Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 46: Cuộc Truy Nã



“Này nhóc, ê này…”

Vương Hải lay lay người Đông Quân, còn búng tay vài cái trước mặt cậu.

Bần thần một lúc, cậu ta mới chột mình nhìn người trước mặt, mắt chớp chớp liên tục vội gặng hỏi:

“Có chuyện gì vậy anh?”

Vương Hải đáp trả bằng cách gõ vào đầu thằng em một cái.

“Chuyện cái đầu mày, ngơ người ra làm gì vậy hả? Gọi mấy lần mà không thưa gửi gì, muốn ăn đòn hả?”

“Em xin lỗi… tại em suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.”

Đông Quân cười gượng xoa đầu, Vương Hải từ trên xuống nhìn chỉ biết thở dài. Cậu ta nói vài lời với Đông Quân rồi bỏ đi.

Bước qua một vách tường, Vương Hải rút trong túi quần một bao thuốc lá, lấy điếu châm thuốc rồi liếc mắt nhìn bên cạnh.

“Còn định đứng đấy đến bao giờ?”

Từ trong góc tối, Lã Tần Đường xuất hiện, vẻ ngoài cao ráo không thua kém gì Vương Hải, hắn đứng tựa vào tường khoanh tay nhìn cậu rồi nhếch miệng cười.

“Sao tao không được đứng đây?”

“Thích soi mói người khác thì ra chỗ khác, ở đây không phải chỗ dành cho mày.” - Vương Hải gằn giọng.

“Mày với thằng nhóc đó, không ngờ lại thân thiết đến vậy. Tao nhớ không nhầm thằng đó còn đâm mày một nhát và mày còn thụi nó thừa sống thiếu chết.”

“Không phải việc của mày. Tao nói lại lần cuối: thích soi mói thì cút ra chỗ khác.” - Lần này Vương Hải không còn thờ ơ với hắn mà tặng ngay một cặp mắt đen sâu hoắm.

Lã Tần Đường ngoài mặt không biểu hiện chút sợ hãi trước khí thế hung tợn này, vả lại hắn còn tỏ vẻ cười nham hiểm rồi đặt tay lên bả vai Vương Hải, thì thầm to nhỏ:

“Vương Hải, tao thấy mày không có mục đích cụ thể nào cả. Hay là tao cho mày một gợi ý nhé, một bí mật thì sao?”

“Không có hứng, cút.”

“Nếu nó liên quan tới bố mẹ mày?”

Nghe từ song thân bị một tên tù nhân nhắc tới một cách nhạo báng, đồng tử Vương Hải giãn ra, gậm gừ trong miệng, dùng hết sức từ tay bóp thẳng cổ hắn đẩy sát vào tường, Vương Hải trừng mắt nghiến răng:

“Câm cái mồm mày lại, mày là cái chó gì dám nhắc đến cha mẹ tao. Nói một câu nữa đừng hòng tao bỏ qua.”

Lã Tần Đường bị ép đến ngạt thở, mặt đỏ bừng cũng chẳng có ý định phản kháng, hắn càng nói móc nói xiên càng khiến Vương Hải tức sôi máu thịt.

Đông Quân nghe thấy động tĩnh liền chạy tức thì đến nơi xảy ra ẩu đả, cậu nhìn thấy Vương Hải nắm cổ áo Lã Tần Đường liền tò mò gặng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Vương Hải với cặp mắt giận giữ nhìn cậu ta rồi mới buông lỏng cổ áo Lã Tần Đường. Thoát khỏi móng vuốt của Vương Hải, Lã Tần Đường chỉnh ngay ngắn vạt áo.

Hắn tuy bạo lực, tàn nhẫn nhưng lại là một kẻ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Lã Tần Đường nhìn Vương Hải rồi lại hướng mắt về Đông Quân, ánh mắt không mấy ôn hòa.

“Có vẻ như mày đã thu phục một con thú cho riêng mình.”

Đông Quân cảm thấy bị xúc phạm, mặc xác hạng cân hắn có nặng bao nhiêu, cậu nhất quyết phải dạy cho Lã Tần Đường một bài học.

Vương Hải nhìn trúng ý đồ kịp ngăn cản, cậu thay mặt đàn em phản bác lại Lã Tần Đường.

“Còn mày, thu phục được bao nhiêu con súc sinh rồi? 100? 1000?”

Lã Tần Đường cười nhẹ:

“Vương Hải, cũng sẽ có ngày hai ta phải đối đầu với nhau thôi, quan trọng là vấn đề thời gian.”

