Sát Thần

Chương 289: Cách không nhìn nhau



- Ma Kỳ Tha đại nhân!

Một tiếng rít gào chói tai từ bên trong tầng mây đen dày đặc trên trời truyền ra, trong ma vân dày đặc có một tên Ma nhân chỉ có một mắt, gương mặt toàn hoa văn xanh lá, thân hình gầy yết giống như thân trúc lay động như ẩn như hiện bên trong tầng mây.

- Tộc trưởng tộc ta hỏi lúc nào có thể xuất phát?

Vẻ mặt Ma nhân độc nhãn kia tạm xem như là cung kính, ở bên trong ma vân dày đặc còn chắp tay.

- Bảo Tà Nhãn chờ đó.

Ma Kỳ Tha ngẩng đầu hống to một tiếng, một luồng tà khí xung thiên trực tiếp lao vào tầng mây chấn động đến mức làm tên tộc nhân Độc Nhãn tộc liên tục quay cuồng trong ma vân. Hồi lâu sau mới ổn định lại được thẩn thể, mặt mày khổ sở mà lướt đi trong ma vân, nháy mắt đã biến mất.

Ma Kỳ Tha hừ lạnh một tiếng, ngồi thẳng xuống đài xương đầy khí phách, đột nhiên đưa tay đánh ra một trảo giữa hư không.

Một tia chớp màu đen bỗng bắn ra ở giữa hư không.

Thời không như bị xé rách, từng đầu lâu còn loang lổ vết màu từ bên trong hiện ra, những đầu lâu này hình dạng khác nhau là của các chủng tộc. Con ngươi của rất nhiều đầu lâu còn rất sống động, còn có một số đầu lâu vẫn còn da đầu bao phủ, dường như mới bẻ khỏi cổ người.

Một đám đầu lâu tựa như đang nhỏ máu chuyển động phía sau Ma Kỳ Tha như vòng hào quang của thần phật.

Rất nhiều luồng khói đen tà ác khủng bố bốc lên từ trong hốc mắt trống rỗng của mấy trăm đầu lâu còn chảy máu đầm đìa, như quỷ hồn chui vào trong tai của Ma Kỳ Tha, nháy mắt đã không thấy nữa.

Đôi mắt điên cuồng của Ma Kỳ Tha dần biến từ màu đen thành trong suốt, bên trông dường như ẩn chứa vô tận năng lượng linh hồn.

- Ma Nhãn Thông!

Hai tay Ma Kỳ Tha chắp trước ngực, hai mắt bỗng nhắm lại, sau lưng mấy trăm đầu lâu đang chuyển động bỗng ngừng lại không chuyển động.

Một chùm sáng đen bỗng chốc từ sau gáy Ma Kỳ Tha bay ra, như cắt đứt hư không vượt qua hàng tỷ dặm, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Tuyết Long đảo.

Ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Thạch Nham chia ra ba hướng lần lượt đứng ở sau lưng Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh và Tạp Ba, sắc mặt bọn họ đều nghiêm túc, âm thầm đề phòng.

Ánh sáng rực rỡ hình thành một quầng sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy được che lấp đỉnh đầu sáu người và bao phủ cả khu vực xung quanh đây.

Từng tia lực lượng tinh thuần ngưng luyện lại liên tục từ bên trong mười ngón tay của Đế Sơn, Vũ Nhu bắn ra, rót vào trong tấm màn ánh sáng trên trời nhằm tăng thêm nguồn lực lượng ổn định để có thể ngăn cản bất cứ dao động nào.

Ba phút trôi qua.

Linh hồn ba người Dịch Thiên Mạc liên kết thi triển Khiên Hồn Dẫn Thần thuật của Âm Mị tộc để dùng lực lượng linh hồn của ba người làm đường dẫn tìm kiếm điều khác thường trong lòng đất của Tuyết Long đảo. Tất nhiên là vì muốn tìm ra sinh mệnh kỳ dị đang ẩn nấp kia.

Từng làn gợn sóng linh hồn kỳ dị từ trên người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba và Yết Mãnh lan tỏa ra.

