên người, vì chưa chắc gì chỉ có đám bọn họ xuống trạm tàu điện ngầm.

Trong balo có một ít thức ăn, tuyến đường ray rất dài, nếu bọn họ không ra được ở trạm Hector thì có lẽ phải đi thêm mấy tiếng nữa. Anh thì không sao, nhưng thể lực của Jofasa không chịu nổi, Lâm Thù đã chuẩn bị sẵn tinh thần để dừng chân nghỉ ngơi hoặc cõng theo Jofasa.

Jofasa mở cửa xe, gió đêm lạnh lẽo ùa tới làm hắn rụt người về.

Trên đầu bọn họ có trực thăng bay qua, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cánh quạt, đó là máy bay của Chính phủ Đế quốc.

“Linn.” Hắn gọi Lâm Thù.

Lâm Thù đang cắt hàng rào vây ngoài trạm xe, nghe Jofasa gọi, anh dừng tay lại, hỏi hắn “Có chuyện gì”.

“Anh hiểu không? So với việc mang tôi về tổng bộ của các anh, chuyện quan trọng nhất bây giờ là hai người chúng ta đều có thể sống tiếp.” Cách một lớp khẩu trang, giọng Jofasa nghe có vẻ ồm ồm: “Tôi cảm thấy anh không muốn chết, tôi cũng không muốn chết.”

“Đó là tất nhiên.” Lâm Thù đi tới bên cạnh Jofasa, giúp hắn cài lại nút áo trên cùng để tránh để gió lạnh lọt vào cổ áo của hắn, anh nói giỡn: “Nào có ai nỡ để ngài chết.”

Jofasa ngước mặt lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm treo trên trời: “Có một cách đơn giản hơn.”

“Sao cơ?”

“Liên lạc với Đế quốc, kêu quân đội đến đón chúng ta, tôi có thể bảo vệ anh. Tôi vẫn còn một chút đặc quyền nho nhỏ như vậy.” Jofasa nói.

Lâm Thù bật cười: “Tôi còn tưởng ngài muốn nói gì nữa chứ, lúc này kêu tôi đầu hàng hơi bị trễ rồi nhỉ, huống chi bây giờ chúng ta còn chưa đến bước đường cùng mà.”

“Chúng ta đi dọc theo tuyến đường ray đến đô thị Hector, tính kỹ thì cũng phải mất mười tiếng, cộng thêm tình trạng phức tạp dưới lòng đất, chắc phải lâu hơn nữa.” Jofasa cho bàn tay lạnh cóng vào túi áo: “Khoan nói đến những mối nguy hiểm ẩn giấu trong đó, sau mười tiếng nữa, anh cũng không thể dẫn tôi đến đô thị Hector một cách an toàn.”

“Có lẽ bây giờ Đế quốc bỏ mặc nơi này, nhưng mười tiếng đồng hồ cũng đủ cho bọn họ suy luận ra được có lẽ sẽ có người thử mò ra khỏi thành phố theo tuyến đường sắt dưới lòng đất, mà trước đó bọn họ không thể ngăn lại được. Nhằm xoay chuyển tình hình, bọn họ sẽ phải tìm cách khác, ví dụ như trực tiếp khóa cổng trạm xe ở ven đường, để tất cả mọi người chết dí ở bên trong, đây chỉ là một cách trong hàng loạt cách xoay chuyển tình hình.”

“Cho dù không có tôi, một mình anh cũng chưa chắc có thể thoát thân.”

Sân ga nằm ở nơi hẻo lánh, gần đó không có nhà cao tầng, đèn đường gần đó nhất cũng cách khoảng một trăm mét. Ánh sáng nhạt nhòa tỏa ra từ vầng trăng cong cong hắt xuống đuôi tóc Jofasa, hắn đang nhìn Lâm Thù, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú.

Phó giám đốc Mã tinh ý nhìn thấy Lâm Thù ra dấu bảo ông tự tránh mặt đi.

“Haiz… Sachariah, thật ra tôi vẫn luôn có ảo giác.” Lâm Thù thở dài một hơi, làn hơi trắng biến mất bên môi anh: “Đối với việc quay về hoàng cung, tôi cứ cảm thấy ngài không mong ngóng điều đó cho lắm, cũng không nóng lòng nằng nặc phải về cho bằng được. Dường như việc về lại hoàng cung chỉ là một chuyện ngài cần phải làm mà thôi, chứ không xuất phát từ mong muốn của ngài. Cho nên, tôi muốn hỏi ngài, có phải quay về sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đó đối với ngài hay không? Hay thật ra… Ngài cũng không muốn về cho lắm?”

“Nếu không phải thì cứ xem như tôi chưa nói gì đi…”

Jofasa cụp mắt xuống, dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ tươi sáng ngời bị vùi vào đêm đen.

Qua một lát, hắn mới nhẹ giọng nói.

“Như nhau cả.”

“Tôi chẳng có gì hết.”

“Lúc còn nhỏ tôi cứ nghĩ thế giới này xoay quanh mình, mãi đến một ngày, yêu cầu tôi đưa ra không được đáp ứng, bấy giờ tôi dần dần hiểu được, thì ra không phải cái gì tôi cũng có, thì ra không phải ai cũng thích tôi… Thì ra tôi không phải trung tâm của thế giới này.”

Hắn từng có những mơ mộng ngây thơ ngốc nghếch như trẻ con, nhưng giấc mơ ấy chính là bong bóng được dệt nên từ người một người trưởng thành, chỉ cần hắn mở mắt, nó sẽ vỡ tan.

Lâm Thù không hiểu hết những hàm ý trong lời Jofasa, anh vô thức muốn lên tiếng an ủi, những lời nói đẹp đẽ và vô bổ suýt nữa đã thốt ra từ miệng của anh.

Cuối cùng anh không nói gì, chỉ ôm chầm lấy Jofasa: “Cá với tôi một lần nhé, đến khi chúng ta an toàn rời khỏi đây, ngài hãy nói cho tôi biết điều mà ngài mong muốn, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ dốc hết sức làm cho ngài.”

“Nếu ngài chịu mở lời, tôi cũng muốn nghe về quá khứ của ngài.”

Jofasa đứng im tại chỗ, cuối cùng hắn đẩy Lâm Thù ra: “Tôi chỉ tin anh một lần.”

Hắn từ từ nhắm mắt lại, luồng không khí xung quanh chợt rối loạn, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

“Xin hãy cố gắng bảo vệ tôi, tôi mong rằng khi tỉnh lại, mình sẽ ở một nơi an toàn.”

Mũi chân của hắn bay lên khỏi mặt đất, cả người đều lơ lửng giữa không trung.

Lâm Thù kéo hắn vào lòng, hắn cũng giữ nguyên tư thế nằm im trong lồng ngực Lâm Thù, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, ngoại trừ việc lơ lửng thì nhìn chẳng khác gì ngủ thiếp đi.

Hết chương 36