Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 1: Kết cục



"Mày không ngờ có ngày hôm nay, đúng không?

Hắn châm điếu thuốc rồi phì khói nghi ngút, đứng sừng sững nhìn thân thể phía trước đầy rẫy vết hằn sâu vào da thịt, máu tươi loang lổ khắp một vùng bụng, xung quanh người anh ta chỉ có máu và máu.

Anh ta là Tư Nam – một sát thủ khét tiếng bậc nhất Đại Thành, không một ai là không biết tới anh, nhất là những băng đảng làm việc trong thế giới ngầm.

Suốt cuộc đời chinh chiến với biển máu, Tư Nam chưa từng thất bại dưới tay bất kỳ kẻ thù nào, dù bọn chúng là những tên khủng khiếp thế nào.

Nhưng bây giờ nhìn vào tình hình hiện tại, Tư Nam đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, hơi thở của anh dồn dập không ngừng, cảm giác đau đớn toàn thân nhưng vẫn cố nén lại, mùi máu tanh nồng chảy tí tách tí tách qua từng ngón tay của Tư Nam, những vệt máu quệt lên khắp tường và dưới đất hệt như một màn giết người mà chỉ thấy ở trong phim.

Tại sao lại như vậy? Một kẻ chưa từng biết tới khái niệm “thất bại” hay thậm chí, từ “thất bại” không có trong từ điển như anh, tại sao giờ đây lại bại trận dưới một tên vô danh không rõ lai lịch từ đâu?

Tên này có vóc dáng cao to, thân hình lực lưỡng, vạm vỡ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vùng ngực của hắn đầy rẫy những sẹo là sẹo. Phải chăng? Tư Nam anh đã động vào một tên quái vật rồi.

3 tiếng trước…

Hai tên lính canh đang đứng tuần tra ở bên ngoài một nơi chứa đầy kho hàng.

Có vẻ như đây là một nơi làm ăn phi pháp vì những lô hàng này chưa qua kiểm duyệt, lại còn gần ở biển, điều này hiển nhiên rằng vào rạng sáng sớm mai, bọn chúng sẽ chuyển những thùng hàng này qua biển để vượt biên giới.

Còn bên trong thùng hàng chứa những gì ư? Tất nhiên…

LÀ CON NGƯỜI!

Hoặc nói đúng hơn là những cô gái trẻ đang ở độ tuổi vị thành niên, những cô gái xấu số đó sẽ bị bán sang nước ngoài, trở thành “đồ vật” để bọn chúng rao bán kiếm tiền bẩn.

Tư Nam đang theo dõi 2 tên lính canh, cố gắng vạch ra một kế hoạch trong đầu để tìm cách lẻn vào bên trong mà không bị phát hiện.

Đáng ra việc này anh không được phép can thiệp vào vì bọn chúng cũng thuộc tổ chức thế giới ngầm giống như anh.

Mà theo luật ở đây: không ai được phép can thiệp hay dính dáng gì tới công việc của cá nhân hay tổ chức khác… bằng không, sẽ bị săn lùng và giết chết không nương tay.

Nhưng Tư Nam có chết cũng không thể ngờ rằng, bọn chúng lại dám bắt cóc người con gái anh yêu nhất trên đời – Lệ Na.

Theo như anh biết được, Lệ Na vừa mới ra khỏi trung tâm mua sắm, bất ngờ một chiếc xe tải không rõ từ đâu xuất hiện lao tới, chặn đường đi của cô. Lệ Na chưa kịp bàng hoàng thì hai tên vệ sĩ to lớn nhảy xuống đánh thuốc mê cô.

Từ trước đến nay chưa bao giờ anh phạm phải một lỗi nào ở thế giới ngầm, nhưng ngày hôm nay, dù có phải đổ máu anh cũng phải cứu Lệ Na sống sót trở về.

Hai tên vệ sĩ mỗi tên một chỗ, cách nhau một khoảng không quá xa, nhưng cũng đủ để nhìn thấy đối phương.

