Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 30



Đám người nhao nhao bắt đầu đặt cược.

Dương Đình Nguyên cũng không chậm trễ lên xe. Tất cả mọi người đều biết đến kỹ năng lái xe của hắn rất tốt, vì thế không quá bất ngờ khi tất cả mọi người đều đặt cược vào cửa của hắn sẽ giành chiến thắng. Tiền cược đã lên đến tiền tỷ mà không có người đặt cược cho Tuệ Nhi thì sao còn gọi là ván cược được. Nghĩ thế thôi chứ không ai muốn rút tiền về để cược vào cửa của Tuệ Nhi. Vì phần thắng của cô chỉ là con số âm.

Tên tóc vàng cầm tiền nhìn qua. Cửa của Dương Đình Nguyên thì đông nghẹt, còn của Tuệ Nhi chỉ có mình hắn đứng.

- Mẹ kiếp, tiểu mỹ nhân này cũng thật đáng thương. Vì cô em xinh đẹp, nên anh đây mở lòng từ bi cứu vớt chút mặt mũi cho cô em vậy.

Sau đó, hắn ta ném 10 triệu vào cửa Tuệ Nhi.

Cuộc thi bắt đầu.

Xe của Tuệ Nhi và Dương Đình Nguyên đã ở vạch xuất phát, sẵn sàng cho cuộc đua.

"Brừm...Brừm..."

"Brừm...Brừm..."

Tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp thung lũng.

Một cô gái trong trang phục mát mẻ, gợi cảm bước ra phía trước đường đua, vẫy vẫy lá cờ trên tay.

Tuệ Nhi thả lỏng người ngồi trên mô tô phân khối lớn của tên tóc vàng.

Khi cô gái phất lá cờ xuống, Tuệ Nhi vặn ga hết cỡ. Chiếc xe xuyên bóng tối như một tia sáng vụt qua, phóng nhanh dọc theo con đường núi.

Đường đèo phía Bắc thành phố là con đường núi phức tạp nhất ở thành phố B. Có nhiều khúc cua, dốc cao và đường hẹp. Một bên đường là núi, bên kia là vách đá hiểm trở. Trong những trường hợp bình thường, tai nạn xe sẽ rất dễ xảy ra ở đó. Dùng nơi này làm đường đua có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

Chắc có lẽ vì điều đó, nên nơi này được gọi là "Đường đua địa ngục".

Xe đua của Dương Đình Nguyên cũng không phải dạng xoàng. Hắn biểu diễn trình độ qua những khúc cua cực kỳ mượt. Bỗng vụt một cái...ánh sáng từ dàn đèn trên xe Tuệ Nhi lướt qua bên phải hắn một cách dễ dàng như một bóng ma. Hắn ngỡ ngàng, lập tức lách sang đường bên phải. Vô tình đầu xe hắn va chạm vào đèn sau xe của Tuệ Nhi, với tốc độ của cả hai, làm cho cú va chạm nhá một tia lửa.

Hắn có hơi giật mình, nhưng Tuệ Nhi lại rất bình tĩnh. Cô đánh tay lái sang trái, vặn mạnh ga. Bánh xe cô chạy ngay trên cạnh thành lan can chắn an toàn, phía dưới là vực thẳm. Động tác rất chuyên nghiệp, rất dứt khoác, hai giây sau cả người cả xe tiếp đất an toàn. Sau đó cô không hề có ý định giảm tốc độ, chiếc xe tiếp tục lao sang phải chạy cách Dương Đình Nguyên một khoảng chừng 3 mét.

Những người xem đứng phía trên choáng váng.

- Wow...Làm sao một cô gái có thể chạy được như thế?

- Phía trước có một lối rẽ trái. Cô ta muốn chết sao?

Khi người nào đó vừa dứt câu đã thấy Tuệ Nhi bẻ tay lái cháy khét cả một đoạn cua, tia lửa do sự ma sát giữa khung xe và mặt đường tạo thành một vệt cua dài đẹp mắt.

Tên tóc vàng mắt chữ A mồm chữ O vô cùng kinh ngạc. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn không thể không ngoác miệng cười.

- Dương thiếu gia ơi là Dương thiếu gia, anh ta quá chủ quan về trình đua xe của anh ta cộng với sự quen thuộc đường đua này mà khinh thường một cô gái như Tuệ Nhi. Nhìn cục diện đi, anh ta còn có cơ hội thắng sao. Hahaha

Những người khác cũng bất ngờ không kém.

- Thật không ngờ trình đua xe của cô gái này còn cao hơn cả Dương Đình Nguyên. Đây không phải Dương thiếu tự yêu cầu làm nhục chính mình sao?

Dương Đình Nguyên chạy sau vì né đường lửa do xe của Tuệ Nhi tạo ra nên hắn bắt buộc phải giảm tốc độ. Chính vì thế lại tạo ra khoảng cách ngày càng lớn giữa hai chiếc xe.

Dương Đình Nguyên buông tiếng chửi thề.

- Chết tiệt.

Đám đông ở trên bắt đầu xoay chuyển thái độ.

- Dương thiếu gia cách cô gái xa quá, tôi muốn rút tiền về đặt cho Tuệ Nhi.

- Tôi cũng muốn rút.

- Tôi đặt cửa Tuệ Nhi 50 triệu. Ngôn Tình Cổ Đại

Tên tóc vàng không khỏi cười thầm trong bụng. Cược thì cược đầu ván, ai lại để thấy rõ kết quả rồi cho mấy người cược lại chứ. Ngu xuẩn vãi.

Đúng vậy, sau khi đám đông trở mặt đứng sang cửa của Tuệ Nhi đòi đặt cược thì chỉ nghe một chữ "Cút". Tên tóc vàng được dịp cười ngặt nghẽo. Đáng đời đám ruồi nhặng. Thích bâu thành đàn cơ. Hahaha...

Bên này Dương Đình Nguyên đã bị Tuệ Nhi bỏ xa một đoạn khá dài. Hắn tăng tốc đuổi theo cô, cô lại như chạy chậm lại chờ hắn, nhưng cứ mỗi khi hắn sắp đuổi kịp cô thì cô lại tăng tốc bỏ xa hắn một đoạn. Giống như một con mèo đang vờn một con chuột vậy.

Cứ như vậy suốt chặng đường đua, Tuệ Nhi luôn dẫn trước Dương Đình Nguyên. Kết quả cuối cùng, cô chiến thắng một cách rất dễ dàng.

Khi bước xuống xe, Dương Đình Nguyên ướt đẫm mồ hôi, toàn thân rã rời. Hắn chưa bao giờ trải qua một cuộc đua nào cam go và có cảm giác bất lực như vậy. Cho dù là lúc đua ở trường đua quốc tế, hắn cũng chưa từng có cảm giác này. Cảm giác bị trêu chọc, bị sỉ nhục nhưng không làm được gì.