Sát Thủ Kính Nghiệp

Chương 2



3.

Không biết từ lúc nào Tiểu Niên đã trở lại, đứng ở ngoài điện cung kính nói:

"Hoàng thượng mời Hoàng hậu nương nương lên tường thành xem pháo hoa."

Trong đêm tối yên tĩnh, "Phanh --" một tiếng vang thật lớn, vô số ánh sáng màu vàng tỏa ra bốn phía, chiếu sáng toàn bộ hoàng cung giống như ban ngày.

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương! là pháo hoa, pháo hoa thật đẹp a!"

"Thật xinh đẹp a!"

"Chúng ta vẫn là nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương, mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy!"

Tiểu Niệm đi đến trước mặt tôi, ngập ngừng nói: "Hoàng thượng muốn đích thân mời hoàng hậu, nhưng lần nào cũng không tránh khỏi tranh cãi với hoàng hậu."

Ồ, hóa ra mọi người đều không biết hoàng hậu của bọn họ muốn giết hoàng thượng đến mức nào.

Thậm chí ngay từ đêm tân hôn, tôi đã hạ Tử Mẫu Cổ cho Hoàng thượng, nắm tính m.ạng Hoàng thượng trong tay.

Tôi chỉ mỉm cười gật đầu, nói tôi đi tìm Hoàng Thượng, Tiểu Niên cười hì hì chạy đi.

Ha, muốn ở trên tường thành thừa dịp tôi không chuẩn bị đẩy tôi xuống đây mà, còn lâu tôi mới bị lừa, không đi.

Tôi xoay người một cái liền trở về tẩm điện, vừa rảo bước tiến lên cửa liền nhìn thấy Thẩm Thuật đen mặt vẽ xấu tôi.

Còn không đợi tôi tức giận, ngẩng đầu liền nhìn thấy đồng nghiệp rồi, thích khách che mặt trên nóc nhà đang giơ kiếm muốn đâm, chỉ liếc mắt một cái tôi liền nhận ra, thì ra lại là người quen, chính là sư huynh của tôi cũng đang vì Nhiếp Chính Vương mà cống hiến.

Tôi tiến lên ôm lấy Thẩm Thuật, ép buộc hắn không được xoay người. Cùng lúc đó tôi nháy mắt điên cuồng.

"Đi mau, nơi này trong ngoài ngoài đều là người, ngươi động thủ làm sao thoát thân!"

"Đi mau, đi mau!"

Tôi cảm thấy vô cùng bất lực khi sư huynh vẫn không có phản ứng gì. Tên choá Thẩm Thuật này võ công cao cường, tâm tư lại kín đáo, sư huynh nhất định là đánh không lại hắn.

Tôi tuy rằng sợ ch*t, nhưng nếu phải có người giết Thẩm Thuật, người đó chỉ có thể là tôi.

Tôi bất lực, đành nhẫn tâm, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Thuật – Thẩm Thuật đứng đắn nhất, nhất định sẽ chịu không nổi.

Trước mắt, cũng chỉ có phương pháp này mới có thể dời đi lực chú ý của hắn. Quả nhiên, Thẩm Thuật hai tay cuồng loạn giãy dụa,

"Chờ một chút, đây không phải là nơi phù hợp, ngươi đừng nóng vội!"

(*ý là phù hợp thì được chứ gì =)))

4.

Để đánh lạc hướng chú ý của Thẩm Thuật, tôi đã ngủ một giấc với hắn. Hắn ngủ rồi, tôi lại khó ngủ.

Tân hoàng ngày đầu tiên đăng cơ, liền bị người ta phái người tới ám sát, vẫn là sư huynh của tôi.

Kỳ hạn ba năm sắp đến, tôi gả cho Thẩm Thuật tròn hai năm, không chỉ không gi.ết ch*t hắn, còn giúp hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Tôi là người của nhiếp chính vương, nhưng lại có chút không đáng tin.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, tôi quay đầu nhìn sườn mặt Thẩm Thuật, sống mũi cao thẳng, lông mi cong cong.

Nhớ lại khi hắn còn trẻ đã được ủy thác trọng trách, mười tuổi được phong thái tử, chiến tích rõ ràng. Cùng tiên hoàng xuất chinh thống nhất Bắc cảnh, ra tay quyết đoán, diệt trừ tham quan, trợ tiên hoàng đoạt được thực quyền, dứt khoát cải cách quan chế...

Thẩm Thuật Thánh Minh, thiên hạ đều biết. Lúc tôi còn chưa gả cho Thẩm Thuật, cũng thập phần ngưỡng mộ uy danh của hắn.

Sau này khi cưới tôi, hắn nói cho tôi biết, hắn xuyên việt từ một thời đại khác là năm 2023, thành tích mà hắn đạt được bây giờ là bởi vì hiểu biết lịch sử của hắn rất khá, lúc thi đại học còn là thủ khoa văn của thành phố.

Đêm động phòng, Thẩm Thuật đưa cho tôi một tấm thẻ nhỏ màu đen. Hắn nói, đây là thẻ ngân hàng.