Tư Nam chạy một mạch vào sát thùng hàng, cầm viên đá dưới đất ném vào bụi cây xa xa, tiếng sột soạt khiến hai tên vệ sĩ dồn sự chú ý vào đó, lập tức bọn chúng cầm súng lên, ngắm thẳng tới đó, vừa ngắm vừa chậm rãi tiến tới phía bụi cây.

Chúng ra hiệu cho đối phương phải để mắt tới và chặn đầu hai phía.

Tư Nam có cơ hội, lao như vút không phát ra một tiếng động, tiến vào sâu kho hàng nơi bọn chúng đang cất giữ người trái phép.

Bước qua từng kho hàng nhỏ một, dù dã cố gắng không gây ra tiếng động quá lớn nào hết, nhưng vẫn không tránh khỏi một sự cố nhỏ, Tư Nam lỡ tay làm rơi chiếc lọ nào đó khiến nó rơi xuống đất.

Tiếng vỡ của chiếc lọ làm hàng vạn hàng nghìn các cô gái bị nhốt bên trong kho hàng hét lớn.

"Xin anh hãy thả tôi ra, nhà bố mẹ tôi rất giàu, anh muốn bao nhiêu họ sẽ cho bấy nhiêu."

"Hãy cho tôi ra ngoài… tôi hứa sẽ không báo cảnh sát."

Mỗi người có một cách cầu xin khác nhau, dần dần oang oang khắp kho hàng.

Chết tiệt!

Kiểu này bên ngoài bọn chúng sẽ nghe thấy. Tư Nam cố gắng thuyết phục bọn họ, nhưng có lẽ do quá bị kích động bởi sợ hãi. Bọn họ không ngừng gào thét, khóc lóc.

Đám vệ sĩ ở bên ngoài nghe thấy có động tĩnh, dồn dập cả hàng tá tên chạy vào xem xét tình hình bên trong. Bọn chúng ra sức hét lớn, cảnh cáo đám con tin.

"Mẹ kiếp chúng mày có im ngay cái mồm không? Có tin tao cho mỗi đứa một phát đạn không?"

"Tiên sư bọn bây, tao rút lưỡi từng đứa bây giờ!"

Một tên đang bị cho ra lẻ, bất chợt bị bàn tay phía sau túm miệng, lôi vào trong góc tối. Một tay Tư Nam rắn chắc bẻ gãy cổ hắn rồi giấu vào trong một cái bao.

Đám bọn chúng bất ngờ nhận thấy bị thiếu mất một người, liền hô to gọi tên nhưng không thấy tiếng đồng đội đáp lại. Đám vệ sĩ cảnh giác, rút bên túi khẩu Glock chĩa từng phía một. Chắc chắn bên trong… có người.

Tư Nam rút trong túi mình khẩu k54, anh cố tình phát ra tiếng động, chạy một mạch từ kho hàng này sang kho hàng kia.

Bọn chúng lập tức tản người ra, phải xem thằng nào gan lớn dám bước vào đây.

Tên đầu tiên bị Tư Nam nhắm đến, anh không dùng súng bắn ngay, chắc chắn sẽ tạo tiếng động, ám sát hắn phía sau bằng một cao phượt, tay anh bóp chặt lấy miệng hắn rồi rạch một đường ngay trước cổ hắn, trúng động mạch, máu ứa ra khiến hắn chỉ biết hấp hối rồi ngã xuống.

Xử lí xong một tên, anh vuốt con dao lau sạch vết máu, tiếp tục đến kẻ tiếp theo.

Từ từ dần dần anh hạ được vô số tên vệ sĩ chỉ với vài chiêu võ điêu luyện của mình mà không tốn tới một viên đạn. Bọn chúng đều là những kẻ từ trong quân đội ra, làm những việc dơ bẩn này chỉ vì đồng tiền.