Những làn gợn sóng đó vô cùng tuyệt diệu, lan ra đến đâu thì nhịp đập của đại địa dường như cũng bị ảnh hưởng theo.

Dưới những dao động đó, cho dù là một con trùng nhỏ bé chui vào trong lòng đất mấy ngàn, sinh mệnh dao động cực kỳ yếu ớt cũng sẽ được phóng đại lên vô số lần.

Lông mày Tạp Ba từ từ nhíu chặt, như là đã phát hiện thứ gì đó nên khóe miệng cũng dần lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Vẻ mặt Thạch Nham hưng phấn, âm thầm mong đợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đế Sơn, Vũ Nhu chỉ liếc nhìn sơ qua, càng chuyên tâm phóng ra lực lượng trên người, lặng lẽ rót vào tấm màn ánh sáng trên đầu, phòng ngừa sự cố phát sinh.

Bầu trời quang đãng sáng sủa bỗng xuất hiện một luồng gió lạnh, bỗng ánh mặt trời giữa trưa dường như trở nên yếu đi rất nhiều.

Mây đen dày đặc không biết đến từ nơi nào mà lặng lẽ bất giác giăng trên bầu trời, che đi toàn bộ ánh sáng của mặt trời.

Tuyết Long đảo vốn đã lạnh giá, lúc này ngay cả mặt trời cũng không thấy nữa, càng trở nên lạnh giá thấu sương âm trầm hơn.

Rất nhiều tộc nhân Âm Mị tộc trên đảo bỗng cảm thấy hàn khí như muốn thẩm thấu vào thân thể, không kìm được bắt đầu run lên bần bật.

Mây đen áp đỉnh, một luồng khí tức tà ác thô bạo bỗng nhiên tràn ngập tỏa ra!

Đế Sơn sợ hãi biến sắc, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên một tia kinh hải.

Thân thể yêu kiều Vũ Nhu khẽ run lên, cũng cảm nhận được gì đó, kinh hoảng nói:

- Khí tức thật mạnh mẽ, tu vi của người này rất tinh thâm!

- Ma nhân.

Đế Sơn chầm chậm gật đầu, nét mắt có vẻ khá phức tạp

- Rốt cuộc cũng gặp rồi.

Sau khi Vũ Nhu ngẩn người, hình như nhớ tới điều gì đó nhưng nhẹ nhàng lắc đầu rồi thở dài nói:?

- Dù không muốn gặp nhưng vẫn không thể tránh khỏi chạm mặt, ài, không biết tên kia có thể nhận ra chúng ta không?

Sắc mặt Đế Sơn âm trầm, không có trả lời lại.

Thạch Nham đứng sau lưng Dịch Thiên Mạc, yên tĩnh lắng nghe Đế Sơn, Vũ Nhu nói chuyện. Sắc mặt hắn dần dần trở nên quái dị, trong lòng cũng không tránh khỏi có thêm chút suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này.

Giữa mầy đen dày đặc trên trời đột nhiên hiện ra một con mắt thật lớn, bên trong con mắt đó lộ ra một hình cảnh rõ ràng.

Một hòn đảo biệt lập ma vân dày đặc, một đài xương do xương máu đắp thành, một người to lớn cường tráng trên đầu mọc ra một cái sừng cong, sau lưng mấy trăm đầu lâu máu tươi đầm đìa lặng lẽ bất động.

Bên trên đài xương đông nghịt tộc nhân Long Giác tộc, ánh mắt tên nào cũng khát máu hưng phấn, không kìm được liếm khóe miệng, như dã thú sắp được ra khỏi lồng.

Trong con mắt thật lớn, cảnh tượng vô cùng rõ ràng, ngay cả những vết sẹo chi chít trên mặt tên Ma nhân ở trên đài xương cũng đều nhìn thấy rõ ràng.

- Dực tộc!

Đại hán cường tráng trong con mắt giữa trời bỗng rống lên một tiếng trầm mạnh như tiếng sét. Lúc rống lên đại hán kia bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra vẻ kích động không thôi, không kềm được ngẩng mặt lên trời cười như điên.