“Đối đầu? Đừng làm tao nực cười với cái mồm của mày, thích thì xơi thằng khác, tao đây không rảnh.” Vương Hải đáp lời, giọng nói có phần mỉa mai.

Riêng Đông Quân đứng đối diện, nhìn hai người trước mặt giống như nhìn hai bức tường lớn đầy gai góc chẳng thể chạm tới đỉnh, cả hai đều lớn lao cả bên trong lẫn bên ngoài, họ có quá nhiều điểm chung về sức mạnh nhưng đều khác biệt về lí tưởng.

“Đông Quân, ta về thôi.” - Vương Hải gọi.

Lã Tần Đường nhìn hai kẻ trước mặt rời đi, vẫn không quên gửi lời nhắn.

“Vương Hải, nếu muốn biết sự thật về đêm hôm đó, cứ đến gặp tao. Đổi lại, hai ta hãy làm một trận.”

Đêm hôm đó? Hắn biết!?!

Bỗng bên ngoài có tiếng ai đó vọng lớn.

“Chúng mày, có thêm lính mới, ra xem.”

Cả đám tù nhân đang lởn vởn quanh sảnh chính đều nhốn nhào chạy ra ngoài sân lớn, nay là ngày duyệt tù binh. Có một chiếc xe lớn đậu trước cổng, một đám tù nhân mới bước xuống, tên nào tên nấy đều cúi gằm mặt, hai tay bị còng lại.

Ngăn cách bọn họ là đám tù nhân hung tợn kêu gào dọa nạt đám tù nhân mới.

Nhưng tiếng bọn chúng bỗng chốc nhỏ dần đi khi nhìn thấy một gã phạm nhân mới quen thuộc.

Tên này ở hàng thứ 7, tóc không quá dài nên có thể nhìn thấy rõ mặt.

Bọn chúng đều nhận ra gã đàn ông này, bỗng chốc như nổi điên muốn thoát khỏi hàng rào để xâu xé hắn ta ngay lập tức.

Hắn là Kang - Kang Ji Woo - điều tra viên sở cảnh sát F.



Sở cảnh sát F…

Bên trong phòng thẩm vấn…

Tư Nam một lần nữa xuất hiện ở đây, cậu bị bắt vì có những bằng chứng đã buộc tội cậu thành kẻ tình nghi vụ án Hammerhead.

Những bằng chứng này đều thuộc quyền sở hữu của bên thứ 3 - Hoàng thị. Đương nhiên những điều này ông Hoàng đều không hề hay biết, toàn bộ chứng cứ đều được Hoàng Đại Huy giao nộp cho cảnh sát trong âm thầm.

Những bằng chứng cáo buộc có tất cả là: đoạn băng ghi hình, vài vật dụng làm vũ khí dính đầy vân tay Tư Nam.

Người thẩm vấn phơi bày tất cả trước mặt Tư Nam, chỉ thấy cậu liếc nhìn một chút rồi lại cúi gằm xuống. Thấy vậy người thẩm vấn quát tháo:

“Ngẩng mặt lên cái thằng oắt con chết dẫm này.”

“…”

“Mày có biết mày đã làm cái gì không hả thằng béo. Tội ác của mày là giết người, là ngồi tù mọt gông đấy hiểu chưa?”

Đối mặt với những lời mang hàm ý đe dọa, Tư Nam chỉ ngây người không nói không rằng, càng làm cho người thẩm vấn nóng đầu, anh ta muốn động thủ nhưng không thể.

Những điều tra viên ở phía sau gương một chiều đều quan sát cách hành xử của hai người bên trong, một chiếc máy ghi âm được phát trực tiếp bên ngoài giúp họ có thể biết được bên trong đang nói cái gì, mà số lần Tư Nam mở miệng đều là 0.

Cậu ta không những chẳng hé răng nói câu nào mà chẳng để tâm tới lời nói của người thẩm vấn.

Các điều tra viên bên ngoài đều đang bàn tán, góp ý và đưa ra những giải pháp cho tội ác của Tư Nam.

Theo số đông thì bọn họ đều nhất trí tống cổ cậu vào nhà tù vị thành niên trong vòng 5 năm.

Nhưng thứ họ quan tâm chính là lời khai của Tư Nam để từ đó có thể tìm hiểu về động cơ của các băng đảng thegioingam.

Bọn họ còn một nhân chứng nữa, chính là Kang Ji Woo, nhưng anh ta giờ đã bị bắt vào nhà tù vị thành niên mặc dù Kang đã 25 tuổi rồi.