Chỉ còn lại một tên cuối cùng, Tư Nam trực tiếp xông ra đứng trước mặt hắn.

Tên này thấy trên người anh toàn vết máu của đồng đội, có một chút dè chừng run sợ.

Hắn lập tức giơ súng lên, bấm phát cò đầu tiên, Tư Nam trốn vào một góc rồi biến mất. Hắn sợ hãi vung súng loạn xạ khắp xung quanh.

"Thằng khốn, mày bước ra đây ngay. Ai cử mày tới? Nếu mày manh động, tao sẽ bắn vào kho hàng. Chẳng phải mày muốn con tin được sống sót sao?"

Hắn đảo mắt nhìn ngó xung quanh, không để xót một phía nào, độ cảnh giác lên mức cao nhất.

Nhưng hắn đã quên mất một phía.

Tư Nam một tay bám lấy chiếc ống ở trên cao, lơ lửng trên đầu hắn, anh ta chộp lấy sợi dây thừng đang buộc gần đó, lia lia sợi dây nhắm thẳng vào cổ hắn.

Bụp!

"Ặc ặc! C-cái quái… ặc… ặc…"

Tên vệ sĩ xấu số bị kéo lên trên cao, hai tay hắn bấu lấy sợi dây cố nới lỏng nhưng vô ích, sợi dây đã được buộc theo kiểu chân móng giò.

Hai chân hắn đạp về phía trước rồi hất về phía sau. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này, hoàn toàn không còn sát khí hừng hực như ban nãy.

Tư Nam đáp chân xuống đất, ánh mắt anh ta nhìn thi thể đang cố gắng với lấy sự sống ít ỏi của bản thân. Chỉ khi nào hắn không còn động tĩnh gì mà bất động, anh mới yên tâm rời đi.

Lúc này đã xác định là không có ai, Tư Nam mới thả lỏng người, cố gắng hét tên Lệ Na hết mức có thể, mong rằng cô sẽ nghe thấy mà đáp lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ vỗ vào vai anh, bất giác quay đầy lại, đối diện là bàn tay đang ở thế nắm đấm, một đấm thật mạnh vào ngay chính giữa mặt của Tư Nam.

“Khặc!!!”

Tư Nam loạng choạng sau cú vừa rồi, đầu óc anh quay cuồng không thể tập trung nổi.

Tên này… chỉ với một cú đấm… Thực sự quá lợi hại!

Những tên anh từng đối đầu cũng có cú đấm tương tự hắn, anh đều không cảm thấy xi nhê, nhưng sao tên khốn này.

Đối phương đội chiếc mũ lưỡi trai rồi còn bồi thêm chiếc áo hoodie trùm đầu, cộng thêm ở đây không có đèn, không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Hắn châm điếu thuốc, hướng sự tập trung của mình vào Tư Nam.

"Nếu mày khiến cho điếu thuốc tao cầm trên tay rơi xuống, tao sẽ để cho mày đi cùng với con tin. Còn nếu quá hạn mà điếu thuốc tàn hết, tao sẽ để mày đi cùng với Thần Chết."

Tư Nam không quan tâm tới điếu thuốc, trực tiếp xông lên, nắm chặt tay nhắm chặt vào người hắn.

Hắn giữ chặt tay anh trực tiếp dùng đầu gối hất lên đạp trúng vào ngực giữa. Tư Nam đau đớn ngã khụy xuống.

Đau quá… đau quá!

Sao lại đau thế này? Cảm giác thiếu thốn sự sống chưa bao giờ cận kề tới cửa tử như thế này?

Tư Nam khó khăn hít thở, vơi lấy chút ô xi ít ỏi, nhưng chỉ sau vài giây, Tư Nam đã không còn cảm thấy hề hấn gì. Một tay chống xuống đất lấy đà hất cơ thể đứng thẳng, phủi phủi tay, phẩy nhẹ quần áo.

"Đứng ngây đó ra làm gì? Tiếp Tục đi!" – Tư Nam khiêu khích.