Hắn ở bên trong con mắt cách xa đưa tay chỉ vào Đế Sơn và Vũ Nhu rồi gào lên:

- Ta chính là tộc trưởng Ma Kỳ Tha của Long Giác tộc, một trong tám tộc của Ma nhân, Dực tộc các ngươi thân là một trong tám tộc của Ma nhân, bất luận trước đây đến từ nơi nào, vì đại nghiệp Ma nhân thống nhất nhân tộc cần đồng tâm hiệp lực với chúng ta. Vì bá nghiệp thiên thu của Ma nhân quét sạch toàn bộ chướng ngại của Vô Tận hải, đặt nền móng cho Ma đế giáng lâm.

Thân hình hùng vĩ của Thạch Nham không nhịn được run rẩy kịch liệt, trong mắt bỗng bắn ra tia sáng không thể tưởng tượng.

- Từ mấy ngàn năm trước, Dực tộc chúng ta đaã sớm vạch rõ giới hạn với Ma Vực, lúc chúng ta bị nhốt ở vùng đất bị vứt bỏ thiếu chút nữa đã bị diệt tộc cũng không hề nhận được sự giúp đỡ nào của Ma Vực. Từ đó trở đi, Dực tộc đã không còn thuộc về Ma Vực, cũng không còn nghe theo bất cứ hiệu lệnh của vị Ma đế nào.

Đế Sơn ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói.

- To gan!

Ma Kỳ Thaưở bên trong con mắt nổi giận gầm lên một tiếng, ở trên đài xương đứng bật dậy, thân hình cường tráng tràn đầy sức mạnh, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung. Gân xanh trên nửa thân trần không ngừng rung lên, khí tức hung thần ngăn cách bởi con mắt đó như muốn bay đến đập vào mặt.

- Thân là một trong tám tộc của Ma nhân, Dực tộc các ngươi chỉ cần còn sống thì phải nghe theo lệnh của Ma đế. Cho dù các ngươi không ở Ma Vực, chỉ cần có thể nghe được hiệu lệnh của Ma đế cũng phải lập tức bái lễ nghe lệnh!

Ma Kỳ Tha đứng trên đài xương gào thét lên, mấy trăm đầu lâu bất động phía sau cũng bắt đầu chuyển động.

Từng tia sáng đen nhánh từ bên trong hốc mắt của mấy trăm đầu lâu kia bắn ra, vượt qua khoảng cách không gian trực tiếp từ bên trong con mắt đang trôi nổi trên bầu trời Tuyết Long đảo bắn ra.

- Tự chuốc nhục nhã.

Hai mắt Đế Sơn lạnh lùng âm trầm, đôi cánh chim màu đen như bỗng chốc dang ra, một làn sóng màu đen như muốn dời non lấp biển đột nhiên từ bên trong đôi cánh bắn ra.

Những tia sáng đen nhánh đầy trời bắn xuống dưới nhưng bị làn sóng màu đen của Đế Sơn đánh ra cuốn lấy nuốt gọn, gạt bỏ hết không còn thấy nữa.

Ma Kỳ Tha trên đài xương rít gào điên cuồng, khí thế hung ác ngất trời nhưng lại bởi vì không thể trực tiếp ra tay, một thân lực lượng kinh thiên động địa không thể cách không truyền đến được toàn bộ, đối diện với chống đỡ của Đế Sơn, hắn không thể làm gì, đủ loại công kích trùng trùng từ trong con mắt đối với Đế Sơn mà nói chỉ là không đủ gãi ngứa, chả có hiệu quả gì.

- Ma đế rất nhanh sẽ biết tin tức Dực tộc các ngươi hiện thế, các ngươi chờ đó đi.

Ma Kỳ Tha gào thét một hồi, phát hiện không thể làm gì được Đế Sơn nên chỉ đành đứng trên đài xương lạnh lùng uy hiếp:

- Còn có Âm Mị tộc trong bốn nhánh lớn của Minh nhân, A Tị Minh Vương cũng sẽ nhận được tin tức rất nhanh, đến lúc đó ta xem các ngươi làm sao ứng phó.

Ma Kỳ Tha rít gào, chậm rãi thu hồi lực lượng.

