Sát Thủ Tim Anh

Chương 34



Kì Bằng về nhà đã là chuyện vài tiếng sau đó, máu chảy dài theo đôi chận trắng ngọc cũng đã khô hẳn, vết thương xem ra chưa được xử lí nên đã sưng tấy.

Kì Băng không vội vào nhà mà ngồi lại trong sân, cô thẩn thờ nhìn tán cây đã rụng gần hết lá mà vẫn bị cơn gió làm lung lay. Cơn gió đêm se lạnh thổi qua vai cô, đôi vai run nhẹ khi cảm nhận được tời tiết đang chuyển dần sang đông.

Trong đầu cô bây giờ trăm mối ngổn ngang, Tina nói rất đúng, ngay cả người vừa chắn đường đi của cô như Tina cô còn nương tay thì lấy đâu dũng khí để đối mặt với người giết gia đình mình.

Nếu biết trước mọi việc rối lên như vậy cô nguyện sẽ ở Pháp nguyện ở đó cả đời để mãi không biết được kẻ giết gia đình mình, để mãi sống trong những ngày tháng dối trá....nhưng êm đềm.

- Sao không vào nhà? Ở đây lạnh lắm!

Hơi ấm của Dương Thạc bao lấy cô trong phút chốc, mùi bạc hà mát dịu trên người anh làm xóa đi những mạch suy nghĩ đang dần tắt nghẹn. Anh luôn ở bên cô những lúc thế này, anh là người cô cần nhất trên thế giới này.

- Có đói không? Quản gia Kim chuẩn bị thức ăn rồi

- Đói chết được!

- Con sâu lười vào nhà thôi!

- A!

Cô đứng dậy đi vào cùng anh, xoay người thì đụng phải thành ghế cơn đau xông thẳng tới làm chân cô bất giác run nhẹ.

- Sao thế?! Em bị thương?

-Em không sao! Vết thương nhỏ thôi

- Vào nhà anh giúp em rửa nó

Kì Băng nằm úp mình xuống mặt giường, Dương Thạc bên cạnh đang giúp cô băng bó vết thương. Nói về phương diện quan tâm, chăm sóc cho cô thì không ai qua nổi Dương Thạc. Anh “tận tình” giúp cô băng bó, tấm rửa nhưng thực chất tên chết dẫm này thừa lúc cô bị thương mà ăn đậu hủ.

Ăn tối xong Kì Băng anh phận ngồi trên sofa xem ti vi, cô đang xem một bộ phim trinh thám rất hấp dẫn cứ dán mắt vào màn hình ti vi không thè để ý xung quanh.

Ngoài cổng có chiếc xe tiến vào, xe dừng lại trước cửa biệt thự, nhìn kiểu dáng xa hoa của chiếc xe tám phần là xe của Diệp Phi

Quỷ tha ma bắt hắn đi! Đến đây mách lẻo à?! Cô tập trung xem phim rồi nghe thấy tiếng của Quản gia Kim chào Diệp Phì liền nhăn mặt

- Bác không cần chào hỏi với anh ta đâu!

- Cô là chủ nhà à!

- Cô ấy là vợ chưa cưới của tớ

Dương Thạc cứ như ma lúc biến đâu mất lúc xuất hiện bất thình lình, nghe câu nói của Dương Thạc bất giác mặt cô hơi nóng một chút. Sắc mặt Diệp Phi có vẻ hơi khó chịu liền đổi sang tâm trạng vui vẻ đi đến sofa ngồi xuống, nở một nụ cười ta mị.

- Thế thưa Dương thiếu! Nếu tớ nhìn không lầm thì cô vợ bé nhỏ của cậu đã có mặt trong bữa tiệc của Phương gia.

- Em đến đó sao?

- Phải!

Cô chỉ còn cách chấp nhận sự thật vì nếu cô không có mặt ở đó thì hà cớ gì tên thối tha Diệp Phi đuổi theo cô đến nơi này. Đợi sau khi cô lành vết thương nhất định sẽ cho hắn một trận vì tội lẻo mép.

- Đương nhiên cô không chối được rồi!

- Anh bớt vài lời đi! Đến đây tố giác được tôi rồi sao không về đi

- Tôi sẽ về sau khi nói chuyện xong với Thạc

- Cậu nói đi

- Cuối buổi tiệc Phương Chấn Vũ đã nói với các cổ đông có mặt rằng hắn sẽ mua mảnh đất ở Pháp vào sáng mai

- Thế sao?

Dương Thạc vẫn bình thản chỉ riêng Kì Băng không kiềm nổi tức giận quăng cái đồ bấm thẳng về phía ti vi. Màn hình nứt một khoảng lớn chính giữa, Diệp Phi giật bắn minh không hiểu lí do

- Này này cô có tiền mua lại cái ti vi này không?

- Mẹ kiếp anh biến đi ngay cho tôi

Kì Băng rất ít khi chữi tục, mà khi cô đã chữi tức là cô đang rất bực. Cô bỏ lên lâu, Dương Thạc dõi theo rồi quay sang trừng mắt với Diệp Phi

- Gì mà nhìn tớ chứ? Tớ thấy cậu nên dạy dỗ con mèo hư này lại đi

- Dạy cho cái mồm của cậu ấy!

- Gì thế hai cái người này?! Có gì thì nói đi chứ?

- Mảnh đất đó là nơi cô ấy ở trong ba năm nay, mảnh đất đó là của gia đình cưu mang cô ấy

- Nói ra có phải tốt hơn không...Gì? Gì chứ?

- Tớ đã hứa sẽ giúp cô ấy nhưng vẫn chưa làm được gì

- Bạn tôi ơi thế thì cậu nên giúp nhiệt tình vào họ mua mảnh đất đến nơi rồi.

- Tớ biết

Khi Diệp Phi rời đi Dương Thạc mới trở về phòng, thấy Kì Băng ngồi cạnh dựa người vào cửa kính dưới đất nhìn ra ngoài anh bất giác đau lòng. Cô gái này rất nhạy cảm chỉ cần là vấn đề cấp bác sẽ như thế.

Dương Thạc nằm phịch xuống giường hơi thở nặng nề, Kì Băng hướng mắt về phía anh. Trong anh có vẻ mệt mỏi hơn cả cô nữa.

- Anh xin lỗi

- Sao phải xin lỗi?!

- Đáng lí ra anh nên giúp em

- Không cần đâu!

Cô tiến lại gần anh nằm vào vòng tay anh, ôm lấy anh như ngỡ sợ anh trốn mất. Anh đã vì cô quá nhiều nên cô không muốn nhận thêm gì nữa, quá đủ rồi!