Sarah

Chương 47



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Faigel nghiến răng, y hơi tăng âm lượng lên, giọng nói trầm thấp vẫn đều đều như cũ: “Sachariah… Tôi sẽ không hỏi ý kiến của ngài nữa, mỗi một lời nói và hành động của ngài đều quyết định tương lai của ngài.”

“Không thiếu người thay thế cho ngài.”

Jofasa chỉ im lặng nhìn Faigel.

Hắn biết Nghị sự các hoàn toàn không xem hắn như một con người, mỗi lần nhắc tới hắn, bọn họ như nhắc đến một cái máy cần tập trung bảo trì.

Tốt nhất là hắn không có chính kiến của mình, chỉ cần đội vương miện lộng lẫy và điều hành Đế quốc này là được.

Nếu như hắn hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát, hoàng đế đời tiếp theo sẽ được khởi động, lúc đó hắn sẽ bị vứt bỏ giống như số 799.

Jofasa ngước cằm lên, hơi nghiêng đầu, hắn như trút bỏ sự dựa dẫm và phục tùng đối với Faigel, vẻ mặt từ từ toát lên sự uy nghiêm trời sinh. Nếu như Lâm Thù còn sức bò dậy, anh sẽ phát hiện ra, Jofasa lúc này giống hệt như lần đầu hai người gặp nhau.

Đó là điệu bộ của kẻ bề trên nhìn xuống mọi người.

Trong miệng Jofasa phát ra một vài âm tiết hoàn toàn không giống với ngôn ngữ của bất cứ con người nào, mặt Faigel thoắt cái tái nhợt, y chưa kịp xoay người thì đã nghe thấy cửa xe mở ra đóng lại, sau đó, nòng súng lạnh lẽo chĩa vào eo y.

“Đừng nhúc nhích, thưa ngài Faigel.”

Đó là người còn lại ở trên xe.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Faigel chỉ dẫn theo một tên công binh để xác định vị trí của Jofasa. Y không muốn để quá nhiều người nhìn thấy một mặt phản nghịch của Jofasa, hơn nữa sức chiến đấu của một công binh cũng đủ để giải quyết cả Jofasa lẫn Lâm Thù gần như không có sức phản kháng. Song, y không ngờ rằng tên công binh này sẽ trở thành biến số.

Jofasa có quyền điều khiển nhất định đối với công binh, điều kiện tiên quyết là hắn phải ở trong trạng thái hoàn hảo, có thể nắm chắc quyền kiểm soát công binh. Bình thường Jofasa sẽ cố gắng không tiếp xúc với công binh, để tránh việc không thể kiểm soát được bọn họ, trái lại còn gợi lên ham muốn chinh phục của công binh.

Hắn gần như chưa bao giờ chủ động ra lệnh cho công binh làm gì cho mình.

Hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

“Anh làm rất tốt, anh tên là gì?” Jofasa nhìn người đàn ông mặc quân trang ở đằng sau Faigel, mỉm cười hỏi.

Nụ cười của hắn rất nhạt nhòa, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc, nhưng người đàn ông kia lại trở nên hưng phấn, thậm chí vẻ mặt còn toát lên sự vui mừng thấp thỏm: “Tôi là Ulysses Normand, thưa bệ hạ.”

“Ulysses, một cái tên rất hay, tôi nhớ rồi.” Jofasa gật đầu với anh ta.

“Cảm ơn, đây là vinh hạnh của tôi!” Người đàn ông siết chặt tay trái không bị thương của Faigel, chộn rộn hỏi: “Tôi có thể đi theo ngài không? Có tôi bảo vệ cho ngài, tôi sẽ không để bất cứ ai làm trái lại ý muốn của ngài, tuyệt đối không!”

“Tất nhiên rồi.” Jofasa trả lời: “Nhưng trước đó anh phải đưa Evan về đã, đây là lễ phép cơ bản, tôi không muốn để cha chú của mình phải hứng gió lạnh ở ngoài.”

“Nhưng mà…” Người đàn ông hơi chau mày: “Có khi nào ngài sẽ nhân lúc tôi quay về để bỏ trốn không? Ngài biết đó, tôi muốn ở bên ngài biết nhường nào cơ mà, tôi không giống những kẻ khác, tôi sẽ không làm hại ngài… Ngài phải tin tưởng tôi.”

Công binh rất khó kiểm soát, trong trạng thái suy yếu thế này mà hắn còn cố điều khiển công binh, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng. Sự kính nể và hảo cảm của công binh dành cho hắn phải được cân bằng, khi lòng kính trọng không ngăn được ham muốn tiếp cận hoàng đế, hắn sẽ không thể điều khiển được người đàn ông này, hơn nữa còn dẫn đến hậu hoạ khôn lường.