Con mắt đang trôi nổi giữa không trung từ từ thu nhỏ, mây đen che phủ trên bầu trời Tuyết Long đảo cũng bắt đầu dần dần tiêu tán.

Một luồng lực lượng linh hồn lực tra xét cuối cùng từ trong con mắt lan tỏa ra, bao trùm khu vực xung quanh Đế Sơn và Vũ Nhu, tựa như muốn ghi nhớ khí tức trên người của bọn họ.

Luồng lực lượng linh hồn lực tra xét này không có lực công kích mạnh mẽ nào, chỉ thuần túy là một loại lực lượng cảm ứng.

Luồng lực lượng này bao phủ xuống, Thạch Nham cũng bị bao phủ vào trong, lấp tức có cảm giác linh hồn bị người khác thăm dò.

Thức hải hắn không tự chủ dấy lên cuộn sóng, chủ hồn trong thức hải nhẹ nhàng đung đưa, hồn tuyến đến từ chủ hồn lặng lẽ phát ra vài tia lực lượng rót vào trong thức hải.

Con mắt trên bầu trời chầm chậm biến nhạt, cuối cùng hòa thành một chùm sáng đen, bay ra ngoài vạn dặm.

Trên đài xương.

Ma Kỳ Tha dang hai tay, từng tia sáng linh hồn trên trời rót xuống, như dòng nước màu đen đổ vào trong lòng bàn tay hắn, được hắn âm thầm cảm ứng.

"Sao?"

Lông mày Ma Kỳ Tha bỗng nhíu lại, cẩn thận cảm ứng một chùm lực lượng linh hồn thăm dò vừa thu hồi, mơ hồ phát hiện ra được một khí tức quen thuộc.

- Luồng khí tức linh hồn này, dường như đã từng gặp rồi...

Ma Kỳ Tha có phần nghi hoặc, âm thầm suy nghĩ, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại cũng không biết nó là của ai.

Hồi lâu sau, Ma Kỳ Tha lắc đầu, không truy đến cùng mà từ từ bay khỏi đài xương rống lên:

- Đi tìm Tà Nhãn.

Ma nhân Long Giác tộc rậm rạp cùng hưng phấn gào thét trả lời, cầm các loại đao xoa còn nhỏ máu giống như vừa cắt tiết gà đi theo Ma Kỳ Tha.

Trên Tuyết Long sơn.

Thạch Nham ổn định thức hải đang dao động, sắc mặt hắn có hơi chút quái dị. Trong lòng lại thầm suy đoán Ma Kỳ Tha có phát hiện ra sự tồn tại của hắn hay không.

Lúc trước hắn dựa vào Tụ hồn châu thiếu chút nữa đã thu lấy linh hồn của Ma Kỳ Tha buông xuống, lúc đó Ma Kỳ Tha đã nói sớm muộn gì cũng cho hắn nếm toàn bộ cực hình của Ma Vực, thề tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.

Ngay cả Ma đế Ba Tuần hình như lúc đó cũng chú ý đến hắn, ghi nhớ khi tức linh hồn của Thạch Nham.

Lần này chân thân Ma Kỳ Tha tiến vào Vô Tận hải, một thân hung sát chi khí kinh thiên động địa, không phải là linh hồn buông xuống như lúc trước.

Ma Kỳ Tha khó đối phó hơn lúc trước cả trăm lần, cho dù hiện tại Tụ hồn châu trở lại bình thường, hắn cũng không thể lợi dụng Tụ hồn châu để đối phó Ma Kỳ Tha, chân thân trực tiếp bước vào giới này, lực lượng của Ma Kỳ Tha tuyệt đối không phải người thường có thể chống cự.

Luồng linh hồn thăm dò trước khi Ma Kỳ Tha dường như có một phần lướt qua khí tức linh hồn trên người hắn. Nếu thông qua khí tức linh hồn đó phát hiện ra lai lịch của hắn, sợ là sẽ cuồng loạn nổi điên lên, trực tiếp giết đến Tuyết Long đảo.

- Khó khăn rồi.

Thạch Nham nhíu mày nhỏ giọng, sắc mặt trở nên âm trầm.