Thời đại trước đây của hắn, hành vi này gọi là "nộp thẻ lương", biểu thị sự đồng thuận đối với một nửa kia.

Mặc kệ, lúc này chuyện quan trọng là tôi phải làm một cái gì đó để chứng minh lòng trung thành của tôi đối với Nhiếp chính vương.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định thừa dịp hắn ngủ mà hành động.

Tôi rút ra nhuyễn kiếm giấu ở phía sau, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Thuật.

Hắn không hề phản ứng, đang ngủ say. Đúng là cơ hội tốt! Tôi giơ kiếm lên, đang muốn đâm vào ngực hắn, bất chợt chóa Thẩm Thuật mở mắt.

Trong lòng tôi chấn động, chính là giây phút này, Thẩm Thuật vung tay lên, tôi liền bị đánh bay ra xa. Tôi ngã xuống đất, đầu váng mắt hoa, loáng thoáng còn nghe Thẩm Thuật lẩm bẩm nói:

"Công phu tốt thật!"

Tôi run rẩy trở lại giường, cuốn đi toàn bộ chăn, cuộn mình trong góc. Công phu tốt lắm đúng không, tôi ngược lại muốn nhìn xem thân thể hắn có phải thật sự cứng rắn như vậy hay không!

5.

Một đêm này náo loạn đến gà bay chó sủa, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên đăng cơ, không dám tùy tiện hành động nữa, chỉ có thể tạm thời buông xuống công việc ám sát.

Sau khi trời sáng được một lát, cung nữ ở bên ngoài màn giường đồng thanh nói: "Bệ hạ, rời giường!"

Thẩm Thuật nằm ở trên giường mắt điếc tai ngơ, không nhúc nhích, tôi cũng nằm ở trên giường tai ngơ mắt điếc, không nhúc nhích, bọn tôi đang thi xem ai lì hơn.

Dù sao tôi cũng là lần đầu làm hoàng hậu, tôi muốn Thẩm Thuật tiên phong.

Về phần Thẩm Thuật, thoạt nhìn vân đạm khinh phong, giờ phút này lại nhắm chặt hai mắt, trong miệng lẩm bẩm. "Không sợ không sợ, đều là mấy quả dưa chuột lớn thôi!"

Ồ, tôi biết nhá, cái này gọi là chứng sợ giao tiếp, gọi tắt là -- sợ xã hội.

Thẩm Thuật chậm rãi nhìn tôi, nói: "Giang Nhu, ngươi thật bình tĩnh."

Tôi cười nhạo: "Đương nhiên, ta cũng không phải là người sợ xã hội."

Ai có thể nghĩ đến hoàng thượng văn võ song toàn, lại sợ cùng người khác giao tiếp!

Trong lòng tôi không khỏi nảy sinh một ý niệm xấu xa -- làm cho hắn thống khổ chính là vui thú cuộc đời của tôi!

Nghĩ đến tối hôm qua, tôi lạnh lùng cười, không chút do dự đá hắn ra khỏi giường.

“Đ.ệt! "

Thẩm Thuật kêu thảm một tiếng. Tiếp theo tôi nghe thấy Thẩm Thuật kinh hô,

"Không được lại đây, ra ngoài hết cho tôi!"

Hắn lừa gạt một chút chui vào giường, đè tôi lên giường,

"Giang Nhu, cô tốt nhất mau đi thay quần áo cho ta!"

Sức lực của hắn cực kỳ lớn, tôi không muốn trở thành hoàng hậu chết ở ngày đầu tiên phong hậu, cuối cùng đành phải gian nan trả lời:

"Được... ta cùng ngươi." Tôi bảo Thẩm Thuật đi ra ngoài trước, sau đó kéo rèm đi ra ngoài.

Lúc này Thẩm Thuật nhìn nha hoàn đang cầm quần áo cách đó không xa, thì thầm với tôi: "Ta nên mặc cái gì?"

Tôi thấp giọng trả lời hắn: "Triều phục."

Thẩm Thuật gật gật đầu, nói: "Đem triều phục lại đây."

Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có người đi ra một bước, nói: "Bệ hạ, hôm nay không vào triều."

Thẩm Thuật nhíu mày, nhìn tôi đầy dò hỏi

Biểu cảm của tôi không hề sơ hở, nhưng trong lòng tôi đại khái so với Thẩm Thuật còn khiếp sợ hơn. Sao hôm nay lại không lên triều? Ngoài lên triều tôi còn biết cái mịa gì khác đâu!!!

Rốt cuộc vẫn là hắn phải hỏi

"Hôm nay vì sao không vào triều?"

"Bệ hạ, chẳng lẽ ngài đã quên sao? hôm nay là ngày đi tế tổ a."

Hai người chúng ta đồng thời ho khan một tiếng.

Thẩm Thuật trầm ngâm: "Thì ra là thế."

Tôi cũng bình tĩnh giả vờ thâm sâu, cốt là để chữa quê đó mấy bà:

"Thì ra bệ hạ thật sự ngay cả đại sự như tế tổ cũng quên, chả trách chút tình thú này của thần thiếp cũng không phân biệt được.”