"Hahah… Rất có khí phách."

Hắn vỗ tay châm chọc nhưng vẫn để chừa ngón cầm điếu thuốc.

"Chắc mày cũng làm việc trong thế giới ngầm."

Đối phương không nói không rằng, trực tiếp xông lên nhanh chư cắt, hắn vung chân lên định đá vào người anh nhưng bị Tư Nam giơ tay phòng thủ chặn lại.

"Mày nói nhiều quá! Không sợ điếu thuốc trên tay tao tàn nhanh à?"

"Vậy tao cũng không khách sáo."

Nói rồi Tư Nam đẩy chân hắn ra, nhanh nhạy xoay người đá một cước nhưng hắn nhé kịp.

Thấy Tư Nam đang có sơ hở, đối phương dùng lực quệt vào chân khiến anh mất thăng bằng mà ngã tự do

Chưa để anh chạm đến mặt đất, hắn dùng tay hất mặt anh vung thật mạnh sang bên cạnh, lực đà của tay hắn khiến đầu anh không tự chủ mà đập thật mạnh vào thùng hàng, máu ứa ra bên thái dương.

"Ah… Chết tiệt! Mẹ kiếp."

"Đừng văng bậy, ở đây toàn học sinh cả đấy!"

Cơn đau dồn lên đầu, Tư Nam không còn xác định được vị trí của hắn. Anh vung tay loạn xạ mà không biết hắn đang ở sau lưng anh.

Hắn thừa cơ đẩy ngã anh xuống đất, dùng đòn khóa chân khống chế Tư Nam, hắn cầm chân vặn thật mạnh, tiếng crắc của xương sống kêu giòn giã, Tư Nam đau đớn hét to.

“AHHHHHHHHH!!!!!!!!”

Anh ôm lấy bàn chân mình run rẩy, lúc này không thể đứng dậy anh chỉ có thể bò lê bò lết thân mình dưới nền đất. Miệng không ngừng gọi tên Lệ Na.

Còn hắn, hắn đứng dậy, phủi quần áo dính đất cát, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất từ ban nãy nay đã chỉ còn lại đầu lọc, hắn nhếch mép cười thỏa mãn. Chậm rãi bước từng bước cùng với thân thể đang cố lết mình.

"Lệ Na? Ai vậy? Là một trong số những người ở đây à?"

"Thằng khốn, tao cấm mày làm gì cô ấy!" – Cảm giác như người con gái mình yêu sắp rơi vào cái chết, anh không giữ được bình tĩnh.

Hắn ngồi xổm xuống, ghé xuống tai anh buông ra câu nói khiến Tư Nam chợt rùng mình.

"Thật trùng hợp khi tao biết Lệ Na là ai!"

Nói rồi, hắn bước vào trong một kho hàng nào đó, rồi đem ra một cô gái đang bị chói chặt tứ chi, trên khuôn mặt cô ấy hiện rõ sự thống khổ, nước mắt đã nhòe khắp nơi nhưng vẫn cứ chảy.

Hắn móc khẩu súng từ trong thắt lưng, lên đạn, chĩa thẳng vào thái dương của Lệ Na. Tư Nam trợn tròn mắt, hét lớn hết mức có thể.

"Thả cô ấy ra, thằng khốn… Muốn giết thì giết tao đây này, thả cô ấy ra."

"Tư Nam, tao thật sự nóng lòng muốn chiêm ngưỡng biểu hiện của mày sẽ thế nào khi phải thấy người mình yêu nhất chết đi." – Ngón tay của hắn đang chuẩn bị dồn cò súng.

"Tư Nam, em… em xin lỗi. Lỗi đều tại em, tại em mà chúng ta rơi vào hoàn cảnh này."

Lệ Na vừa nấc vừa nói những lời nói cuối cùng của cô. “Em… yêu anh.”

Đoàng!