“Nói hết tất cả cho tao biết, vì sao thằng như mày lại dám xông vào cái nơi chết người như vậy? Mày không sợ à? Rốt cuộc mày là ai? Sát thủ nhí à?”

Rồi cầm mấy tấm ảnh làm bằng chứng dùng lực ném thẳng vào mặt Tư Nam.

“Tao phát mệt với mấy thằng dở dở điên điên như chúng mày. Sao chúng mày không xuống địa ngục cả lũ đi, đấy chẳng phải nơi thuộc về sao!”



Đã 4 tiếng trôi qua, Tư Nam bị áp giải về phòng giam tạm thời ngăn cách bên ngoài chỉ sau những thanh sắt.

Bên trong vỏn vẹn chiếc giường, bồn rửa tay và gương, tường ở đây quanh năm không ai sơn lại nên bị bong tróc cả một mảng lớn giữa phòng.

Phía trước cậu là người canh gác đang ngồi đối diện ở bàn liên tục kiểm tra mọi hoạt động của Tư Nam 24/24.

Người canh gác đang ngồi húp sụp bát mì, liếc mắt nhìn thấy Tư Nam, rồi trêu chọc:

“Nhìn tao ăn thèm lắm phải không? Bò xuống đi thằng khốn rồi tao cho ăn. Ha ha…”

Tư Nam chỉ nhìn chằm chằm vào người canh gác còn anh ta đều buông những lời nhục mạ tới cậu.

Đột nhiên Tư Nam nắm chặt thanh sắt rồi dùng đầu đập liên tục không ngừng.

Thấy vậy, anh ta liền dừng ăn, cầm sẵn trên tay một cái dùi cui rời khỏi ghế.

Sau khi đứng trước buồng giam Tư Nam, anh ta dùng dùi cui gõ vài cái.

“Này thằng kia, làm trò gì thế hả? Có dừng lại không?”

Tư Nam không có ý định dừng lại khiến anh ta rút trong túi chùm chìa khóa, lật từng chiếc chìa một rồi mở buồng giam.

Tư Nam nhanh như cắt chớp lấy thời cơ vung cước thẳng mặt người canh gác.

Bị tấn công bất ngờ, anh ta lùi về phía sau. Tư Nam thuận lợi cướp lấy dùi cui đập thẳng vào đầu khiến người canh gác bất tỉnh.

Tư Nam ngó ngiêng xung quanh rồi từ từ kéo lê cơ thể anh ta vào buồng giam.

Bây giờ đã là ban đêm nên sở cảnh sát không có ai, thuận tiện cho Tư Nam thoát khỏi nơi này.

Trước khi đi, Tư Nam tiến đến bàn làm việc lấy chiếc còng số 8 cùng cuộn băng dính.

Cậu còng tay nguòi canh gác lại rồi dán chặt miệng anh ta.

Cầm dùi cui trên tay, Tư Nam tới gần camera an ninh rồi đập mạnh khiến camera rơi xuống đất.

Tư Nam tiến đến máy vi tính cắt hết dây điện, lấy bản ghi hình đập vỡ, phá hết màn hình vi tính. Sau đó mới yên tâm rời đi.



“Cái gì? Tư Nam trốn thoát? Làm sao có thể?” - Đại Huy hét lên qua chiếc điện thoại.

Bên sở cảnh sát điều tra báo cáo lại:

“Vâng thưa thiếu gia, chúng tôi xin lỗi vì sự sai sót này.”

Đại Huy vội gập điện thoại, trong lòng liền nảy sinh nỗi lo lắng cùng bất an.

Nếu Tư Nam thoát được lần này thì rất khó để bắt cậu ta lần sau, một tên đầy mưu mẹo không phải là kẻ dễ xơi.

Ngay lập tức phía bên cảnh sát đã phát động một cuộc truy nã. Lần đầu tiên thành phố Đại Thành truy nã một tội phạm vị thành niên, mà còn là trường hợp đặc biệt được đưa vào danh sách S - cấp độ nguy hiểm.

Số tiền thưởng cho việc truy bắt Tư Nam lên tới hơn 10 triệu, mọi khu phố hay những con hẻm đều bắt buộc lắp camera an ninh.

Mọi đường dây liên lạc trong thành phố đều được thắt chặt, một cuộc nói chuyện nhỏ cũng đều sẽ được ghi âm lại.

Vì để truy bắt được Tư Nam - Đại Huy cùng cảnh sát lần này sẽ làm tất cả mọi cách.