Hàng mi màu vàng của Jofasa thoáng cụp xuống, hắn cố gắng hạ thấp giọng, giọng nói tràn đầy từ tính và khàn khàn: “Tất nhiên là tôi tin anh, Ulysses thân mến, nhưng tôi không cần một con chó dại không đeo vòng cổ.”

“Tôi chỉ cần một con chó biết nghe lời.”

Vẻ cuồng nhiệt trên mặt người đàn ông lập tức vơi đi ba phần, không có công binh nào lại vui vẻ khi bị hoàng đế ghét bỏ.

Có thể bị hoàng đế lừa gạt và có thể lấy được thiện cảm từ hoàng đế, hai kết quả khác nhau làm anh ta có hơi chần chờ. Trong chốc lát phân vân này, một viên đạn bắn xuyên qua xương bánh chè của anh ta, đầu gối anh ta nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

Ngay sau đó, viên đạn thứ hai lập tức bắn vào lòng bàn tay của anh ta, làm cây súng trên tay anh ta theo đó rớt xuống đất. Trong cơn đau đớn dữ dội, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía viên đạn bay tới.

Tên phản loạn bị đánh bại ngay từ đầu chẳng biết đã bò dậy từ lúc nào, tay phải cầm súng của anh đầm đìa máu tươi, con chip từng gắn vào người anh bị vứt sang một bên. Mặt anh tái nhợt như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh nhễ nhại cả người, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.

“Đừng nhúc nhích, anh Ulysses.” Lâm Thù gạt mồ hôi lạnh trên trán, đi về phía trước mấy bước, kéo Jofasa ra che chắn ở đằng sau: “Anh cũng vậy, thưa anh Faigel.”

Trong lúc Jofasa đang giằng co với Faigel và Ulysses, Lâm Thù từng được huấn luyện đã lấy lại sức sau khi bị điện giật. Nhân lúc không ai chú ý đến mình, anh cắn răng xé toạc vết khâu ở sau lưng, móc món đồ chơi từ trên trời rơi xuống kia ra khỏi người mình.

Ulysses vẫn còn bị suy nghĩ của Jofasa dẫn dụ, chỉ có Lâm Thù nhìn thấy, bàn tay Jofasa để sau lưng không ngừng siết chặt lại, đó là thói quen của Jofasa khi hắn căng thẳng.

Hắn đang sợ.

Hắn luôn sợ những người như Lydia, Kathy, Ulysses.

Rõ là rất sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy can đảm để lợi dụng bọn họ, vờ bày ra vẻ mặt thoải mái kiểm soát tình hình, vì mình… Cho dù khả năng vì mình là rất nhỏ. Lâm Thù dùng bàn tay sạch sẽ nắm lấy tay Jofasa, anh không quay lại nhìn hắn, mà nhìn thẳng vào Faigel vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng toát lên sự nghiêm túc và chăm chú hơn bao giờ hết.

“Tôi sẽ không giao ngài ấy cho một đám người điên chưa bao giờ xem ngài ấy là con người.”

Lưng anh ướt đẫm, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ hai lớp quần áo, chiếc áo khoác vốn đã sẫm màu nay lại càng tối hơn.

Jofasa duỗi tay ra sờ lên phần vải đậm màu kia, ngón tay rướm chút máu.

Hắn lướt qua vai Lâm Thù, nhìn về phía Faigel, sắc mặt người giám hộ của hắn đã không còn u ám như lúc đầu, trái lại, cả người y còn toát lên sự mệt mỏi và suy sụp rất khó tả. Hắn chưa bao giờ hiểu được Faigel đang nghĩ gì, bây giờ cũng nhìn không hiểu.

Faigel quá khó hiểu.

Lâm Thù thì lại rất dễ hiểu.

Mỗi người đều khác nhau.

Mây đen vần vũ như sắp rơi xuống ở cuối chân trời, gió lớn gào thét ùa đến từ phương xa, dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa, thỉnh thoảng dự báo thời tiết cũng không chính xác cho lắm.

Rốt cuộc có mưa không nhỉ? Hắn không mang dù, trời mưa sẽ bị ướt, bị ướt sẽ đổ bệnh, đổ bệnh sẽ rất khó chịu, hắn không muốn bị bệnh. Uống thuốc rất đắng, tiêm rất đau, làm phẫu thuật càng đau hơn…

Hắn cứ miên man nghĩ về những chuyện không liên quan đến tình hình hiện tại, mãi đến đi Faigel nói.

“Tôi mặc kệ ngài, Jofasa.”