Tiếng súng đã vang lên trước sự thẫn thờ của Tư Nam, anh trợn tròn mắt há hốc mồm, nhìn người con gái phía trước máu từ trong bắn ra ngoài, cả người cô ngã gục xuống, đôi mắt vẫn chưa nhắm lại mà còn long lanh dòng lệ, máu tràn ra mỗi lúc một nhiều khiến cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

"AHHHHHHHHH! THẰNG CHÓ ĐẺ, TAO PHẢI GIẾT MÀYYYYYYYYY!!!!!!!!"

Tư Nam mặc kệ cơn đau từ chân, anh đứng khập khiễng cố nhoài người về phía hắn.

Hắn như được thỏa mãn, được tận mắt thấy ánh mắt hằn lên tia máu đỏ âu, hàm răng như nghiến lại kèn kẹt, cả người Tư Nam tỏa ra một luồng sát khí đầy rẫy sự chết chóc, đáng sợ vô biên.

Hắn cảm giác như: nếu không phải đôi chân đang bị gãy, thì Tư Nam chắc chắn có thể bẻ gãy xương hắn ngay bây giờ.

Nhưng không còn nhiều thời gian, cuộc vui đến đây kết thúc.

Hắn bắn vài viên đạn xuyên ngực anh, tay rồi đến chân. Tư Nam lúc này đã không còn chút sức lực, cả tứ chi và toàn chân đều đau đớn mức muốn chết đi sống lại.

Việc duy nhất anh làm chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt thờ ơ của hắn.

"Mày không ngờ có ngày hôm nay, đúng không?"

Hắn châm điếu thuốc rồi phì khói nghi ngút. Cả kho xưởng đều lặng im không một tiếng nói. Những cô gái trong kho hàng sợ hãi đến mức không ai hé răng nửa lời.

Hút xong điếu thuốc cũng là lúc hắn lên đạn thêm một lần nữa. Lần này là làm đúng luật trong hội: kẻ phạm luật đều phải CHẾT!

Hắn giơ cao nòng súng, chiếu thẳng vào ngay giữa trán của Tư Nam. Như còn một chút coi trọng đối phương, hắn vẫn để cho anh nói lời cuối cùng:

"Còn lời trăng trối nào không?"

"Tên?"

“Hửm?” – “Tao muốn biết tên của mày…”

"Thành Bắc… Rất vui được gặp mày."

ĐOÀNG!!!

Cả người Tư Nam tựa vào thành tường, một vết lỗ to hõm sâu vào trong, máu chảy xuống khắp vùng mặt, đôi mắt của anh mơ hồ không rõ đã chết chưa?

Cuối cùng tắt thở rồi cả cơ thể mềm mũn ra, thả lỏng toàn bộ tứ chi.

“Thành Bắc… Thành Bắc… Tao phải giết được mày… chắc chắn… tao sẽ đem mày xuống cùng địa ngục với tao. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt chó má của mày, tao sẽ phanh thây toàn bộ cơ thể mày…”

Tư Nam rơi vào khoảng lênh đênh vô định, mọi thứ xung quanh tối đen như mực, anh không rõ mình đang ở đâu? Mấy giờ? Ngày bao nhiêu?

Mọi kí ức trong anh đang từ từ phai nhạt đi… Anh cứ thế… cứ thế rơi tự do mà không biết bao giờ mới chạm đáy. Giờ đây, thứ kí ức còn sót lại trong anh là Lệ Na và tên khốn Thành Bắc.

Nếu như ông trời thương xót, cho anh một cơ hội quay lại thời điểm đó. Nhất định… anh sẽ là tấm khiên vững chãi che chắn cô.

“Anh sẽ bảo vệ em… Lệ Na!”

Bỗng nhiên một tia sáng từ đâu xuất hiện, mỗi lúc nó càng tiến sát lại gần Tư Nam, anh lấy tay che lại, tia sáng chói lóa bỗng chốc bao phủ toàn bộ không gian xung quanh anh. Mọi thứ trắng xóa.