Người giám hộ của hắn không màng đến mũi súng của Lâm Thù, xoay người đi tới xe, xách một cái vali ra khỏi xe.

Trong lúc đó, viên đạn của Lâm Thù sượt qua vành tai y, y vờ như không thấy.

“Nhớ cho kỹ những gì hôm nay anh nói, dù bất cứ giá nào cũng không thể để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của anh.” Faigel để vali xuống đất, y nhìn xoáy vào Lâm Thù: “Cậu ấy còn yếu ớt hơn những gì anh tưởng tượng.”

Sau đó y kéo Ulysses về xe, tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe về dọc theo con đường khi đến, dứt khoát và quả quyết hệt như cách hành xử xưa giờ của y, không dây dưa dài dòng.

Trên con đường vắng vẻ chỉ còn lại hai người Jofasa và Lâm Thù.

Lâm Thù chợt xoay người lại, bây giờ anh không có sức đâu mà lo nghĩ nhiều chuyện như thế, nào là Faigel, Đế quốc, quân phản loạn, Nghị sự các… Mấy chuyện rối ren đó nào quan trọng bằng giờ phút này.

Anh ôm chầm lấy Jofasa, động tác nghiêng người quá mạnh, thậm chí làm Jofasa đứng không vững ngã xuống đất. Nhưng anh đã kịp thời đỡ lấy gáy Jofasa, ngay khi hai người té xuống mặt đường xi măng đầy cát đá, anh hôn lên đôi môi của Jofasa.

Đây không phải lần đầu tiên anh hôn Jofasa, nhưng đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ chộn rộn xao xuyến, muốn quấn quýt môi lưỡi, muốn ngậm lấy bờ môi của người nọ mút mát, muốn chiếm lấy hơi thở của Jofasa.

Jofasa ngơ ngác chớp mắt, hắn không đẩy Lâm Thù ra, cũng không hùa theo anh, hắn chỉ cảm thấy môi mình hơi tê.

Trước khi mất hết lý trí, Lâm Thù thở hổn hển đứng dậy: “Xin lỗi.”

“Sao cơ?” Jofasa ngu ngơ hỏi.

“Xin lỗi, xúc phạm ngài rồi… Đây có thể xem như quấy rối tình dục.” Lâm Thù kéo Jofasa dậy, phủi bụi đất trên người cho hắn: “Nhưng mà… Tôi cũng đành chịu, tôi thích ngài.”

Jofasa vẫn không hiểu cho lắm: “Tôi biết, tôi cũng thích anh.”

“Cái này không giống, tôi với ngài khác nhau.” Lâm Thù sờ lên má Jofasa: “Tôi thích ngài, là kiểu muốn sống chung với ngài, muốn trở thành người yêu của ngài, muốn cưới ngài, muốn sinh con với… À cái này không cần, nói chung kiểu thích của tôi là muốn làm bạn với ngài cả đời.”

Suy nghĩ của Jofasa trở nên trì trệ.

“Chẳng phải ngài coi nhiều phim truyền hình lắm à? Ngài có thể xem tôi như… Như Selena chẳng hạn.” Lâm Thù nhớ đến bộ phim mà Jofasa thích coi, đó là câu chuyện kể về nàng Selena dũng cảm theo đuổi tình yêu: “Tôi thích ngài, tôi muốn theo đuổi ngài.”

Jofasa xoay mặt đi: “Nhưng anh không đẹp bằng Carol.”

Lâm Thù phì cười: “Vậy ngài hãy cho mình là Selena đi.”

“Tôi không đẹp bằng cô ấy.”

“Không, chuyện này tôi hoàn toàn không đồng ý.” Lâm Thù lắc đầu: “Trên thế giới này không có người nào đẹp hơn ngài.”

Anh nhìn vào con người mà anh cho là đẹp nhất trên đời này, nở một nụ cười dịu dàng và xán lạn, thốt lên những lời từ tận đáy lòng:

“Tôi biết có lẽ ngài sẽ thấy khó khăn trong việc phân biệt rõ hai thứ tình cảm này, tôi cũng sẽ không vì tình cảm cá nhân của mình mà lừa gạt ngài, để ngài ở bên tôi trong khi ngài không biết gì cả. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi ngài.”

“Đến khi ngài hiểu ra và có tình cảm như vậy đối với tôi… Tất nhiên, nếu đến lúc đó mà ngài từ chối tôi thì cũng là quyền tự do của ngài.”

“Nhưng tôi nghĩ chắc mình cũng không tệ lắm đâu, nếu được thì không bị ngài từ chối vẫn tốt hơn.”. truyện kiếm hiệp hay

Hết chương 47